Bách Yêu Phổ

Chương 123: Phật Nhãn(2)

Chương 6. 2

Đào Yêu thò tay vào túi mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không lấy thuốc ra.

Từ phố xá náo nhiệt ra tới khu đồng không mông quạnh này, con yêu quái đã ăn thịt Hàm Thử luôn nằm trong tầm mắt nàng, suốt quãng đường đã có mấy lần nàng định ra tay nhưng rồi kiềm lại, bởi vì con yêu quái đó rất lạ. Lúc mới gặp nó chỉ là một con rắn trong suốt bay lượn trong không trung, đến nơi đông đúc thì nó biến thành cọng cỏ hình người hệt như được đứa trẻ con vẽ bừa rồi đáp xuống đất. Nó vẫn trong suốt, tung tăng đi khắp nơi, khi đi qua sạp trái cây thì ghé lại ngửi, khi đi qua hàng chong chóng thì nó cũng thò đầu tới thổi, trông rất ra dáng đứa con nít rảnh rỗi đi chơi. Điều khiến nàng thắc mắc nhất là con yêu quái mà mắt thường không tài nào nhìn thấy ấy lại chẳng có chút yêu khí nào, chỉ thỉnh thoảng những lúc nó ợ hơi mới tỏa ra hơi thở không thuộc về nó. Hẳn là Hàm Thử vẫn còn ở trong cơ thể nó chứ chưa bị tiêu hóa, nếu bây giờ mà giết nó thì e là sẽ mất cơ hội cứu Hàm Thử, tạm thời chỉ còn nước đi theo xem nó đi đâu rồi tính tiếp. Về phần Hàm Thử, thật lòng thì nàng sắp bị nó làm phiền sắp chết rồi, trước đó hành hạ nàng thì thôi đi, bây giờ còn muốn nàng – đường đường là Quỷ y Đào Đô – phải bôn ba đi cứu nó. Nàng quyết định rồi, nếu cứu không được thì thôi, chắc chắn nàng sẽ không thương xót chút nào đâu, vốn cũng chỉ tiện tay mà thôi, còn nếu cứu được... Cứ để cho Liễu công tử làm thịt nó, hắn thích ăn thịt chuột nhất mà!

Suốt quãng đường, biểu hiện của con yêu quái đó rất bình thường, nhìn sao cũng thấy ngu ngu, chẳng lẽ mục đích nó xuất hiện chỉ để ăn thịt yêu quái khác?

Mặt trời đã khuất dạng, ngoài đường càng lúc càng thưa thớt, nàng thấy con yêu quái nghênh ngang rẽ vào đường mòn lên núi, cây cối bên đường thổi xào xạc.

Càng đi càng lạnh, buổi tối mùa đông lạnh căm căm khiến tay nàng lạnh cóng, sờ đâu cũng thấy khó chịu, đã vậy còn phải đề phòng thú dữ nơi rừng núi hoang vu. Chả có người bình thường nào lại lên núi vào giờ này, đến cả Đào Yêu cũng thấy rờn rợn, thầm nghĩ đúng là lâu quá rồi chưa đi một mình vào ban đêm, trước đây luôn có Liễu công tử và Lắm Lời đồng hành, người đông thế mạnh, chưa kể Liễu công tử là đại xà yêu, không cần hiện nguyên hình cũng mang đầy sát khí khiến đám đạo chích sợ vỡ mật. Tóm lại, kể từ khi rời khỏi Đào Đô, chỉ cần gặp nguy hiểm nào có thể giải quyết bằng vũ lực thì đều do Liễu công tử xử lý hết, chớ để sự cố chấp nấu nướng cùng dáng vẻ nấu ăn ngớ ngẩn của hắn đánh lừa. Có câu "Con người sống ở đời sẽ có lúc nghĩ quẩn" thì yêu quái già cũng vậy, chỉ có như vậy mới giải thích được sở thích bếp núc của Liễu công tử.

Giờ phút này, Đào Yêu thấy hơi nhớ Liễu công tử.

Gió rét thổi qua, Đào Yêu có cảm giác bím tóc của mình cũng lạnh, cộng thêm những tiếng kêu kỳ lạ chốn núi rừng càng khiến người ta sởn da gà.

Không lâu sau, giữa đêm tối dần xuất hiện ánh sáng, hình dáng của căn nhà bỏ hoang cũng hiện ra rõ ràng hơn.

Con yêu quái kia ngốc thật, không hề phát hiện mình bị bám theo.

Về phần mình, Đào Yêu hết sức cẩn thận mới không bị vấp đá trẹo chân. Nàng vừa đi theo con yêu quái vừa ngó ngàng dưới chân, sẵn tiện mắng thầm kẻ nào rảnh rỗi kê đá giữa đường. Song, còn mắng chưa thỏa lòng thì mắt nàng dính chặt lên một mỏm đá, nương theo ánh sáng gần đó, nàng nhận ra những phiến đá nằm lộn xộn trên đường nãy giờ không phải là đá bình thường mà là... bia mộ.

May nàng là Đào Yêu chứ không phải là Vương Yêu hay Lý Yêu, chứ không e là đã sợ đến mức hồn bay phách lạc rồi. Con yêu quái chết tiệt, khi không lại dẫn nàng đến nghĩa địa vô chủ.

Tại sao lại tới đây?

Căn nhà hoang càng lúc càng gần, thậm chí nàng còn thấy rõ mái ngói và vách tường mục nát của nó, trông không giống nhà ở bình thường, có lẽ từng là nơi ngủ tạm của người gác mộ. Khoan, bóng người va chạm cùng tiếng đánh nhau ở đằng trước là sao thế kia?

Con yêu quái bỗng tăng tốc chạy về phía căn nhà hoang, sau đó biến thành một dải ánh sáng bạc. Đào Yêu bám sát theo nó, sau đó cúi người trốn sau một gò đất ở cạnh căn nhà hoang. Con yêu quái cũng dừng lại rồi nhập vào một cây gậy được cắm trước căn nhà. Nương theo ánh đèn lồng được treo trên mái hiên, Đào Yêu nhận ra cây gậy đó không phải vật tầm thường, dường như nó được làm bằng đồng, hình rồng được khắc quấn quanh thân gậy phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, trông không hề tà khí mà như có khí phách đẩy lùi ma vật.

Yêu quái trốn trong cây gậy?

Nhưng mà... Yêu quái không có yêu khí, cây gậy càng không có... Đào Yêu lục lọi đầu óc, chẳng lẽ trí nhớ của nàng kém quá nên không có ấn tượng gì về loài yêu quái này?

Nhưng tạm gác cây gậy và yêu quái qua một bên đã, bởi vì đang có chuyện khác còn ly kỳ hơn. Bên kia có một tên đàn ông tầm trên hai mươi, dưới ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, hơi gầy nhưng săn chắc, cách lớp áo đen còn có thể nhìn rõ cơ bắp theo mỗi chuyển động của gã, trông còn khỏe khoắn hơn cả Liễu công tử, nhìn là biết ngay dân tập võ lâu năm. Mặt mũi không hề bặm trợn, tuy nghiêm túc nhưng không giấu được vẻ điển trai, mắt một mí, lông mày rất đẹp hệt như được người họa sĩ dùng loại bút tốt nhất để vẽ ra. Đặc biệt là mắt rất sáng, dưới ánh sáng lờ mờ hiện tại mà vẫn thấy rõ ánh sáng trong đôi mắt gã, hệt như đôi mắt ấy luôn nhìn rõ mọi vật.

Đánh giá ngoại hình của công tử trẻ tuổi là một trong những sở thích của Đào Yêu, nhưng hiện giờ nàng thắc mắc vấn đề khác hơn. Đó là tại sao một anh chàng đẹp trai nhường ấy lại ra nghĩa địa đánh nhau với bộ xương khô giữa đêm hôm khuya khoắt?

Nàng nói thật đó. Tuy trời lạnh làm dễ đói bụng nhưng nàng chưa đói đến mức hoa mắt, chàng trai lạ trước mắt kia đang ra sức đánh nhau với bộ xương trắng hếu, bộ xương còn khoác hẳn cái áo rách te tua mà.

Hai vị ấy đánh cũng đặc sắc lắm. Không biết gã trai kia bái thầy nào mà chiêu thức rất mượt mà, nhưng uy lực của mỗi cú đấm lại rất lớn, cổ tay lại còn đeo cái vòng to màu bạc, khiến mỗi cú đấm trúng vào bộ xương kêu loảng xoảng. Mà bộ xương cũng là cao thủ, bị gã đánh cỡ đó mà không hề yếu thế, còn tìm ra được cơ hội đánh trả. Nhìn động tác của nó, nàng nghĩ nếu là người sống thì chắc hẳn người khác sẽ tưởng hai người họ là đồng môn.

Sau mười mấy chiêu, ai xem cũng sẽ nghĩ đây là trận đấu cân tài cân sức. Ban đầu Đào Yêu cũng nghĩ vậy. Nhưng xem lâu, nàng bỗng phát hiện dường như cái vòng tay của gã trai có tác dụng khác, tuy thoạt trông nó rất cứng nhưng cũng không cứng tới mức bị trúng vô số đòn đánh mà vẫn không bị móp méo hay trầy xước gì, chứng tỏ nó không phải là binh khí kim loại bình thường. Ngoài ra nó còn sáng bóng như gương, theo mỗi động tác của gã là nó lại phát ra thứ ánh sáng chói mắt. Nàng mở to mắt nhìn kỹ, phát hiện trên vòng tay có một loạt ký hiệu màu đỏ, không phải được khắc lên vòng mà giống như từ trong cái vòng thoát ra, đặc biệt hơn nữa là dù bộ xương đứng ở đâu thì bóng của nó đều hiện lên trong cái vòng.

Đào Yêu ngộ ra hẳn là thằng nhóc này đang tri triển "Kính thuật" đây mà!

Nàng nhớ loại thuật pháp này đã được mô tả trong một quyển sách cổ ở Đào Đô. Một người không có hứng thú với thuật pháp như nàng lại nhớ rõ nó là vì trong sách nói "Kính thuật" là thuật pháp rất rộng, nó có vô số nhánh nhỏ. Nàng đọc sơ qua thì nhớ mang máng rằng một nhánh của loại thuật pháp này mà thế gian thường gặp nhất là "Thuật Người Rối", mà thuật Người Rối hoạt động dựa trên việc lợi dụng bùa chú phản quang lên vật, người thi triển thuật sẽ thông qua ảnh phản chiếu của vật mà kìm hãm nó, khiến nó hoàn toàn nghe theo lệnh của mình, dù vật sống hay chết đều không có sức phản kháng. Nghe nói có thuật sĩ ác độc đã sử dụng thuật này lên người khác, ra lệnh cho người đó tưởng tượng mình là hòn đá chìm xuống nước; cũng có người dùng thuật này để ra lệnh cho đá bay lên trời, hoa cỏ nhảy múa. Tóm lại, điểm lợi hại của thuật này là khiến "Người biến thành đá, đá biết nhảy múa".

Càng nghĩ càng thấy hợp lý, một bộ xương thì làm sao đánh nhau với con người được, tất phải có ngoại lực điều khiển, vòng tay của thằng nhóc kia có ảnh phản chiếu của nó chính là bằng chứng. Hơn nữa, nhìn kỹ cách họ đánh nhau thì càng thấy không giống đang đấu nhau thắng thua mà giống như đang so tài võ nghệ, chiêu thức của bộ xương không khác gì gã cả!

Đào Yêu nhìn gã bằng vẻ mặt phức tạp, hóa ra thế giới này không có người rảnh rỗi nhất, chỉ có người rảnh rỗi hơn, đêm hôm khuya khoắt lạnh lẽo buốt giá lại tới nghĩa địa, đào bộ xương khô lên để luyện võ... À, cây gậy đồng chắc là binh khí của gã, hợp nhau đấy. Nếu là thế thật, vậy thì con yêu quái kia là vật nuôi của gã, thế giờ phải làm sao? Nhào ra hạ gục gã? Hình như không có cửa thắng. Chưa nói đến việc gã biết thuật pháp kỳ dị, chỉ riêng quyền cước thì một nửa cú đấm của gã cũng đủ khiến nàng ngỏm củ tỏi rồi... Hay là ôm tâm lý may mắn nghĩ rằng gã là người tốt, giờ nhào ra khóc lóc xin xỏ gã thả Hàm Thử ra? Đó là trong trường hợp Hàm Thử vẫn chưa chết... Ôi trời ơi, khó nghĩ quá! Đào Yêu đảo mắt, hay là dùng thuốc cho rồi. Nàng vẫn còn ít thuốc bột mà hồi trước từng dùng để đối phó với bọn buôn người ở Thiên Tiên lâu(1), nếu bây giờ dùng hết số thuốc còn lại thì e là kẻ này sẽ không chịu nổi cơn ngứa ngáy thà chết còn hơn đó, như thế đỡ tốn sức hơn nhiều.

Quyết định rồi! Dùng thuốc, cho gã ngứa chết luôn!

Nàng cúi thấp người xuống, đang tháo túi thuốc ra thì có thứ gì đó sáng lóa thình lình bay vèo về phía nàng...

(1) Phần truyện Ảo Cơ ở tập 1.

Hết chương 6. 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận