Bách Yêu Phổ
Chương 91: Thục Hồ(9)
Nó không nuốt nội đan mà gói kỹ rồi cẩn thận bỏ vào túi gấm được đeo trên cổ. Sau đó, nó không hề do dự ngậm hòn đá Âm Khôi ném lên lưng. Từ đầu đến cuối, nó đều không tỏ ra cảm xúc gì.
"Cảm ơn ngài." Nó tới trước mặt Đào Yêu, cúi đầu tạ ơn nàng.
"Chuẩn bị đi à?" Đào Yêu hỏi.
"Vâng." Nó gật đầu,"Nhân lúc đá Âm Khôi tạm thời mất sức mạnh, tôi phải nhanh chóng đem nó về lại núi Vạn Kiệt."
"Vì sao không nuốt nội đan?" Đào Yêu nhìn cái túi gấm trên cổ nó,"Như vậy mi sẽ không bị đuối sức khi bay."
Nó lắc đầu, cười: "Đó là của đệ đệ tôi, sao tôi nuốt được chứ?! Ngài an tâm, thuốc mà ngài cho tôi uống còn hiệu quả hơn cả nội đan, hiện giờ tôi sung sức lắm."
Đào Yêu gật đầu: "Được rồi, thuận đường xuôi gió nhé."
"Mi ráng bay cho vững, đừng để bị ngã đấy." Liễu công tử nhíu mày nói.
"A di đà Phật, thí chủ Thục Hồ đi đường cẩn thận!" Lắm Lời buồn bã, bế Cút Xéo vẫy tay chào nó.
Cái gì cũng có thể nói, chỉ không thể nói hẹn gặp lại, bởi vì ai cũng hiểu có lẽ sẽ không còn gặp lại.
Bùa bao trùm tháp Xung Tiêu đã bị Liễu công tử phá hủy, là bốn người gỗ tí hon khắc đầy bùa chú được đặt ở sau bức tượng Phật.
Nó đứng trước lan can trên đỉnh tháp, đang định lên đường thì bị Đào Yêu gọi lại.
Nàng giơ tay trái ra: "Tuy kẻ mà ta chữa trị không phải là mi nhưng đã tiện tay trị liệu vết thương cho mi, mà kẻ hóa vàng mã cho ta cũng là mi, vì vậy mi vẫn phải làm theo quy tắc của ta, ký hiệp ước!"
"À, vâng." Nó giơ chân trước lên, vỗ vào lòng bàn tay nàng.
Đào Yêu rụt tay về: "Quyết định vậy đi, đã làm thuốc của ta thì đừng chết trước khi ta cần dùng. Ta biết Thục Hồ các mi không cần ăn, cho dù ở nơi khắc nghiệt như núi Vạn Kiệt thì cũng sẽ không chết đói. Biết đâu được hôm nào ta rảnh rỗi sẽ đến chỗ khỉ ho cò gáy đó kiểm tra xem mi có còn sống hay không."
Nó cười nói: "Dạ, Đào Yêu đại nhân."
Dứt lời, nó hít sâu một hơi, không quay đầu nhìn họ nữa mà quyết đoán dang rộng cánh, bay thẳng về hướng bắc. Đây là món đồ nặng nhất mà nó chở trong đời.
Không biết núi Vạn Kiệt ở nơi xa xôi ấy có đối xử tử tế với con yêu quái sắp tới đó định cư hay không đây.
Muốn nói gì đó nhưng hình như không có gì cần nói, nếu để nàng xếp hạng, chắc chắn nó không phải là kẻ hạng chót. Nó là yêu quái rất giỏi, chẳng qua là nó không biết mà thôi.
Họ cứ mãi đứng đó nhìn theo hướng nó bay đi, đến khi không còn trông thấy gì nữa, họ vẫn nhìn.
"Hồi nãy cô nói thế nghĩa là sao? Đừng nói là cô muốn tới núi Vạn Kiệt đưa nó về nhé? Cô chỉ là đại phu, không làm được chuyện này đâu."
"Ta không biết mình có làm được hay không, nhưng ít nhất nó phải sống thì mới có cơ hội rời khỏi đó."
"Đào Yêu, cô mất rất nhiều thuốc mà không hề tiếc của, không ngờ cô lại hào phóng với hai con yêu quái này thế. A di đà Phật! Ta đã thay đổi cái nhìn về cô rồi!"
"Ta không tiếc của? Ta tiếc đến mức muốn nhảy xuống từ đây luôn nè! Phải tốn rất nhiều tâm huyết mới chế được mớ thuốc đó đấy! Ôi chao, trái tim đã vỡ vụn, vỡ vụn mất rồi..."
Trong màn đêm vang vọng tiếng gào khóc của Đào Yêu.
Không lâu sau, đống yêu vật ngủ mê man dưới chân tháp từ từ tỉnh dậy, không còn mùi đá Âm Khôi, chúng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức giải tán. Dưới ánh bình minh là muôn sắc màu rực rỡ, nếu con người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này và không biết đó là đống yêu vật chạy trốn thì chắc chắn sẽ cảm thấy may mắn vì được chiêm ngưỡng cảnh sắc xinh đẹp hơn cả dải ngân hà.
Bên ngoài cửa tháp, nhìn thấy nhóm Đào Yêu nghênh ngang đi ra, cô gái nặng nề thở dài, nói với Ty Cuồng Lan: "Phá hủy bùa chú, dung túng yêu vật... Các ngài làm khó bọn em quá."
Ty Cuồng Lan cười to: "Ty phủ vẫn ở sông Thanh Mộng, nếu có khoản nào muốn bồi thường, xin đợi đại giá." Dứt lời liền xoay người bỏ đi.
"Cáo từ." Miêu quản gia gật đầu, lập tức đi theo Ty Cuồng Lan.
Ty Tĩnh Uyên chỉ lo hỏi han Đào Yêu, đi một lát mới nhớ ra, quay đầu vẫy tay chào cô gái: "Đi trước nhé, có rảnh tới chơi!"
Cô gái nhìn bóng dáng xa xa của họ, khóe môi hé nở nụ cười khó phân biệt là thiện hay ác.
Từ xa xa vang lên tiếng gà gáy, tháp Xung Tiêu đã yên tĩnh trở lại, hình dáng đồ sộ của nó dần lộ rõ dưới ánh sáng.
"Thục Hồ đi thật rồi à? Đi tới núi Vạn Kiệt gì đó?"
"Chứ không thì sao? Chẳng lẽ Đại thiếu gia đem đá đi?"
"Vậy là xong hả?"
"Kẻ giết người đã đền mạng, đá ma đã về chỗ cũ, ai cũng vui vẻ."
"Nhưng mà... Nó đi rồi thì sẽ không quay lại được nữa?"
"Ngươi có thể đi theo nó đấy."
"Con bé này sao chẳng có chút xót thương nào cho nó hết vậy!"
"Ờ, thì vốn dĩ đã có đâu."
Trên đường phố vào sáng sớm, nhóm người thong thả đi về phía Ty phủ.
Đào Yêu kéo Ty Tĩnh Uyên: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết cô ta có lai lịch gì đó!"
"À thì..." Ty Tĩnh Uyên nhìn tấm lưng của Ty Cuồng Lan ở đằng trước, muốn nói nhưng lại ngại, bèn hỏi ngược lại: "Cô cũng chưa nói cho ta biết cô có lai lịch gì!"
"Ta nói rồi mà, ta là đại phu!"
"Đại phu đến từ đâu? Quê ở đâu? Cha mẹ còn sống không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Vì sao yêu quái gọi cô là Đào Yêu đại nhân? Cô trả lời ta bao giờ!"
"Sao ngươi nói nhiều y như đàn bà vậy!"
Hai người cãi cọ ỏm tỏi giữa đường.
"Triều đình có Bệ Ngạn Ty, trực thuộc hoàng đế, không bị người khác cai quản, chuyên phá những vụ án phức tạp." Ty Cuồng Lan chủ động nói,"Cô ấy là thành viên của Bệ Ngạn Ty, tên là Khưu Vãn Lai, chức vụ Linh Tinh."
Đào Yêu tưởng mình chưa ăn sáng nên bị ảo giác, Ty Cuồng Lan mà lại chịu mở miệng vàng?!
"Bệ Ngạn Ty?" Đào Yêu lập tức chạy tới chỗ Ty Cuồng Lan,"Tên gì kỳ quặc vậy?"
"Tương truyền rằng Bệ Ngạn là người con thứ tư của Rồng, chuyên phụ trách án hình sự, tựa hổ, tượng trưng cho sự uy nghiêm, đứng ngoài cửa ngục, canh tội phạm diệt gian tà, không đổ oan người vô tội, không dung thứ kẻ phạm lỗi." Miêu quản gia nói,"Tên không hề kỳ quặc, có điều tác phong làm việc chẳng có chút khí khái nào của thần vật này."
Nghe ông nói xong, Đào Yêu nghĩ chắc hẳn đằng sau Bệ Ngạn Ty là một câu chuyện rất dài, lại hỏi: "Nhưng mà chức vụ Linh Tinh thì kỳ lắm đó, Bệ Ngạn Ty hẳn cũng được coi là một bộ phận của triều đình, nhưng dưới quyền hoàng đế toàn là mấy chức như Tể Tướng hay Thượng Thư gì đó, làm gì có chức Linh Tinh?"
"Tuy Bệ Ngạn Ty nghe lệnh trực tiếp từ hoàng thượng nhưng lại tách biệt với triều đình." Miêu quản gia kiên nhẫn giải thích,"Bệ Ngạn Ty có chín chức vụ, trên có Tham Lang, Thất Sát, Phá Quân, dưới có sáu chức vụ Hỏa Tinh, Linh Tinh, Kình Dương, Đà La, Địa Không, Địa Kiếp. Những kỳ án mà quan phủ không xử lý được hoặc những nhiệm vụ đặc biệt được hoàng thượng yêu cầu thường sẽ giao cho Bệ Ngạn Ty."
"Linh Tinh, Kình Dương..." Đào Yêu lẩm bẩm,"Đợi đã, sao nghe giống tên hung tinh quá vậy?"
Miêu quản gia cười: "Để nói rõ chín người này không phải hạng dễ dây vào."
Đào Yêu nhìn ông chằm chằm: "Có vẻ như nhà mình hiểu rõ Bệ Ngạn Ty quá nhỉ?"
Ty Cuồng Lan không quay đầu mà nói: "Bởi vì ta từng làm việc ở Bệ Ngạn Ty, chức vụ Tham Lang."
"Hả?!" Đào Yêu sửng sốt, chợt nhìn về phía Ty Tĩnh Uyên, Ty Tĩnh Uyên gật đầu: "Không xạo cô đâu."
"Thế chuyện của tháp Xung Tiêu là do Bệ Ngạn Ty nhúng tay vào?" Liễu công tử xen vào,"Thảo nào cô gái kia lại nói là "nhiệm vụ"..."
"Phải." Miêu quản gia nói,"Ngoài họ ra, trong triều không còn ai có bản lĩnh trừ yêu cả. Thậm chí họ còn phát hiện mối họa tại kinh thành sớm hơn chúng ta."
"Nhưng họ lại không nhanh chóng xử lý, ngược lại còn dùng tháp Xung Tiêu để dẫn dụ yêu vật mà không màng chúng thiện hay ác, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót." Lắm Lời lo lắng,"Chúng ta có bị coi là phá hỏng kế hoạch của họ không?"
"Có." Ty Tĩnh Uyên cười,"Nhưng mà Ty phủ chúng ta chuyên gỡ thị phi, có thể gỡ của người khác, hẳn nhiên cũng có thể gỡ của mình." Gã cốc cái đầu trọc lóc của Lắm Lời ,"Các cô cậu đừng lo lắng tầm phào nữa, về ăn cơm ngủ nghỉ mới là điều đúng đắn." Nói xong gã lập tức bày ra dáng vẻ khổ sở, nhảy tới trước mặt Ty Cuồng Lan: "Ối chao Lan Lan ơi, huynh đói quá, đi không nổi nữa rồi, sao không mướn xe ngựa chứ, đường về nhà còn xa lắm đó!"
Ty Cuồng Lan chả thèm nhìn gã lấy một cái, thản nhiên nói: "Đệ thấy mọi người đều rất hăng hái, việc của mình thì bỏ mặc, lại xía vô chuyện của người khác. Đã vậy thì đừng kêu khổ, phải thật vui vẻ đi bộ về nhà."
Đào Yêu huých huých Ty Tĩnh Uyên đang ủ rũ ở bên cạnh: "Lan Lan nhà người đang giận thì phải."
Ty Tĩnh Uyên bĩu môi: "Đệ ấy là vậy đó, cô không bao giờ biết được lúc nào đệ ấy giận và lý do tại sao lại giận đâu."
Đào Yêu suy nghĩ một chút, lại chạy tới trước mặt Ty Cuồng Lan, vừa đi vừa nói: "Nhưng người nói về nhà ngủ mà lại không về chính là Nhị thiếu gia, còn xuất hiện kịp thời giúp bọn ta chế ngự Linh Tinh đại nhân cũng là Nhị thiếu gia." Nàng cười giảo hoạt,"Ở kho hàng, ngươi thấy vết thương của Thục Hồ là đã biết ngay cô ta làm, đúng không? Ngươi cố ý đi trước nhưng thật ra là sợ bọn ta tới tháp Xung Tiêu sẽ không ứng phó được nên đã tới đó trước để trông chừng, đúng không?"
"Cho nên ta cũng đi bộ về nè." Ty Cuồng Lan nhìn thẳng đường, nói.
Đào Yêu phì cười, bỗng nhìn thẳng vào mắt y, nói nhỏ: "Nhị thiếu gia, tại sao ngươi lại giúp Thục Hồ? Nhìn ngươi đâu có giống người sẽ thương xót yêu quái."
Ty Cuồng Lan muốn phớt lờ nàng nhưng nha đầu này không lấy được đáp án thì sẽ xoay quanh y mãi, tránh ra một khoảng cách ngắn, y mới nói: "Bởi vì ta cũng có ca ca vô dụng."
Dứt lời, y vượt qua Đào Yêu, tăng tốc đi về phía trước.
Trả lời thật lòng à? Nàng nhìn dáng hình phía sau của y, nhớ lại tất cả những việc về huynh đệ họ mà Ty Tĩnh Uyên từng kể cho nàng.
Chỉ cần huynh còn sống, nỗi cô độc sẽ không tài nào đánh bại đệ.
Con người và yêu quái, đôi khi cũng chẳng quá khác biệt.
Đang sững sờ, Ty Tĩnh Uyên vỗ vai nàng: "Đi mau lên, về sớm được ăn sớm, đói chết mất." Vừa nói gã vừa lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào mặt Đào Yêu, nói: "Lần này về cô không thoát được đâu."
"Tại sao?" Đào Yêu vòng tay ôm người mình,"Ta không gả cho ngươi đâu!"
"Cô tự tin thái quá rồi đó..." Ty Tĩnh Uyên dở khóc dở cười,"Ý ta là về tới nhà, bất kể thế nào cô cũng phải khai báo rõ ràng thân thế của cô cho ta! Đến cả Bệ Ngạn Ty mà bọn ta cũng đã nói cho cô biết rồi đó!"
"Nói cho biết về Bệ Ngạn Ty thì sao?! Ta đâu có đẹp hơn hay gầy hơn đâu!"
"Cô mà không nói, ta sẽ đối phó với cô hệt như bộ xương khô kia, nhập vào người cô, sau đó sử dụng cơ thể cô, cùng ăn cùng ngủ, làm đôi huynh đệ mãi không chia lìa."
"Ha ha, ngươi không sợ ta sẽ nhập vào người ngươi rồi cởi truồng chạy ba vòng quanh kinh thành à? Đằng nào người bị mất mặt cũng đâu phải ta."
"Vậy chúng ta cùng cởi truồng chạy quanh kinh thành, đằng nào người bị mất mặt cũng đâu phải ta."
"Đại thiếu gia, tội tình gì ngươi lại khổ sở thế, một chữ một thỏi bạc, bảo đảm nàng ấy khai luôn hồi nhỏ tè dầm mấy lần cho ngươi biết."
"Đúng đó, đúng đó, a di đà Phật, Đại thiếu gia à, ta cũng đồng ý với đề nghị của Liễu công tử."
"Đợi đã, có phải các ngươi hợp nhau lừa tiền ta không?"
"Bọn ta chỉ đang giúp ngươi thôi."
Miêu quản gia nghe họ cãi cọ, quay đầu lại nhìn, cười nói với Ty Cuồng Lan: "Có họ, đông vui hơn nhiều."
Ty Cuồng Lan vô cảm: "Cũng phiền phức hơn nhiều."
Miêu quản gia suy nghĩ một chút: "E rằng Bệ Ngạn Ty sẽ không bỏ qua đâu."
"Mặc kệ ra sao, Ty phủ hầu tới cùng."
"Vâng."
Trời đã sáng choang, người đi đường cũng dần đông hơn, hôm nay ắt hẳn sẽ là một ngày đẹp trời, tầng mây phía đông đã lộ ra ánh vàng.
Đào Yêu hào hứng bước đi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời, không ai nhìn thấy ngay lúc này giữa bầu trời có một con Thục Hồ gầy gò đang bay về phương Bắc, nó yếu ớt, nhưng cũng rất cố gắng.
Dẫu cho không còn gặp lại nhau nữa thì cũng thay mặt người dân toàn thành cảm ơn mi.
HẾT TẬP 2
Hẹn gặp lại các bạn ở tập 3
Sài Gòn,
01/10/2020 – 07/03/2021
Bạn cần đăng nhập để bình luận