Bách Yêu Phổ

Chương 150: Hiệp Quái(9)

Chương 10. 9

Chàng dừng lại ở con hẻm vừa nhỏ vừa tối, gãi đầu, lẩm bẩm: "Hình như đi nhầm rồi."

Chàng đang định quay đầu thì bỗng khựng lại, vẻ mặt rất kỳ lạ.

"Hoàng Phủ Cần, người Kim Châu, cha mẹ mất sớm, có tài hội họa, vào chùa Cam Lâm ở Lạc Dương để vẽ tranh tường, vì bị người trong nghề là Ngũ Tự Đạo ghen ghét nên đã thuê người giết hại, chết năm hai mươi mốt tuổi."

Giọng một cô gái xa lạ từ không trung truyền đến như gần như xa, không lớn lắm nhưng rõ ràng từng chữ một.

Chàng nhìn quanh, bóng đêm như mực, con hẻm vắng tanh, làm gì có ai đang nói.

Ai đang nói vậy... Chàng thầm hỏi trong bụng, rõ ràng nghe thấy tên mình nhưng câu kế tiếp lại không hiểu lắm, chỉ thấy rất khổ sở, lòng như bị kim châm.

"Hoàng Phủ Cần, người Kim Châu, cha mẹ mất sớm, có tài hội họa, vào chùa Cam Lâm ở Lạc Dương để vẽ tranh tường, vì bị người trong nghề là Ngũ Tự Đạo ghen ghét nên đã thuê người giết hại, chết năm hai mươi mốt tuổi."

Lại thêm một giọng nói khác, bây giờ là giọng đàn ông, ngữ điệu lạnh như băng như tuyết, càng nghe trái tim càng lạnh.

"Hoàng Phủ Cần, người Kim Châu, cha mẹ mất sớm, có tài hội họa, vào chùa Cam Lâm ở Lạc Dương để vẽ tranh tường, vì bị người trong nghề là Ngũ Tự Đạo ghen ghét nên đã thuê người giết hại, chết năm hai mươi mốt tuổi."

"Hoàng Phủ Cần, người Kim Châu, cha mẹ mất sớm, có tài hội họa, vào chùa Cam Lâm ở Lạc Dương để vẽ tranh tường, vì bị người trong nghề là Ngũ Tự Đạo ghen ghét nên đã thuê người giết hại, chết năm hai mươi mốt tuổi."

Hai giọng nói nam nữ đó cứ thay phiên nhau vang lên, càng lúc càng vang dội, không chỉ lọt vào tai chàng mà còn chui tọt cả vào đầu, vào trái tim chàng, thậm chí là thẩm thấu vào huyết mạch của chàng.

Chàng đổ mồ hôi lạnh, ôm lấy trái tim đang quay cuồng, đầu ong ong, trừ những lời này ra thì chàng không còn nghe thấy gì nữa, người khó chịu quá đi mất, hệt như mỗi thớ thịt đang bị tách ra.

"Ai đó?!" Chàng nghiến răng quay đầu lại.

Ở đằng kia, không biết từ bao giờ đã có thêm một người mặc áo đen mang giày đen, giống như một bóng dáng hư ảo trong bóng đêm, đứng cách chàng một khoảng vừa phải.

Chàng không kịp thấy rõ mặt của người đó thì người đó đã bất chợt tăng tốc chạy về phía chàng, chàng không kịp tránh, có cảm giác hình như mình va vào vách tường. Lúc ngã xuống đất, chàng không thấy đau vì ngã, chỉ thấy ngực hơi lạnh, tầm nhìn cũng mờ đi. Sau thoáng giây hoảng hốt, chàng mới bừng tỉnh vì cơn đau. Chàng cúi đầu nhìn ngực mình, dòng máu ấm đang tuôn ra từ lưỡi dao cắm sâu vào lồng ngực chàng.

Tựa như toàn bộ ánh đèn trong thành đều phụt tắt vào giây phút này, ánh sáng duy nhất mà chàng nhìn thấy là con dao găm trong tay người nọ, chắc thứ vũ khí này vừa tay và sắc bén lắm, dù dính máu nhưng vẫn không ảnh hưởng tới ánh sáng của nó.

Chàng ngơ ngác nhìn hung khí vừa được rút ra khỏi ngực mình, đầu trống rỗng, không hiểu nổi, không tài nào hiểu nổi.

"Vì sao ngươi làm vậy?" Đôi môi tái nhợt của chàng mấp máy.

"Được người khác ủy thác, mong Hoàng Phủ công tử chớ trách." Người nọ thoải mái trả lời.

"Ta đâu đắc tội với ai..." Chàng muốn đứng lên nhưng cơ thể lại không nghe lời.

Người nọ đến gần: "Chủ thuê bảo ta nhắn lại một câu." Gã ngồi xổm xuống, vô cảm nhìn người đang hấp hối,"Ông ấy nói ông ấy ghét cậu."

Chàng ngơ ngẩn.

Con dao găm lại được giơ lên cao...

Chàng không còn thấy đau đớn nữa, cũng không thấy lạnh nữa, xung quanh cũng chẳng phải là bóng đêm nữa. Cơn gió đầu hè thật dễ chịu, trong thành Lạc Dương ngựa xe như nước, chàng ôm bộ dụng cụ vẽ mới mua đi trên đường, trong vạt áo trước ngực cất chiếc vòng tay mà chàng vừa lấy ở cửa hàng trang sức. Có một cặp vợ chồng trẻ ôm hai đứa bé lướt qua chàng, chàng nghĩ tương lai chàng và A Mẫn cũng sẽ như vậy. Chỉ nghĩ thôi mà chàng đã thấy vui rồi.

Nhưng mà... Chàng không có tương lai đâu nhỉ?

Tất cả mọi thứ trước mắt bị suy nghĩ bất chợt ấy phá tan thành từng mảnh.

Chàng lặng lẽ nằm trên mặt đất lạnh lẽo, mắt mở to, lồng ngực phập phồng những hơi thở cuối cùng, sau đó hộc ra một hơi thở thật dài...

Không có tức giận, thậm chí còn chẳng thù hằn, chỉ là không hiểu, không bao giờ hiểu nổi.

Đào Yêu và Ty Cuồng Lan thở phào nhẹ nhõm.

Không có lần thứ tám rồi.

Vòng tuần hoàn vô hạn bị phá vỡ, bầu trời đêm, con hẻm nhỏ, thi thể của Hoàng Phủ Cần, và cả thành Lạc Dương tựa như vàng mã đã bị đốt thành tro bụi bay tứ tán, để lại trước mặt họ khoảng không vô tận hệt như bức tường trắng tinh luôn trống trơn ở sân Nam của chùa Cam Lâm.

Trước mặt họ là chàng trai mặc bộ đồ trắng bồng bềnh ngồi chôn đầu vào hai đầu gối.

Đào Yêu và Ty Cuồng Lan nhìn nhau.

"Ờ này... Hoàng Phủ công tử?" Đào Yêu cúi người, thử gọi.

Chàng trai chầm chậm ngẩng đầu lên, nói nhỏ: "Cô biết ta không phải là cậu ấy mà."

Đào Yêu tái mặt, lùi về sau theo bản năng.

Trên gương mặt ấy không có ngũ quan mà chỉ là một mặt phẳng trống trơn khiến nó trông như nhân vật trong tranh nhưng chưa được vẽ gương mặt.

Mà Ty Cuồng Lan lại bước lên trước theo bản năng, chắn ở trước mặt Đào Yêu, lạnh lùng nói: "Vậy mi là ai?"

"Ta là hơi thở cuối cùng của cậu ấy." Nó rất điềm tĩnh, trông không hề có ý định tấn công ai,"Các ngươi gọi ta là gì?"

Đào Yêu thò đầu ra khỏi lưng Ty Cuồng Lan: "Hiệp Quái. Vì đáng lẽ bọn mi phải sống ở Hiệp Gian Giới."

"Hiệp Gian Giới..." Nó nghĩ ngợi,"À, nhớ ra rồi, sau khi ta rời khỏi cậu ấy, chỉ chốc lát sau đã bị gió cuốn tới một nơi kỳ lạ. Ở đó không có gì cả, cũng tương tự như hiện giờ vậy, chỉ có vô số hơi thở màu xanh bay tới bay lui, ta cũng không khác gì chúng. Hóa ra nơi đó được gọi là Hiệp Gian Giới."

Đào Yêu đứng hẳn ra, cảnh giác nhìn nó: "Mi nhớ ra rồi?"

Nó đứng lên, gật đầu: "Ta cứ lơ lửng ở đó, yên tĩnh lắm, cũng không có gì là không tốt cả, có điều trong lòng luôn cảm thấy ngột ngạt và khó hiểu, rất khó chịu. Một ngày nọ, ta chợt thấy phía trước có tia sáng, màu trắng, càng đến gần nó càng sáng, trong mắt ta không nhìn thấy gì khác cả, chỉ muốn tiếp tục đi về phía trước. Không biết qua bao lâu, đến khi ta nhìn thấy lại được thì ta đã đứng giữa phố rồi, xung quanh người qua kẻ lại nườm nượp. Khung cảnh rất khác với lần cuối cùng ta nhìn thấy ở thế giới kia, ta không thích ứng nổi, còn rất mệt nữa. Như được bản năng thôi thúc, ta bèn đi đến gần một đứa trẻ còn quấn tã, khi dựa vào nó, ta mới thấy dễ chịu hơn. Ta ở trong người nó càng lâu, ý thức của nó càng nghe theo ta. Ta không thích gì cả, chỉ thích vẽ, cầm bút là sẽ vẽ ác quỷ dưới địa ngục, vậy là vô tình làm đứa bé này mang tiếng thiên tài. Nhưng càng ngày, ta càng mơ hồ, thường không biết vì sao mình phải làm vậy, chỉ là muốn làm thôi."

"Mi rời khỏi Hiệp Gian Giới thì sẽ bị bệnh, đó là "chứng bệnh" của mi." Đào Yêu nói,"Tuy mi được con người sinh ra nhưng mi không thuộc về Nhân giới." Nàng ngẫm nghĩ, lại nói: "Cũng không trách mi hoàn toàn được, khi Hiệp Khẩu mở thì đằng nào cũng sẽ có một kẻ chạy ra, không phải mi thì cũng là đứa khác."

Nó nhìn Đào Yêu, hỏi: "Ta rời khỏi Hiệp Gian Giới là sẽ bị bệnh?"

"Mi ở Nhân giới càng lâu thì bản chất mi chỉ là cảm xúc tiêu cực càng rõ ràng." Nàng chỉ Ty Cuồng Lan,"Chứ không thì sao lại hồ đồ đến mức nhận nhầm tên này là Ngũ tiên sinh."

"Ta..." Nó nhìn kỹ Ty Cuồng Lan, lắc đầu,"Ngoại hình không giống tí nào. Nhưng mà..." Nó nhớ lại,"Nhưng vẽ giống lắm! Trong mắt ta, gần như là bút tích của cùng một người! Vạt áo như phất phơ trong gió, dáng hình thần nữ yểu điệu nhẹ nhàng, đó là điều khiến ta sùng bái nhất ở Ngũ tiên sinh. Lúc nhìn thấy bức tranh đó ở đình Tùng Hạc, đầu óc ta rất hỗn loạn, nào quan tâm hai người họ có giống nhau hay không, chỉ quen nét vẽ chứ không quan tâm có quen người vẽ hay không, cho rằng Ngũ tiên sinh đã quay lại. Người mà ta chờ đợi trong tăm tối bao lâu nay cuối cùng cũng quay về." Nó buồn bã cúi đầu,"Ta rất kích động, đuổi theo chỉ vì muốn uống rượu cùng ông ấy... Ta không biết vì sao mình lại muốn uống rượu cùng ông ấy, không biết..."

"Bởi vì trong buổi tối hôm đó, mi đang đi tìm ông ấy để uống rượu." Ty Cuồng Lan bình thản nói,"Mi vẫn luôn không nỡ uống vò rượu đó mà."

Có lẽ nó đang mỉm cười, dù chẳng nhìn ra được gì trên gương trống trơn của nó.

"Mãi vẫn không nỡ uống." Nó tiếc nuối.

Đào Yêu rất khó coi nó và con yêu quái điên cuồng ngoài kia là một, mà quan tâm làm gì, may mắn duy nhất lúc này là "nó" ít nhất còn có hình dạng con người và nói chuyện được.

"Thôi thì cứ gọi mi là Hoàng Phủ công tử đi." Nàng cười,"Tuy mi chỉ là một hơi thở của cậu ấy nhưng mi lại có dáng vẻ của cậu ấy, còn kế thừa của tài năng thiên bẩm của cậu ấy nữa." Nàng thoáng im lặng, nụ cười cũng ảm đạm đi, nói tiếp,"Thậm chí mi còn không quên phải đi tìm Ngũ tiên sinh để uống rượu, cũng luôn nhớ nghi vấn lớn nhất của cậu ấy trước lúc lâm chung."

Nó im lặng chốc lát, nói: "Thật ra ta..."

"Thật ra "bọn mi" biết chủ thuê là ai." Ty Cuồng Lan nói thẳng thừng,"Nhưng "bọn mi" thà rằng mình không biết. Mi tự huyễn hoặc bản thân, bọn ta xem cuộc sống của cậu ấy hết lần này đến lần khác nhưng chưa từng chứng kiến chuyện gì đã xảy ra trong con hẻm nhỏ đó."

Nó thở dài: "Khi người nọ nói "Ông ấy rất ghét cậu", ta, hoặc là nói bọn ta, đã biết ngay người ấy là ai." Lúc này, cho dù không có ngũ quan vẫn có thể nhìn ra nó rất buồn bã,"Nhưng bọn ta không tin, hơn hết là không hiểu. Có lẽ sống ở Nhân giới hơn mười năm qua, ta chỉ muốn hiểu rõ điều đó thôi."

Trong thế giới hư vô, không khí càng dễ nặng nề hơn.

Ba người cùng im lặng hồi lâu, cuối cùng Ty Cuồng Lan lên tiếng trước: "Ông ta ghét rượu bỏ thêm nhân sâm nên dứt khoát đổ đi."

Nó ngẩng đầu chờ Ty Cuồng Lan, chân thành chờ đợi đáp án.

"Nhưng bản thân vò rượu có lỗi gì?" Ty Cuồng Lan vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm,"Chỉ là do ông ta không thích mà thôi."

Nó ngẩn người, cái hiểu cái không.

"Một người gần đất xa trời, giang lang tài tẫn và một người trẻ tuổi xán lạn, tài năng vượt trội." Đào Yêu cười,"Tài năng và sự lương thiện của mi là tội lỗi trong mắt ông ta. Có những người sẽ dùng sự ghen ghét để che giấu nỗi sợ. Ông ta ghét mi chỉ vì ông ta tuyệt vọng và sợ hãi thôi."

Nó im lặng rất lâu, y như tảng đá.

Một lúc lâu sau, nó mới chậm rãi nói: "Ta... Chưa bao giờ muốn tranh giành gì với ai cả, chưa bao giờ!"

Đúng vậy, mi chưa bao giờ muốn tranh giành, chuyện này có mi biết, Hoàng Phủ Cần biết, Đào Yêu và Ty Cuồng Lan cũng biết, nhưng Ngũ tiên sinh không biết. Một họa sĩ có thể vẽ ra non sông khắp thiên hạ nhưng lại không thể vẽ trái tim mình đẹp đẽ và rộng lớn như tranh. Con hẻm nhỏ u tối kia mới là hình dáng thực sự của trái tim ông ta.

"Về đi." Đào Yêu cuối cùng cũng nói ra mục đích,"Hoàng Phủ Cần chết rồi, Ngũ tiên sinh cũng chết rồi. Đừng để thế giới của mấy trăm năm sau phải gánh chịu hậu quả từ khúc mắc của mấy trăm năm trước. Mi nghĩ sao?"

Nó suy nghĩ hồi lâu, thở dài, đi tới trước mặt hai người, khom người chắp tay hành đại lễ với họ, sau đó giơ hai tay đẩy mạnh họ ra ngoài...

Hết chương 10. 9
Bạn cần đăng nhập để bình luận