Bách Yêu Phổ

Chương 138: Nhân Cừ(1)

Chương 9. 1

"Cha ơi,"Ngạo cốt bình tâm hộ chúng sanh" có nghĩa là gì vậy cha? Sao cha bắt con chép câu này? Chúng sanh là ai?"

"Nghĩa là làm người phải có khí khái, không được cúi đầu trước giàu sang quyền quý, thấy ai gặp nạn là phải ra tay giúp đỡ, không được trơ mắt nhìn người khác bị bắt nạt."

"Ồ... Nghĩa là nếu có ai ức hiếp Tiểu Bàn và Quyên Nhi nhà hàng xóm thì con phải bảo vệ tụi nó ạ?"

"Ừ, đúng rồi. Chờ con lớn, con sẽ gặp rất nhiều người giống Tiểu Bàn và Quyên Nhi, con sẽ phải bảo vệ tất cả bọn họ. Do đó, bây giờ con phải ăn ngon ngủ ngon để khỏe mạnh, siêng năng tập luyện để có võ công cao cường. Tương lai con không chỉ bảo vệ bạn bè mà nếu có giặc ngoại xâm, con cũng nên mặc áo giáp ra trận, giết địch bảo vệ nước nhà. Giống như mấy vị anh hùng mà cha kể con nghe vậy đó, nếu con làm được như thế, con cũng sẽ là anh hùng."

"Ôi, giống mấy tướng quân lợi hại mà cha kể ạ?"

"Ha ha, đúng rồi. Biết đâu Thanh Trúc lớn lên cũng sẽ trở thành đại tướng quân cực kỳ lợi hại thì sao!"

"Thanh Trúc sẽ trở thành đại tướng quân! Cha ơi, con khắc câu này lên kiếm gỗ được không ạ?"

"Ừm, cầm dao cẩn thận nhé, kẻo đứt tay."

"Dạ!"

Từng nét khắc nguệch ngoạc dần hiện ra dưới những đường dao vụng về. Khắc nét nào, cậu nhẩm trong lòng cả câu nét đó, nói cách khác, câu này không chỉ được khắc lên thanh kiếm mà còn khắc lên trái tim trong sáng của một cậu bé, từ đó trở thành mục tiêu của cậu bé ấy khi chỉ mới bắt đầu cuộc đời.

Cậu chăm chú khắc chữ lên kiếm, bị đứt tay thì cậu mút vết thương chứ không hề rơi nước mắt, cũng không than thở với bất kỳ ai. Chỉ có bé gái mới khóc nhè thôi, cậu còn muốn trở thành đại tướng quân "ngạo cốt bình tâm hộ chúng sanh" cơ mà!

Ngạo cốt bình tâm hộ chúng sanh...

Ngạo cốt bình tâm...

Hộ chúng sanh?

Giờ phút này, ông nằm trên mặt tuyết lạnh lẽo, thẫn thờ nhìn bầu trời đang đổ tuyết. Ông chầm chậm giơ bàn tay trái lên, vết thương trên đầu ngón tay đã lành lâu lắm rồi.

"Có nhiều thứ không phải ông nói bỏ là bỏ được." Giọng Đào Yêu còn lạnh hơn cả tiết trời hôm nay,"Nếu còn quên cả thanh kiếm thì sao ông trở thành đại tướng quân bảo vệ muôn dân được?"

Ông hạ tay xuống, vẫn chưa lấy lại sức lực, lớp bụi đất phủ trên mắt ông khiến ông trông như người chết không nhắm mắt.

"Nếu muốn nhận được thứ tốt đẹp thì phải đánh đổi bằng thứ khác." Ông nói chậm rãi,"Ta nghĩ đó là chuyện rất công bằng, cũng cho rằng có thể dùng triết lý này để thuyết phục bản thân."

"Dùng Hoắc Thanh Thanh để chẳng đổi lại được cô nào, dùng tính mạng của cả một tòa thành để đổi lấy phủ tướng quân còn chẳng dám treo bảng phủ tướng quân?" Đào Yêu nhìn ngắm xung quanh, giọng tiếc rẻ,"Nói sao cũng thấy Đoàn tướng quân lỗ rồi."

Ông im lặng chốc lát rồi mới nhắm mắt lại, nói: "Cả mạng của ta nữa. Nếu ta không tử thủ ở cổng thành thì dẫu không bị yêu tà giết chết, ắt cũng sẽ chịu tội khi quân, không làm tròn trách nhiệm tất chết không toàn thây."

"Vì sao lại đóng cổng thành và phóng hỏa?" Đào Yêu rất tò mò.

"Ban đầu chỉ có vài đứa trẻ bị nổi ban đen, không chịu ăn uống, khóc lóc cả ngày, nhưng mấy ngày sau thì cả người lớn cũng nhiễm bệnh, toàn thân đầy vết ban đen và lở loét, khiến người không ra người, ngợm không ra ngợm. Đáng sợ nhất là họ dần bị mất đi ý thức, có người cầm đồ sắt nhọn đâm vào người mình, có người nhảy từ trên lầu xuống, có người tự dìm mình vào chum nước. Những người cứu giúp nếu lỡ chạm vào người bệnh thì họ cũng sẽ bị lây bệnh theo, sau đó biến thành quái vật chỉ muốn chết. Vì vậy, nhanh chóng có lời đồn trong thành có yêu quái muốn hủy hoại thân thể và ý thức của mọi người nhằm phục vụ cho mục đích tu luyện." Ông cố nhớ lại chuyện xưa, mỗi hồi ức như một hòn đá đè nặng trái tim ông,"Trong lúc bọn ta bất lực không biết phải làm gì thì người của Bệ Ngạn Ty tới. Là ai nhỉ?" Ông khựng lại, nghĩ mãi mà vẫn không nhớ nổi,"Tại sao ta không thể nhớ nổi gương mặt của người đó nhỉ? Nhưng ta chắc chắn đó là người của Bệ Ngạn Ty. Người đó ra lệnh cho ta rút toàn bộ binh sĩ ra khỏi thành và đóng cổng thành. Người đó nói... nói rằng "Không được để ai thoát", còn nói "Giữ được thành là giữ được huyết mạch Đoàn gia, giữ được cuộc đời vinh hoa phú quý"... Phải rồi, người đó nói vậy đấy." Ánh mắt ông rệu rã, hai tay vô thức nắm lại,"Ta biết Thanh Thanh ở trong thành, rất nhiều người quen cũng ở trong thành... Ta muốn bất chấp tất cả mà mở cổng thành, dù trong thành có yêu nghiệt hoành hành nhưng nếu vẫn còn có người chưa bị nhiễm bệnh thì sao? Nếu ta không thả họ ra thì họ sẽ thế nào đây? Lòng ta rối như tơ vò, binh sĩ dưới trướng cũng luống cuống, ta biết chỉ cần ta hạ lệnh, họ sẽ xông lên đẩy cánh cổng nặng trịch ấy ra... Nhưng đến phút cuối, ta vẫn không làm gì. Ta trơ mắt nhìn ngọn lửa trong thành lớn dần, ta phớt lờ suy nghĩ cứu người ở trong đầu..." Ông phát ra tiếng cười kỳ cục,"Ta đã bị đánh bại. Ngạo cốt bình tâm hộ chúng sanh... À, ta nhớ ra rồi. Lúc nhà ta sắp chuyển đi nơi khác, ta đã đi chào tạm biệt với đám Tiểu Bàn. Ai cũng không nỡ xa ta, Quyên Nhi còn khóc hỏi sau này ta có về lại không, ta trả lời ta muốn về lắm nhưng không biết có về được hay không. Thế là Tiểu Bàn nghĩ ra một cách, nói có một ngôi chùa trong thành linh lắm, ta hãy mang theo thứ thích nhất, cầu nguyện xong rồi chôn thứ ấy ở trong chùa, coi như là quà làm lễ cho Bồ Tát, như vậy thì điều ước sẽ thành sự thật. Vì vậy, ngay ngày hôm đó, ta đã đem thanh kiếm gỗ này đến chùa rồi chôn xuống sân chùa, cầu nguyện rằng hãy cho ta được quay về đây. Buồn cười là khi ta quay về, Tiểu Bàn đã chết vì bệnh, Quyên Nhi đi lấy chồng xa, còn ta thì quên sạch thanh kiếm."

Đào Yêu cười mỉa mai: "Ông quay về nghĩa là Bồ Tát hiển linh rồi đó. Trước thì được hưởng hương khói, sau thì còn được ngấm máu, bảo sao thanh kiếm gỗ của ông lại tu luyện thành Anh Nguyên trong thời gian ngắn thế."

Ông từ từ ngồi dậy, nhìn Đào Yêu bằng vẻ ngạc nhiên: "Nãy giờ cô cứ nhắc tới Anh Nguyên. Anh Nguyên là gì vậy?"

"Hồi nãy ta nói rồi mà. Ai cũng có "mong ước thủa ban sơ", thứ mà chúng ta nhắc đến chỉ là một thanh kiếm gỗ nhưng thực tế nó lại chứa đựng mong ước thuần khiết nhất của ông là trở thành anh hùng bảo vệ muôn dân. Đối với một con người, ước mơ ấy vô cùng đáng quý." Nàng quan sát thanh kiếm gỗ một lượt từ đầu tới đuôi,"Nhưng thứ con người dễ dàng quên nhất chính là nó. Biết sao được, sống ở trần thế càng lâu, bụi bặm phủ trên người càng nhiều, mà khi bụi bặm nhiều quá thì chúng sẽ càng dễ che lấp trí nhớ. Nhưng nó sẽ không bao giờ quên ông." Đào Yêu giơ thanh kiếm gỗ ra trước mặt ông,"Điều kiện tất yếu để trở thành Anh Nguyên là phải chôn dưới "đất ngấm máu", hẳn là ông không thể nào nghĩ đến việc tòa thành mà ông từng muốn bảo vệ lại có kết cục muôn dân than khóc, máu nhuộm đỏ đất dưới sự thúc đẩy của ông."

Ông nhìn thanh kiếm gỗ nhưng không dám chạm vào, lúng túng nói: "Sao lại vậy... Nó không hận ta sao..."

"Ông gặp được nó ở vùng đất hoang ấy là vì tính mạng của ông đã đến thời điểm nguy hiểm nhất. Lý do duy nhất khiến Anh Nguyên hiện thân là nó cảm nhận được ông sắp chết nên mới nhanh chóng hiện hình để bảo vệ ông. Dẫu hôm ấy ông không đến đó thì nó cũng sẽ nhanh chóng đến chỗ ông thôi. Những việc kỳ lạ xuất hiện trong phủ của ông đúng là do Anh Nguyên làm, vì nó ghét tòa nhà này." Đào Yêu nhìn quanh,"Hẳn nhiên là nó ghét thứ ông giành lấy được bằng cách vứt bỏ nó rồi. Cơn giận kết hợp với yêu khí dần khuếch tán trong tòa nhà, sau đó tạo thành các hiện tượng quái lạ. Tuy nó chỉ là loài yêu quái có đầu óc đơn giản nhưng nó cũng biết giận, ông phải cho nó xả giận chứ."

Ông chầm chậm chạm vào thanh kiếm rồi lại mau chóng rụt tay về, trong thoáng chốc không biết phải nói gì.

"Ông tưởng chỉ với sức lực của một mình ông mà giết sạch Huyền Đà được sao?" Đào Yêu nói tiếp,"Số lượng Huyền Đà thoát ra khỏi giấc mơ của ông không chỉ có bấy nhiêu con bị nhốt trong mật thất thôi đâu." Nàng nhìn thanh kiếm,"Anh Nguyên biết ông bị Huyền Đà hại nên mới khóc hoài, vì nó biết chỉ có nước mắt mới đối phó được mới lũ quái vật đó. Ông nói ông không nắm được quy luật xuất hiện của Huyền Đà, đôi khi chúng chạy ra khỏi giấc mơ của ông, đôi khi không. Thật ra lần nào chúng cũng chạy ra hết, có điều đa số là vừa mới hiện thân đã bị Anh Nguyên giết chết. Do vậy mà đứa nhóc ấy mới sức cùng lực kiệt, thương tích đầy mình. Hôm nay nó chết âu cũng là chuyện tốt với nó, vì nó không cần liều mạng cho ông nữa."

"Cô... Cô nói nó khóc vì nó biết chỉ có nước mắt mới cứu được ta?" Cuối cùng ông cũng cầm lấy thanh kiếm gỗ như nặng tựa ngàn cân ấy,"Tại sao nó... phải bảo vệ ta?"

"Bởi vì... đó là toàn bộ ý nghĩa cho sự tồn tại của Anh Nguyên." Đào Yêu thở dài,"Ta cũng không hiểu nổi tại sao loài yêu quái này lại dùng cả đời mình để bảo vệ kẻ đã vứt bỏ nó, có lẽ chính chúng cũng không cam lòng, muốn ông sống để nó còn có cơ hội được ông nhớ lại. Ai mà biết được chứ, mấy con yêu quái ngu ngốc thường làm ba cái chuyện rỗi hơi lắm." Nàng nhếch mép mỉa mai,"Từ lúc ông không chịu mở cổng thành, từ lúc ông vứt bỏ quá khứ để yên tâm hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý thì bất kể là ông sống hay chết, ông sẽ không bao giờ nhớ về nó nữa. Nuôi lão Phàn tới hết đời thì sao chứ, lão vẫn hận ông. Trồng cây quế thì sao chứ, cô gái từng cười với ông dưới gốc cây chẳng thể trở về."

Ông thẫn thờ cầm thanh kiếm, một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mi.

"Tại sao không vạch trần sự thật trước mặt La Tiên?" Ông nhìn Đào Yêu,"Vì muốn giành hết công lao một mình sao?"

"Không dám giấu, Bệ Ngạn Ty không nuôi nổi thuộc ta như ta đâu." Đào Yêu bật cười,"Trước đó La Tiên đã hoàn thành nhiệm vụ của gã, còn ta quay lại đây là để làm nhiệm vụ của ta. Tốt nhất là ta và gã không can thiệp vào chuyện của nhau."

"Cô... Cô không phải là người của Bệ Ngạn Ty?" Ông cả kinh,"Vậy cô là ai?"

"Quê hương của ta chuyên xử lý chuyện của yêu quái trong thiên hạ. Tên thì thôi đi, có nói ông cũng không biết." Đào Yêu đi tới sau ông, bất ngờ tóm lấy cổ áo ông rồi kéo mạnh xuống, để lộ hơn nửa tấm lưng trần.

Một vệt đen chạy dọc cột sống bên dưới da ông, còn cách xương cổ vài phân.

Ông lật người, kéo áo lại, giận dữ quát: "Cô làm gì đó?!"

"Ta xem thử là nên giết ông ngay bây giờ hay chờ vài hôm nữa mới giết ấy mà." Nàng cười thản nhiên.

Lúc này, tia nắng ban mai phía chân trời soi rọi lên những bông tuyết đang lơ lửng giữa không trung khiến chúng trông dịu dàng đến lạ.

Đồng thời, có tiếng chuông lảnh lót vang lên leng keng, leng leng. Tại khoảnh khắc này, tuyết trắng chuông vàng cùng hồng y phất phới sao mà hợp nhau quá đỗi.

Dẫu bây giờ mới nhớ ra nhưng người từng cầm binh thì độ nhạy bén vẫn còn đó. Đoàn tướng quân nhận ra cô bé lúc nào cũng tươi cười trước mặt đang có ý định giết mình. Nàng không hề đùa.

Ông vứt thanh kiếm gỗ xuống đất, nhanh chóng rút thanh bảo kiếm sắc bén ra. Nhưng liệu thanh bảo kiếm này có đối phó được với kẻ bí ẩn giết yêu quái chỉ bằng một viên thuốc không? Lẽ nào nàng không phải là người?

Ông nghiến răng nói: "Ngươi nên nhớ ta là tướng quân Quy Đức. Nếu ngươi làm tổn hại đến ta, triều đình và Bệ Ngạn Ty sẽ không tha cho ngươi đâu! Giết người đã là tội nặng, giết ta là tội chồng thêm tội!"

"Ta không giết người." Nàng nói rất chân thành.

Ông sửng sốt.

"Nhưng ta giết yêu quái." Nàng cười, hai ngón tay kẹp lấy viên thuốc. Nàng thả tay ra, viên thuốc rơi xuống đất, mặt đất đầy tuyết bỗng phát ra tiếng cọt kẹt, có thứ gì đó màu nâu hình nhánh cây nhô ra khỏi mặt đất, bò nhanh tới chỗ Đoàn tướng quân rồi quấn kín lấy ông ta, chỉ chừa lại cái đầu.

"Tại sao ngươi lại muốn giết ta? Dẫu rằng nhiều năm trước ta phạm sai lầm to lớn nhưng nếu muốn báo thù cho thành Phượng Hòe thì cũng nên là lão Phàn giết ta chứ!" Ông ta hét lên, sau đó lại ngây người,"Thành Phượng Hòe..." Cuối cùng cái tên mà ông nghĩ mãi không ra cũng đã xuất hiện. Nhưng nó chẳng giúp ích gì cho tình trạng hiện giờ của ông.

"Hóa ra tòa thành đó tên là Phượng Hòe." Đào Yêu gật đầu,"Cái tên hay quá. Nhưng mi vẫn phải chết."

"Ngươi đã nói là ngươi không giết người cơ mà!" Ông ta giận dữ.

Đào Yêu phì cười, chỉ quanh bốn bức tường ngoài sân, hỏi: "Mi nhìn đi, từ lúc mi vẽ chú Huyết Phược lên tường, suốt thời gian qua mi có bước ra ngoài không?"

Ông ngớ người, sau đó biện bạch: "Ta không đi đâu là do ta không muốn đi!"

"Vì sao không muốn?"

"Ta... chỉ đơn giản là không muốn thôi..."

"Có phải là vì nếu mi tới gần bức tường thì toàn thân đau nhức nên mới không dám bước ra cửa không?"

Ông ta há miệng định phản bác nhưng lại chẳng thể thốt thành lời.

Đào Yêu nhìn bốn bức tường: "Chú Huyết Phược là cấm thuật ở quê ta vì nó quá man rợ, nhưng phải thừa nhận rằng nó rất hiệu quả trong việc giam cầm yêu quái, một khi đã vẽ nó thì yêu quái bị giam cầm trong vòng bùa chú sẽ không chạy thoát nổi."

"Thì đúng vậy! Nếu không phải thế thì sao ngăn được Huyền Đà!" Ông ta nói to.

"Nhân Cừ và Huyền Đà là hai loài yêu quái được sinh ra vì nhân quả, hình dáng xấu xí, đều là ác yêu." Đào Yêu cười với ông ta, ra vẻ tiếc rẻ,"Nói đơn giản là không có Nhân Cừ thì sẽ không có Huyền Đà."

Ông thoáng ngừng thở, ngỡ mình nghe nhầm. Nàng ta nói ông là... yêu quái?

Nực cười, quá nực cười! Ông ta sống sờ sờ ở đây, có máu thịt có hơi ấm, vậy mà nàng ta dám nói ông là yêu quái?

Đào Yêu nhún vai: "Trong mật thất ta có nói về lai lịch của Huyền Đà nhưng quên nói về Nhân Cừ, bây giờ bổ sung cho ngài đây." Nàng hắng giọng,"Người quên đi mong ước thuở ban sơ nhưng không chịu nổi sự cắn rứt lương tâm sẽ khiến thần hồn bất ổn, dễ dàng trúng tà thuật luyện thành Nhân Cừ, ban đầu lấy giấc mộng kết nối với dị giới, đưa Huyền Đà tới thế giới này, hại người hại mình, nếu không chết sẽ có vệt đen trên sống lưng, không còn là người nữa. Nếu vệt đen lan tới cổ thì đã luyện thành Nhân Cừ. Kẻ sở hữu Nhân Cừ sẽ đến những nơi không đến được, gọi được những thứ không nên gọi, là đại họa, gặp phải giết ngay!"

Ông nghe rõ ràng từng chữ nhưng vẫn không hiểu nổi, nói đúng hơn là ông không muốn hiểu. Yêu quái gì chứ, Nhân Cừ gì chứ, ông là Đoạn Thanh Trúc, là tướng quân Quy Đức do tiên hoàng sắc phong, là con người có máu có thịt!

"Nói năng hàm hồ!" Mắt ông đỏ ngầu, rống lên,"Cứ tưởng ngươi tới đây để gỡ rối giúp ta, nhưng không ngờ ngươi lại là yêu nữ muốn hại người! Kình Dương đại nhân đâu? Cậu ấy đâu rồi?!"

"Đừng nói là Kình Dương đại nhân nhà mi đang trên đường về Đế Đô phục mệnh, cho dù gã ở đây thì mi cũng phải chết." Đào Yêu thản nhiên đi tới gần, kiễng chân nói vào tai ông ta,"Đoàn tướng quân à, kể từ lúc lưng ông có vệt đen thì ông đã không còn là người nữa rồi. Tuy thân thể vẫn giống con người, nhưng mà..." Nàng vừa cười vừa chỉ vào vị trí trái tim của ông,"Ông có tin nếu bây giờ phanh ngực ông ra, bên trong chỉ còn một nắm khí đen không?"

"Yêu nữ..." Ông ta nghiến răng nghiến lợi,"Ta không tin dù chỉ là một chữ!"

"Thông thường ai được gọi là yêu nữ chắc chắn rất đẹp, cái này thì ta nhận." Đào Yêu cười tít mắt, cúi đầu thong thả lục tìm trong túi, lầm bầm,"Loại thuốc chết nhanh nhất ở đâu vậy nhỉ... Mình nhớ hôm bữa mình có chế mấy viên mà... A, đây rồi!"

Mặt ông ta tái mét, trơ mắt nhìn nàng lấy cái lọ to bằng ngón tay út ra khỏi cái túi. Nàng còn cố ý lắc lắc để ông nghe rõ tiếng động trong lọ, sau đó mới mở nắp lọ, nói: "Bảo đảm mi sẽ được chết thoải mái hơn chết cháy, chưa kịp cảm nhận thì đã xong rồi."

"Ngươi... ngươi muốn..." Ông ta còn chưa nói xong thì nhớ ra lúc nãy bị bất ngờ nhét viên thuốc vào miệng nên bây giờ lập tức ngậm miệng lại.

"Nhiệm vụ của ta là không được để yêu quái như mi sống sót." Đào Yêu nâng cằm ông ta lên, chiếc chuông vang đeo trên tay đung đưa theo động tác của nàng, tiếng leng keng vang to hơn bao giờ hết.

Hết chương 9. 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận