Bách Yêu Phổ
Chương 183: Miêu Quỳ (2)
Hắn nói, đợi đến khi hắn sắp xếp cho nàng một thân phận thích hợp, có nhà có phụ mẫu có lai lịch, để cho phụ mẫu hắn yên tâm, thì hết thảy đã nước chảy thành sông, Lệnh gia ở trấn Thiết Kính sẽ là nơi trở về hạnh phúc của nàng.
Nàng nói vâng, không vội.
Hắn nói, ta vội.
Thời gian chớp mắt đã trôi qua hai năm. Nàng cũng không hỏi hắn đã sắp xếp thế nào rồi, nàng biết hắn là người làm việc ổn thỏa, việc nên làm trong lòng mãi mãi có thể biết rõ.
Chỉ là bắt đầu từ một năm trước, thời gian hắn ở lại bên hồ càng ngày càng ngắn, mỗi lần trở về cũng rất mệt mỏi. Nhiều đêm khuya, nàng nhìn thấy hắn ngồi một mình trong sân, tâm sự nặng nề nhìn hồ nước trong suốt bên ngoài, thỉnh thoảng còn thở dài một hơi.
Suy đi nghĩ lại một hồi, nàng vẫn hỏi hắn, lúc hắn nói muốn rời đi một thời gian nữa.
"Chỉ là việc làm ăn có hơi bận rộn." Hắn nhẹ nhàng sờ đầu nàng: "Không sao đâu, ta có thể ứng phó."
Nàng vẫn nhìn vào mắt hắn, không cười cũng không giận, cũng không chịu dời tầm mắt đi.
Hắn bất đắc dĩ, mỗi lần đối mặt với biểu cảm đó của nàng, hắn không thể không nói thật: "Việc làm ăn trong nhà xảy ra chút vấn đề, phụ thân ta không có thể ứng phó, cho nên mấy ngày nay ta phải ở nhà nhiều hơn, nàng biết ta là nhi tử duy nhất, họ ngoại trừ ta ra thì không còn ai để dựa vào nữa. Làm cho danh vọng của Lệnh gia không thể suy sụp, thân là nhi tử của Lệnh gia, ta muốn dốc toàn lực vượt qua cửa ải này. Nàng hãy yên tâm, ta sẽ không mất quá nhiều thời gian để giải quyết đâu."
Nàng khẽ thở dài, rồi ôm hắn nói: "Nếu có chuyện gì cần đến ta, huynh hãy nói cho ta biết."
Hắn cười nói: "Nàng cứ ở yên ở đây, ít nấu canh sâu lại thì coi như là tốt cho ta rồi."
Nàng đấm hắn: "Ta đã không nấu nó từ năm ngoái rồi."
Đêm nay, bọn họ ngồi bên hồ, nàng dựa vào người hắn, nhẹ nhàng ngâm nga khúc nhạc yêu thích về phía hồ nước. Giọng nói của nàng rơi vào ánh sao trên hồ, đủ để bao trọn lấy hết tất cả nỗi bất an. Trước đây nghe giọng hát của nàng, hắn luôn say sưa nhắm mắt lại. Nhưng đêm nay, hắn từ đầu đến cuối vẫn mở to hai mắt, ánh mắt thâm trầm lướt qua cả hồ nước, không biết rơi xuống nơi nào mà không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Lại vài tháng trôi qua. Nàng chờ đợi hắn đã thành một thói quen.
Xích đu phía sau nhà đã đến lúc nên thay dây thừng rồi, nhìn sợi dây thừng cũ đến mức chỉ còn lại vài sợi mỏng manh, e là ngồi không được mấy lần nữa sẽ đứt mất, còn cánh cửa kia lại hỏng rồi, lúc nào cũng kêu lạch cạch, đóng thế nào cũng không thể đóng lại được.
Nàng muốn tự mình sửa, nhưng lại cảm thấy nếu làm như vậy, nói không chừng hắn sẽ về trễ hơn, cho nên cứ để chúng như vậy rồi chờ đợi hắn ở ngôi "nhà" bên hồ này, dường như không phải một mình nàng cô đơn chờ đợi nữa.
Cho đến khi tuyết đầu mùa rơi xuống, hắn cuối cùng cũng trở lại. Người hình như có hơi gầy đi, làm cho nàng nhớ lại những con chim con thú sau khi trải qua một hồi kịch đấu, rõ ràng là thua, thế nhưng trời sinh tính tình mạnh mẽ, vừa suy yếu vừa mạnh mẽ lấy tinh thần để chứng minh với người khác rằng ta rất tốt. Hắn vẫn như thói quen mỉm cười với nàng, như thói quen sờ sờ đầu nàng, chỉ là ít nói hơn rất nhiều, trong lúc lơ đãng lại thở dài nhiều hơn không ít.
Chính tai nàng nghe thấy, khi hắn nấu canh cá, lẩm bẩm một câu: "Làm sao bây giờ..." Điều này thật sự không giống như lời hắn nên nói, hắn là một người tự tin chu đáo như thế, hắn rõ ràng có được năng lực và sự quyết đoán đủ có thể giải quyết hết thảy vấn đề nan giải. Nàng đứng bên ngoài nhà bếp, không nói tiếng nào cũng không đi vào và hỏi hắn bất cứ điều gì. Khi món canh cá quen thuộc được phục vụ đặt trên bàn, nàng vẫn giống như trước đây, cầm muỗng lên múc cho hắn một bát, cho mình một bát.
"Nàng uống đi. Hôm nay ta không không có khẩu vị." Hắn mỉm cười rồi đẩy bát của mình đến trước mặt nàng. Nàng không nói gì, chỉ cúi đầu ăn hết hai chén canh, kỳ quái... Tại sao không có hương vị gì, ăn năm năm đã ăn mệt rồi sao?
Nàng lau miệng, nhìn vào mắt hắn, muốn tìm câu trả lời từ bên trong. Hắn tránh né ánh mắt của nàng ấy. Trong lòng nàng dường như có thứ gì đó rơi xuống, hơi hoang mang một chút.
Sau một thời gian dài im lặng, nàng mỉm cười: "Công việc làm ăn đã khá hơn chưa?" Hắn chần chừ hít sâu một hơi, nói: "Xin lỗi."
"Tại sao phải xin lỗi?" Nụ cười của nàng có hơi cứng ngắc, sự sợ hãi nàng cho rằng đã không còn xuất hiện chợt chậm rãi tràn lên từ đáy lòng lần nữa.
Hắn cúi đầu, lại buộc mình ngẩng lên, không thể ngay cả nhìn nàng cũng không dám được.
"Tháng sau ta sẽ thành thân."
Môi nàng mím thành sợi chỉ, không nói lời nào, chỉ múc cho mình một bát canh cá, chậm rãi ăn.
"Không lâu trước đó ta mới biết được, ta vốn có hôn ước." Hắn chậm rãi nói: "Không có nói cho nàng biết, là bởi vì ta cảm thấy ta vẫn có thể từ chối, ta thậm chí đã nghĩ ra nên giải thích thế nào với phụ mẫu, giải thích thế nào với đối phương."
Nàng đặt bát xuống, tầm mắt từ đầu đến cuối đều rơi vào nửa bát canh cá còn lại, nhẹ nhàng hỏi: "Nàng ấy có thể giúp huynh sao?"
Hắn xoa trán, nói: "Không phải giúp ta, là có thể giúp phụ thân ta. Nhà ta chẳng những công việc làm ăn xảy ra vấn đề, mà phụ thân ta còn đụng phải một nhân vật phiền toái, nhà nàng ấy vừa vặn có thể giải quyết hết thảy. Hơn nữa, chân của nàng ấy đi đứng không tiện, mẫu thân nói đó lúc hai chúng ta còn nhỏ, ta kéo nàng ấy leo lên cây thì bị ngã, buồn cười là ta không nhớ chút nào." Hắn cười khổ.
"Vâng, hiểu rồi." Nàng cười: "Cho nên huynh vẫn chọn nàng ấy." Sau đó, nàng ăn hết canh cá rồi lau miệng và rời đi.
Hắn nắm lấy tay nàng, sự mâu thuẫn và hỗn loạn xuất hiện trên gương mặt: "Không phải như nàng nghĩ đâu. Chỉ là ta không thể nhìn phụ thân, nhìn Lệnh gia lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục như thế. Trái tim ta bây giờ, còn đau đớn hơn cả dao cắt."
"Ồ." Nàng gật gật đầu, lại dùng sức kéo tay hắn xuống: "Dây thừng của xích đu sắp đứt rồi, cửa phòng cũng không đóng được, ta muốn sửa, nhưng lại cảm thấy ta sửa không tốt. Thôi bỏ đi, cứ như vậy thôi."
Nàng mỉm cười với hắn rồi đi vòng qua hắn ra khỏi cửa.
Hắn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, trong phòng còn tràn ngập mùi thơm của canh cá, cùng với hơi thở quen thuộc giữa tóc nàng. Hắn cảm thấy trên mặt mình hẳn phải ăn mấy cái tát thật mạnh, thậm chí bị đâm một đao cũng được, nhưng không phải là dáng vẻ như bây giờ, không có gì xảy ra, lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hết thảy đều dừng lại rồi.
Hắn là cái thứ gì vậy? Mỗi câu nói trước kia nói với nàng, tất cả lời hứa nói ra, đều trở nên đê tiện đến mức ngay cả cặn bã trong chén cũng không bằng.
Người bên ngoài và trong mắt hắn trước này đều là Lệnh Thư Vọng rất ưu tú, thì ra ngươi chẳng qua cũng chỉ là như thế.
Tất cả mọi thứ, một lần nữa rơi vào trong lối mòn.
Hắn sửng sốt một hồi lâu, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đuổi theo ra cửa.
Thế nhưng, trong gió tuyết bay, chỉ có một hồ nước đóng băng kia, làm sao còn thấy được bóng dáng của nàng. Sự xuất hiện và biến mất của nàng giống như một sự bất ngờ mà hắn không thể nào biết trước được.
Hắn quỳ gối bên hồ, ngơ ngác nhìn về phía trước, không gọi tên nàng cũng không đập ngực mắng mình, chỉ là yên lặng giống như một cỗ thi thể vẫn còn hô hấp, mặc cho bông tuyết càng lúc càng chất đống trên người mình, giống như vội vàng muốn che dấu thứ gì đó, hoặc giống như đã bị đông chết.
Năm năm thời gian, vẫn không đáng là gì. Nàng ngồi trên xích đu, nhìn theo thân thể cứng ngắc của hắn từng bước rời khỏi thế giới của nàng.
Dây xích đu đã mỏng như tơ, nếu như trọng lượng của nàng thêm nhiều hơn một chút, sẽ chật vật mà đứt đi. Nàng hiện ra thân hình, cái đuôi màu lam trong đêm tuyết nhìn vô cùng xinh đẹp.
Đào Yêu nhịn không được muốn nhắc nhở nàng đi xuống, bằng không thì dáng vẻ rơi xuống sẽ cực kỳ xấu. Thế nhưng, nàng còn chưa mở miệng, bầu trời đêm đã không còn, tuyết cũng không còn, toàn bộ nhà gỗ hồ nước đều biến mất. Nàng cảm thấy mình giống như bước vào trong một vùng hư vô, thứ bên tai nghe được, cũng chỉ là một ít âm thanh vỡ vụn...
*
Trong mây mù lượn lờ, một vùng biển cây rộng lớn vừa mới lộ ra đỉnh.
Thỉnh thoảng, lại có một tên đuôi cá thân người nhảy ra từ giữa những cành lá rậm rạp, đảo mắt lại biến mất dưới biển cây. Đó là ngôi nhà đầu tiên của nàng, biển cây trong mây, sinh Ngạn Ngư.
Nhưng ký ức của nàng về nơi này không được sâu sắc. Bởi vì, thói quen của Ngạn Ngư là chỉ chọn những đứa trẻ mạnh nhất để nuôi lớn. Nàng không nhớ khuôn mặt của phụ mẫu mình, chỉ nhớ giọng hát dịu dàng của mẫu thân, và một ngày nào đó, nàng trong một tiếng khóc mơ hồ, từ đỉnh của biển cây rơi xuống một vùng hoang dã không rõ là nơi nào. Nàng cũng có một muội muội, thế nhưng người bị bỏ rơi lại là nàng.
Ngày hôm đó, nàng thức dậy trong cơn đau đớn. Hóa ra mình lại rơi vào một vùng rừng rậm đầy gai, nơi này ngoại trừ gai nhọn đâm cắt khiến cho thân thể mảnh mai của nàng ứa máu ta thì còn có thứ gì đó ẩn núp trong bóng đêm, các thứ không có ý tốt nhìn trộm và gầm gừ với nàng.
Lúc đó nàng còn nhỏ, không hiểu biết đầy đủ về những nguy hiểm và ác ý, nàng chỉ sợ hãi từ bản năng. Nàng không quan tâm đến việc khóc lóc, chỉ cố gắng di chuyển cơ thể của mình muốn tìm một nơi ít đau đớn hơn. Nhưng mà, mỗi lần động đậy một chút thì trên người lại xuất hiện thêm mấy vết thương, đau đến mức nàng phải hít sâu. Nàng không dám thử lại, nhưng trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nàng thử suy nghĩ rằng hết thảy mọi thứ có thể làm cho mình thoải mái, cuối cùng lại nghĩ đến khúc nhạc mẫu thân từng ngâm nga. Trong hồi ức của được sắp xếp lại hồi lâu, cuối cùng nàng cũng hát được bài hát đó, có lẽ là ảo giác, lúc hát, nàng thấy hình như không còn đau đớn quá nữa.
Thế nhưng, một con cự mãng tham ăn, có thể đã sắp thành tinh, trên trán mọc một chiếc sừng nho nhỏ, và đôi mắt đỏ như máu, nhìn khôn khéo xảo quyệt hơn mấy con mãng xà bình thường rất nhiều, đang lặng lẽ tới gần nàng trong bóng tối. Không nhất định là đói bụng mới ăn yêu quái, mà một số yêu quái nóng lòng muốn được tăng tu vi. Một con Ngạn Ngư non, mặc dù không thể tăng được quá nhiều tu vi, nhưng có thì vẫn hơn không.
Trong lúc nàng thấy mình sắp phải chết không thể nghi ngờ thì một con vượn già chợt cướp nàng khỏi miệng của con mãng xà. Tiếng gió ào ào lướt qua, nàng bị con vượn già túm lấy tay, dùng tư thế và tốc độ rất nhanh túm nàng đi.
Mãi cho đến khi vào một sơn động bí mật, lão vượn già mới buông nàng ra.
Trong sơn động sáng ngời khô ráo, mỗi góc đều bày những hạt châu sáng như trăng tròn, tỏa ra ánh sáng ôn hòa không chói mắt, dây leo to lớn buông xuống từ trên vách đá, con vượn già bò lên trên một chiếc ghế rồi ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống đánh giá nàng.
Trong những cửa động trên vách đá cũng lộ ra đầu khác nhau, có hồ ly, có chim bay, có rắn mối, có báo, có các loại thực vật kỳ quái có tay chân... đều là sơn tinh yêu quái.
Nàng ngồi trên mặt đất, rụt rè nhìn nơi kỳ lạ này.
Vượn già chỉ chỉ lên trời: "Bị ném từ nơi đó xuống hả?"
Nàng gật đầu.
Vượn già hừ một tiếng: "Vốn đã không còn lại bao nhiêu, còn ném đi... đúng là một đàn cá ngu ngốc."
Nàng lúc ấy dường như là nghe không rõ lắm, sau khi lớn lên mới biết số lượng Ngạn Ngư quả thật rất hiếm hoi. Chúng tuy là yêu quái ôn hòa, nhưng lại cao ngạo, ưu tú lại mạnh mẽ, thà rằng vứt bỏ hậu duệ không đủ tư cách, cũng phải bảo đảm cả tộc đều hoàn mỹ. Cho dù sự "hoàn mỹ" này trong mắt người khác thật sự không có ý nghĩa gì, dù có chọn lựa thế nào, thì tộc Ngạn Ngư vẫn không thể thoát khỏi số mệnh yếu đuối tuổi thọ ngắn ngủi, có thể sống ba năm trăm năm đã là xuất sắc lắm rồi. Không đến mức vì nàng bị cho là đứa trẻ "không đủ tư cách", mà bị vứt bỏ không chút lưu tình như vậy, duyên cớ bên trong nàng cũng không phải quá hiểu, cũng không muốn truy cứu làm gì, chỉ mơ hồ nhớ rõ khi đó nàng ăn ít hơn muội muội, thức ăn phụ mẫu mang về, hơn phân nửa đều bị muội muội cướp đi... Chỉ có thế thôi sao mà nàng lại bị ném từ một nơi cao như vậy sao?
Chẳng qua rơi từ trên cao xuống, cũng không nhất định sẽ chết...
"Sau này, cứ ở lại đây đi."
Vượn già cứu nàng, cho nàng ở lại sơn động, làm sư phụ của nàng, đồng thời nàng còn có tám sư huynh sư tỷ, cũng có tên. Vượn già nói đệ tử của người đều đặt tên theo thứ tự trước sau, đại sư huynh Báo Nhất, nhị sư tỷ Hồ Nhị... Đến chỗ nàng, thì là Ngư Cửu.
Ngư Cửu... Nàng cảm thấy cũng chẳng sao, từ việc suýt không thể giữ được mạng chợt có một cái tên, cho nên trong người nàng cũng không có loại chức năng "so đo".
Cuộc sống trong sơn động coi như cũng ổn định, các vị sư huynh sư tỷ cũng không ghét bỏ nàng lắm, tuy rằng so với bản lĩnh bay qua nóc nhà nuốt gió cưỡi lửa của họ thì thứ nàng am hiểu thật sự không quá xuất sắc.
Vượn già mặc mặc dù luôn lạnh lùng thờ ơ với nàng nhưng những thứ nên dạy nàng cũng không hề thiếu, chỉ là tư chất của nàng bình thường, dạy rất nhiều lần nhưng vẫn không thể hiểu được quá nhiều, lão thường xuyên tức giận đến nổi cả gân xanh, cuối cùng lại chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài rời đi, bỏ lại nàng một mình xấu hổ. Đảo mắt đã qua hơn bốn mươi cái nóng của mùa hè, nàng vẫn là một con Ngạn Ngư chỉ có giọng hát hay, tiến bộ duy nhất là bây giờ có thể nghiêm túc hát một khúc, tạm thời chữa khỏi chứng mất ngủ của các sư huynh sư tỷ... tuy rằng mỗi người bọn họ đều rất giỏi giang thể nhưng sư phụ lại quá nghiêm khắc, mỗi ngày phải học tập nhiều thứ như vậy, thân thể và đầu óc đều không ngừng tiêu hao, ban đêm ngủ không yên thực sự là chuyện bình thường. Thực ra nàng cũng ngủ không ngon, mặc dù sống ở đây mấy chục năm, nàng vẫn thường mơ thấy con mãng xà kia, có nhiều lúc là nàng cứ liên tục rời từ trên mây xuống, trong nháy mắt lại rơi xuống đất rồi bừng tỉnh lại, tim đập mạnh như trống, muốn ngủ lại cũng rất khó. Mà giọng hát của nàng, lại không có tác dụng với mình.
Nếu nói nàng tiến bộ ở điểm nào thì chỉ có đã ăn được nhiều hơn, từ lúc bắt đầu ăn không được, đến ép mình ăn, đến thích ăn, nàng đại khái đát dùng hết tất cả tài năng của mình vào trong quá trình này. Sở thích lớn nhất của nàng trong ngày là tìm được đồ ăn ngon gì gần sơn động, cũng thường xuyên mang về một ít thức ăn mà nàng thấy trở về, chia sẻ với các sư huynh sư tỷ, mặc dù đại đa số đều không hợp khẩu vị của bọn họ...
Các sư tỷ từng cười nàng, nói sau này nếu bọn họ muốn đi phân cao thấp với những người khác, mà có phần thi ăn thì để cho Tiểu Ngư Cửu đi là được rồi, đảm bảo thắng chắc.
Nàng luôn ngượng ngùng cười cười, sẽ không có ai thi ăn đâu.
Ngay từ đầu, nàng cho rằng sư phụ của mình chỉ là một đại yêu quái tương đối lợi hại, dù sao cũng có thể thu đồ đệ. Về sau mới chậm rãi nghe được từ trong lời nói của đồng môn, vượn già cũng không phải yêu quái, rất lâu trước đó, người đã có thân thể "Bán tiên Côn Luân". Cái gọi là bán tiên, tức là chỉ thiếu một bước là có thể chính thức nhập vào tiên tịch của Côn Luân. Côn Luân từ trước đến nay luôn coi trong những kẻ kiệt xuất trong hàng yêu quái, chẳng những không phân biệt đối xử, còn bằng lòng cho chúng cơ hội thăng cấp lên làm thần tiên. Yêu quái được chọn vào Côn Luân, chỉ cần giữ được sự ưu tú xuất sắc, tuân thủ quy củ Côn Luân, giữ chính trừ tà, bảo vệ sinh linh trời đấy thì không bao lâu sẽ được thăng từ yêu tịch thành yêu tịch, rồi đến bán tiên, rồi đến chính tiên, thậm chí nhân thần tịch, tóm lại theo mức độc công đức lớn nhỏ, đều có một con đường sáng sủa đường hoàng, không cần biết là yêu quái hay tà vật tồn tại trên đời. Cho nên có rất nhiều yêu quái thường coi việc vào Côn Luân là bước ngoặt của vận mệnh, cả đời đều cố gắng vì mục tiêu này.
Mà tác phong "không câu nệ nhân tài" của Côn Luân cũng giao cho một bộ phận "Bán Tiên" trong Côn Luân thực hiện. Bọn họ với tư cách là sự tồn tại chỉ thiếu một bước nữa thì thành tiên chính thức, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là phụ trách lựa chọn "yêu tài" thích hợp nhất cho Côn Luân trong nhân giới, tham gia "khảo thí Côn Luân" hai trăm năm một lần. Chỉ cần yêu quái nào thuận lợi thông qua cuộc thi này thì đều có tư cách trở thành yêu thị của Côn Luân, phần thưởng chính là tuổi thọ được kéo dài năm trăm năm, nếu sau này có thể thuận lợi thăng cấp đến vị trí chính tiên, thì chẳng những có địa vị được người khác tôn sùng, còn có thọ mạng vô số. Vượn già là "giám khảo bán tiên", vậy thì cân nhắc duy nhất thăng chức lên chính tiên, chính là những yêu quái có thể thông qua cuộc thi ở Côn Luân do lão lựa chọn, cống hiến cho Côn Luân những tài năng hữu dụng.
Các sư huynh nói cho nàng biết, sư phụ đã cố gắng tám trăm năm ở nhân giới, hiện giờ chỉ cần có thể đưa thêm một đệ tử qua cuộc thi Côn Luân thì công đức của người sẽ được viên mãn, có thể thành chính tiên, cho nên, bọn họ không thể làm mất mặt sư phụ, càng không thể làm hủy tiền đồ của mình, nhất định phải cố gắng, nhất định phải thông qua cuộc thi Côn Luân sắp tới.
Thì ra sư phụ không phải yêu quái cũng không phải vượn... Mà là một bán tiên! Nàng cảm thấy thật lợi hại.
Thế nhưng, nàng vẫn không hiểu lắm, hỏi sư huynh: "Các đệ tử của sư phụ đều phải đi thi trên Côn Luân sao?"
"Đương nhiên." Các sư huynh cười nàng: "Chẳng lẽ sư phụ dạy chúng ta nhiều năm như vậy, chỉ là vì để cho chúng ta đi tìm loại trái cây nào ngon sao."
Nàng chỉ vào chính mình: "Ta cũng phải đi ư?"
"Ngươi không phải cũng là đệ tử của sư phụ sao?" Sư tỷ cười gõ gõ đầu nàng: "Ngươi thật sự có vận khí tốt, phải biết rằng có không ít tiểu yêu quái căn bản sống không quá hai trăm tuổi, muốn đi tham gia Côn Luân thí cũng không có cơ hội. Ngươi tuổi còn trẻ, lại vừa khép bắt kịp thời gian Côn Luân thí. Còn nữa, sư phụ lần nào cũng thu chín đệ tử, bởi vì kỳ thi Côn Luân có chín đề thi, chúng ta phải mỗi người chọn một đề. Ngươi không thể chạy thoát."
"Hả?" Đây là chuyện nàng chưa từng nghĩ tới, nàng vẫn cho rằng sư phụ chỉ là nhìn nàng cô độc đáng thương, nên mới miễn cưỡng nhận nàng làm đồ đệ, cho nàng một cuộc sống an ổn trong sơn động, hóa ra là muốn nàng đi thi sao?!
Nàng hỏi sư tỷ: "Đề thi gì vậy? Có dễ không?"
"Sao dễ được, đó là Côn Luân thí đấy, là con đường tắt mà bao nhiêu yêu quái hàng mơ ước." Tam sư huynh nói: "Đừng nói tu thành chính tiên, cho dù là làm một yêu thị cỏn con của Côn Luân thôi cũng đã tốt lắm rồi, năm trăm năm tuổi thọ đó, phàm là có thể bước vào cánh cửa Côn Luân thì chỉ cần mình cố gắng không ngừng nghỉ, cần mẫn tu luyện, thì thăng thành một yêu tiên bán tiên, không phải là việc khó."
Nhìn dáng vẻ thần thái của các sư huynh sư tỷ, nàng lại có chút khó xử: "Ta không biết gì cả... Ta cũng đâu thể đến đó ăn rồi hát được, phải không?"
Trong sơn động mọi người đều cười vang. Nàng không sợ thi cử gì, chỉ cảm thấy mình mà làm mất mặt sư phụ thì không tốt... Chẳng qua nếu chỉ cần có một người có thể vượt qua cửa ải, thì sư phụ có thể thành chính tiên rồi, với bản lĩnh của các sư huynh sư tỷ, thì toàn bộ có vượt qua cửa ải chứ?! Nghĩ như vậy, nếu nàng ngay cả cơ hội làm mất mặt sư phụ cũng không có, lòng nàng cũng thầm kiên định.
Lúc này, sư phụ từ bên ngoài trở về, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng thậm chí là hung dữ kia, vừa nhìn thấy bọn họ đùa giỡn, thì lạnh lùng nói: "Còn chơi sao? Là không biết qua nửa năm nữa chính là ngày trọng đại của các ngươi sao?"
Mọi người lập tức ngoan ngoãn đứng nghiêm, không dám thở mạnh.
"Chú pháp lần trước dạy các ngươi, đã dùng quen chưa?" Sư phụ nhìn chằm chằm bọn họ.
Tất cả mọi người gật đầu ngoại trừ nàng. Những chú ngữ kia quá dài, nàng còng lưng kéo da đầu cũng không học thuộc hết, dùng đến cũng lộn xộn cả lên, thật sự là rất mất mặt.
Sư phụ nhìn nàng, theo thói quen lắc đầu, lại nói với mọi người: "Lúc này các ngươi nhất định phải dốc hết toàn lực."
"Vâng!"
"Đi xuống luyện tập."
"Vâng!"
Nàng vội vã rời đi cùng tất cả mọi người.
"Ngư Cửu!" Sư phụ chợt gọi nàng lại.
Sống lưng nàng lạnh lẽo, cứng ngắc xoay người, e là lại không thoát khỏi một hồi răn dạy.
Sư phụ đi tới trước mặt nàng, trầm mặc một lát, nói: "Có thể học bao nhiêu thì là bao nhiêu, đừng làm khổ chính mình, cũng đừng quá lười biếng." Không trách cứ, không ghét bỏ, sư phụ chưa bao giờ hòa ái như giờ phút này. Thì ra sư phụ không phải chán ghét mình như trong tưởng tượng. Nàng cảm thấy trong lòng giống như nở ra một đóa hoa, vui mừng dùng sức gật gật đầu: "Biết rồi, thưa sư phụ."
Nửa năm tiếp theo, nàng quả thật cũng có cố gắng, chỉ là thu hoạch rất ít, dù sao cũng không có áp lực gì, cứ thuận theo tự nhiên vậy đi.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ ăn uống rất ngon, sư phụ còn tìm cho bọn họ đủ các loại linh dược để tăng cường thể lực, nàng cũng có một phần, mùi vị rất ngon.
Chỉ là trong đêm khuya yên tĩnh, có những vấn đề không dám hỏi vẫn luôn lắc lư trong lòng nàng... sau khi nàng tham gia Côn Luân thì, nếu như nàng bị rớt thì có phải nàng sẽ không còn sư phụ, cũng không có sư huynh sư tỷ nữa hay không... Nếu có thể, thì nàng sẽ sống ở đâu đây? Nếu có thể, nàng ấy muốn ở lại nhà. Nhưng cho đến ngày trước khi Côn Luân thí diễn ra, nàng vẫn không hỏi.
Sư phụ nói cho bọn họ biết, nội dung Côn Luân thí thực ra rất đơn giản, trong phòng thi có chín tấm gương, mỗi tấm gương là một đề thi, cái gọi là đề thi cũng không phải là một câu hỏi, mà là trong mỗi tấm gương đều cất giấu một thế giới khác biệt, thiên biến vạn hóa, mỗi người đều có huyền cơ khác nhau, mỗi thí sinh đều phải bước vào trong gương, sau đó trong thời gian quy định tìm được lối ra, như thế thì sẽ thắng, có thể làm Côn Luân yêu thị. Chỉ là đi ra như thế nào, thì phải xem bản lĩnh ngày thường mình tích góp được bao nhiêu. Thế giới trong gương trước nay đều không giống nhau, có yêu quái từng thi ba lần cũng không qua được, hy vọng bọn họ đừng để lão thất vọng. Mọi người nghe thấy vừa kích động vừa thấp thỏm.
Chỉ có nàng bình tĩnh nhất, nàng chắc chắn là làm không được, ngày thường ở giữa núi rừng còn thường xuyên lạc đường, nào dám trông cậy vào việc giải được đề thi do các thần tiên Cô Luân đặt ra... Dù sao sư phụ bảo tham gia đã bảo cứ thử tham gia đi, đi cho đủ nhân số cũng được.
Đến ngày thi, sư phụ thức dậy rất sớm, đích thân nấu cho bọn họ bữa sáng. Sư phụ không nói gì dài dòng, chỉ nói cứ làm hết sức mình.
Nàng không có bất cứ chờ mong nào cho nên rất thoải mái, dọc theo đường đi chỉ cần cổ vũ cho các sư huynh sư tỷ, hy vọng mỗi người bọn họ đều thuận lợi vượt qua cửa ải, về sau trở thành yêu thị lợi hại nhất trong Côn Luân.
Sư phụ mang theo mấy người họ đạp mây đi, đến khi từ xa xa nhìn thấy một tòa sơn mạch tiên khí lượn lờ, mới đạp đầu mây, rơi vào trên một bãi cỏ xì xào.
Trước bọn họ, đã có không ít yêu quái đến tham gia Côn Luân thí, đội hình đều không khác nhau lắm, một sư phụ chín đồ đệ... Nghe nói mỗi lần Côn Luân thí đều như vậy, các bán tiên đưa thi rải rác khắp bốn phương, mang theo chín đệ tử dốc lòng dạy dỗ, mỗi người một đề phân thắng bại, dáng vẻ đơn giản lại thô bạo. Mà cứ hai trăm năm này mới xuất hiện một lần, kẻ tụ tập chính là những yêu quái có bản lĩnh nhất cũng có tiến bộ nhất trong thiên hạ.
Nàng vẫn có hơi kích động, không phải vì thi cử, mà là bởi vì nàng chưa bao giờ từng thấy nhiều yêu quái đa dạng như vậy, trên bãi cỏ tím không thấy màu xanh lá cây, cỏ mọc ra đều trong suốt, giống như điêu khắc từ băng vậy, vừa lạnh lùng lại xinh đẹp, đám yêu quái hoặc xì xào bàn tán, hoặc nhắm mắt ngồi thiền, có người lại tỉ thí tại hiện trường, chỉ riêng những chú pháp đủ màu huyền ảo phát ra kia cũng đủ dọa người rồi. Còn có giao long dài mấy chục thước và Thanh tước khổng lồ, chỉ một ánh mắt đã ngồi vững vị trí vương giả, vừa nhìn đã biết là có thể thành tiên, so với với bản thân nàng... Ha ha, vẫn là thi lẹ rồi về ăn cơm thôi.
Chẳng qua, có một tên dường như cũng không quá để ý đến cuộc thi này, ngoại trừ nàng, bên kia hình như còn có một người. Đó là đội ngũ của một lão hồ ly, trong chín đệ tử, tám người đều xoa xoa tay, chỉ có một người nằm sấp ở cuối đội ngũ, nằm ngủ. Đó có phải là một con mèo? Đôi mắt xanh lục sáng như bảo thạch, lông dài đen nhánh, đúng là một con mèo xinh đẹp, nếu ngẩng đầu ưỡn ngực, có thể giống như một con sư tử nhỏ tràn đầy thần khí? So với sự nghiêm túc của sư phụ nhà mình, lão hồ ly kia hình như ôn hòa hơn nhiều, nhìn đồ đệ ngủ say, chẳng những không tức giận, còn nhẹ nhàng nói gì đó bên cạnh nó, tư thế giống như đang cầu xin. Nàng nhìn mà thấy buồn cười, đổi lại nếu như nàng dám ngủ, sư phụ đã ném nàng ra ngoài luôn rồi.
Nhìn đông ngó tây, đội ngũ chờ đợi lại càng ngày càng ngắn.
Nàng nhìn thấy cuối đội ngũ, chỉ có hai tiên quan mỉm cười đứng ở đó, phía sau hai người có chín tấm gương thủy tinh điêu khắc cao hơn người rưỡi đang lơ lửng, trên mỗi tấm gương còn có đánh dấu từ một đến chín, đều là dị quang sặc sỡ, mang theo vài phần thần bí.
Đối mặt với thí sinh đang xếp hàng, một tiên quan cầm bút, vẽ một đường màu đỏ lên mu bàn tay bọn họ, mỉm cười nói: "Lúc bước ra mà vẫn còn đường đỏ này thì thắng." Sau đó, một tiên quan khác dẫn nó đến trước gương, cũng mỉm cười nói: "Đề thi tự chọn, an nguy tự chịu. Chúc bình an." Dứt lời đã mời đối phương tự chọn một tấm gương, lấy tay chạm vào, chợt thấy thí sinh kia không có tung tích, hoàn toàn biến mất trước gương. Nàng đột nhiên nghĩ, lỡ như mình không thể đi ra ngoài trong thời gian quy định, thậm chí nàng căn bản không tìm được lối thoát, vậy nên làm cái gì bây giờ? Là bị chiếc gương đá ra hay là bị các tiên quan bắt ra, cũng không thể để sư phụ tự bước vào đón mình đi ra ngoài đó chứ, như vậy thì mất mặt lắm... Trong lúc suy nghĩ lung tung, mắt thấy sắp đến lượt nàng, sư phụ bỗng nhiên kéo nàng sang một bên, thấp giọng nói: "Con chọn gương thứ chín đi."
"Hả?" Nàng sửng sốt.
Sư phụ nhíu mày nói: "Mỗi lần đề tài đơn giản nhất đều ở gương thứ chín, đề khó để lại cho các sư huynh sư tỷ con là được." Nàng bỗng dưng thấy cảm động, thì ra mặc dù đến thời khắc mấu chốt cuối cùng, sư phụ cũng không từ bỏ nàng.
"Vâng!" Nàng gật đầu. Đúng thế... Số phận của nàng cũng đủ điều kiện để bước đến một bước ngoặt rồi ư? Lên được Côn Luân là điều này chưa từng nghĩ đến, không dám nghĩ, thậm chỉ là mục tiêu không thể đạt được.
Nhưng lỡ như thần chúa tể vận mệnh nào đó bỗng dưng mềm lòng hoặc mù mắt, nên bỏ qua cho nàng, khiến nàng may mắn được chiến thắng, ngày nào đó gặp lại phụ mẫu, liệu họ sẽ hối hận vì quyết định lúc đó hay không? Nàng không dám nghĩ tiếp, nhanh chóng thu ý nghĩ đó lại, nếu sư phụ đã cho nàng cơ hội như thế thì bây giờ nàng chỉ cần dùng hết sức để ứng phó thôi.
Rất nhanh đã đến lượt nàng, quy củ của Côn Luân thí là mỗi tổ chín thí sinh, người có thâm niên nhỏ nhất có được quyền ưu tiên. Tất nhiên nàng rất tự tin chọn tấm gương thứ chín.
Tiên quan nhìn nàng một cái, trong ánh mắt hơi xẹt qua một chút kinh ngạc và tiếc nuối, những rất nhanh đã mỉm cười làm tư thế mời với nàng.
Trước khi chạm vào tấm gương kia, nàng quay đầu lại nhìn sư huynh sư tỷ đang xếp đăng sau, và gương mặt nặng nề của sư phụ, nàng nắm chặt tay lại nói: "Mọi người nhất định phải thắng! Ta cũng sẽ cố gắng!" Lông mày sư phụ khẽ run lên.
Trong chớp mắt, trước gương đã không còn bóng dáng của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận