Bách Yêu Phổ
Chương 110: Giáng Quân(3)
Tới Nhân giới đã lâu nhưng cảm giác mơ thấy ác mộng vẫn rất tệ.
Nó ngồi trên giường, hai tay vô thức nắm chặt chăn, người run rẩy, ngực phập phồng.
Cảnh trong mơ không thay đổi chút nào, vẫn liên quan đến lò thiêu. Nó chạy thục mạng để trốn ngọn lửa, chạy mãi chạy mãi, rồi nó bị hụt chân, cả người như rơi xuống vực sâu vạn trượng, sau đó nó tỉnh giấc.
Tiếp đó nữa là cả đêm không thể nào chợp mắt, cho dù nằm xuống, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng cười lúc xa lúc gần không thuộc về thế giới này.
Cảm giác khó thở bởi cơn ác mộng hệt như khi nó và các bạn đồng trang lứa bị tiên quan nắm trong tay thời trẻ.
Lúc đó, bên tai chính là tiếng cười nói của các tiên quan, nó không giãy giụa vì nó biết có giãy giụa cũng vô ích. Họ càng lúc càng gần cái lò thiêu được làm bằng đồng thau cao cỡ người trưởng thành đặt ở sau điện Nguyệt cung. Chiếc lò này rất ít khi được nổi lửa, nhưng mấy ngày nay lửa trong lò rất to, còn chưa tới gần đã thấy nóng.
"Hôm nay là thiêu xong hết phải không?"
"Ừm, đây là nhóm cuối cùng."
"Tiếc ghê, tơ hồng của Nguyệt Lão quý biết bao nhiêu."
"Khụ, ai bảo Nguyệt Lão của chúng ta thanh cao quá làm chi."
"Thanh cao hay là giận dỗi với bên Côn Luân thì ai cũng biết ha ha."
Hắn nghe vậy, trừ sợ hãi ra còn có tức giận.
Thiên giới và Côn Luân là nơi trông coi nhân duyên ở nhân gian, Thiên giới có Nguyệt Lão, Côn Luân có Hòa Hợp Quân. Tuy Thiên giới và Côn Luân đều được liệt vào Thần giới nhưng trên thực tế là mạnh ai nấy làm, thậm chí còn xích mích nhau. Nguyên nhân Nguyệt Lão đốt tơ hồng cũng có liên quan tới Hòa Hợp Quân ở Côn Luân. Ai cũng biết Nguyệt Lão dùng tơ hồng trói buộc nhân duyên giữa nam và nữ dưới trần gian, phàm hai người bị cột chung tơ hồng tất sẽ nên vợ thành chồng, sống bên nhau trọn đời. Thế nhưng phương pháp này bị người ở Côn Luân cười nhạo, cụ thể là trong một bữa tiệc ở Côn Luân, Hòa Hợp Quân đã công khai chế giễu Nguyệt Lão là thần tiên vô dụng, cái gọi là lương duyên trời định cũng chỉ là do ông tự ý cột dây vào nhau mà thôi, còn Côn Luân thì khác, Côn Luân thật lòng nghĩ cho người phàm, Hòa Hợp Quân chưa từng cưỡng ép nhân duyên mà chỉ hỗ trợ thúc đẩy những người có tình với nhau, thành đôi thì tốt, còn không thành thì chỉ có thể đổ tại có duyên mà không có phận, không thể cưỡng cầu. Nhân duyên sinh ra từ tình cảm của con người, sao có thể để một sợi dây quyết định. Hôm ấy Hòa Hợp Quân mượn men rượu vỗ vai Nguyệt Lão nói mình rất hiếm khi nhúng tay vào nhân duyên nam nữ dưới trần gian,"thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông" là chân lý tình duyên mà phải làm thần quân rất lâu, ông ta mới ngộ ra được. Chỉ có những kẻ muốn can thiệp chuyện dưới nhân giới để thỏa mãn hư vinh với thân phận thần tiên mới tự cao tự đại sắp đặt nhân duyên cho người khác, lại còn không cho chống đối, nếu trói hai người có tình với nhau thì không sao, còn lỡ trói đôi oán lữ thì dưới tác dụng của tơ hồng, chỉ cần chưa chết thì hai người họ sẽ không thể nào tách khỏi nhau, sẽ lãng phí thời gian để làm tổn thương nhau, ông nói xem "mãi mãi không chia lìa" kiểu đó thì có tốt không?
Những lời của Hòa Hợp Quân khiến Nguyệt Lão giận tím mặt nhưng không thể nào phản bác, sau đó lại bị Hòa Hợp Quân ấn chặt vai, nói: "Hơn nữa tơ hồng của ông thật sự chỉ được dệt bằng tiên khí và tơ thiên tằm thôi à? Không hề có những thứ khác, chẳng hạn như yêu quái sao?"
Nguyệt Lão càng thêm tức giận: "Ăn nói hàm hồ!"
"Nguyệt Lão đại nhân chớ giận, ta chỉ nghe đồn thôi, ôi chao, cái miệng của ta thật là, mới uống vài chén đã nói hươu nói vượn rồi." Hòa Hợp Quân tay nâng chén, tay vả nhẹ miệng mình,"Ta không có ý gì đâu, chỉ đột nhiên nghĩ hay là Nguyệt Lão đại nhân nghỉ ngơi một thời gian đi, chuyện yêu đương ở nhân thế cứ để loài người tự giải quyết, chúng ta hãy sống cuộc đời của mình, rảnh rỗi thì ông tới chỗ ta uống rượu đánh cờ, hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn."
Nguyệt Lão hừ: "Thiên giới ta khác với Côn Luân, nếu cứ mặc kệ Nhân giới, sớm muộn cũng có chuyện."
"Cột tơ hồng lung tung là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa?"
"Ông... Bổn tôn không cần tơ hồng vẫn có thể sắp đặt nhân duyên ở Nhân giới đâu vào đấy!"
"Ta mỏi mắt mong chờ. Chậc chậc, nhân gian thật có phúc."
Nguyệt Lão hất tay áo bỏ đi, Hòa Hợp Quân cười vẫy tay chào tạm biệt.
Hậu quả của bữa tiệc không mấy vui vẻ ấy là Nguyệt Lão hạ lệnh tiêu hủy tất cả tơ hồng hiện có.
Các tiên quan cấp dưới đều tưởng Nguyệt Lão giận Hòa Hợp Quân, chỉ có một vài thân tín đi theo Nguyệt Lão lâu năm mới biết nguyên nhân thực sự, đó là về tơ hồng mà Nguyệt Lão dệt, tiên khí và tơ thiên tằm chỉ là bề ngoài, bộ phận quan trọng nhất để cấu thành sợi tơ đích thực là yêu vật.
Núi Cô Quán có yêu quái Giáng Quân, sinh ra dưới băng tuyết, một ngàn năm sinh ra một lần, dáng như tơ hồng, tính chất kết dính, trói vạn vật không rời, được luyện sẽ thành thần khí.
Rất lâu trước đây, Nguyệt Lão phát hiện tơ hồng do ông chế luyện không đủ chắc chắn, nam nữ bị trói với nhau nếu có mong muốn thoát khỏi nhân duyên thì tơ hồng sẽ bị đứt. Ông thử mọi biện pháp nhưng đều thất bại, cuối cùng lòng dao động, dẫn thân tín bí mật đến núi Cô Quán, thu toàn bộ Giáng Quân bên dưới băng tuyết để làm vật liệu chế luyện, cuối cùng có được sợi tơ hồng Nguyệt Lão bền chắc. Tuy Giáng Quân là yêu quái nhưng dưới ảnh hưởng của tiên khí, mỗi sợi tơ hồng được luyện thành đều rất linh hoạt, có thể coi là thần vật. Từ đó về sau, mỗi mối nhân duyên mà Nguyệt Lão trói buộc đều không chia lìa.
"Nguyệt Lão không tiếc à? Luyện tơ hồng tốn nhiều thời gian và công sức lắm mà. Sau này nếu còn muốn luyện được tơ hồng như thế thì phải đợi đám Giáng Quân ở núi Cô Quán lớn lên, lần thu hoạch trước là cách đây bốn trăm năm, như vậy phải chờ thêm sáu trăm năm nữa. Huống hồ còn chả biết tụi nó có lớn được hay không..."
"Tiếc thì tiếc, nhưng nếu bị Côn Luân phát hiện chúng ta dùng yêu vật chế luyện tơ hồng thì thể diện của Thiên giới biết vứt đi đâu? Tuy Giáng Quân là yêu nhưng thực chất cũng chỉ như một loại thảo dược, bất cứ ai lấy đi chế luyện đều chẳng phải chuyện to tát, nhưng với thân phận của Nguyệt Lão thì khác. Thiên giới chúng ta trước giờ đều tự hào vì "xuất thân chính thống", yêu vật luôn thấp hơn chúng ta một bậc, tuy Giáng Quân dính tiên khí trở thành thần vật thì cũng không được đặt tên chính thức trên Thiên giới, thế còn chả bằng yêu tiên. Đường đường là Nguyệt Lão, là một trong những đại thần Thiên giới mà lại dùng yêu quái để hỗ trợ, thử nghĩ coi làm sao để lộ chuyện này được."
"Cũng phải. Nhưng thủ hạ dưới trướng Lôi Thần có rất nhiều yêu tiên, cũng có các yêu vật còn chẳng được đặt tên, sao không thấy phía Côn Luân lên án?"
"Với tính tình và bản lĩnh của Lôi Thần thì ai mà dám. Hậu quả giữa việc Nguyệt Lão nổi giận và Lôi Thần nổi giận giống nhau được chắc."
"Cũng phải. Vậy sau này làm sao đây? Không có tơ hồng thì làm sao trói được nhân duyên dưới trần gian?"
"Không có Giáng Quân vẫn chế luyện được tơ hồng mà. Thôi, đấy là việc của Nguyệt Lão, không tới lượt chúng ta lo lắng, chúng ta chỉ cần thiêu hủy tơ hồng là được."
"Ôi chà, biết rồi."
Nó càng nghe càng giận.
Lúc đầu không hỏi ý nó đã mang nó đi khỏi núi Cô Quán, cũng không hỏi ý nó đã tự ý luyện nó thành tơ hồng, hôm nay chỉ vì một câu nói của người khác mà muốn đốt là đốt, cái lò thiêu đó là nơi có thể tùy tiện đi vào sao? Sau khi vào đó, thần hồn sẽ tiêu tan. Tuy nó đã là một sợi tơ hồng trong tay Nguyệt Lão nhưng nó không phải là vật vô tri, tựa như tiên quan kia nói, nó là thần vật vừa có yêu tính vừa có tiên tính, theo lẽ thì Nguyệt Lão phải báo tên nó cho Thiên giới, đối xử với nó như với yêu tiên, nào ngờ bạn bè của nó thúc đẩy các mối nhân duyên xong thì nhận phải kết cục bị quăng vào lò thiêu.
Thể diện, chỉ là vì thể diện mà thôi.
Tại sao chứ? Tại sao cuộc đời của mình lại bị người khác định đoạt?
Cách lớp bao bố mà ánh lửa lò thiêu vẫn rất chói mắt, bạn bè trong túi đều đang khóc, nhưng có cách nào đâu, muốn trốn cũng không được, cái bao đã bị Nguyệt Lão phong ấn, chỉ có thể hy vọng mình bị đốt thật nhanh để ít chịu đau đớn.
"Ở đây để ta trông, trong điện còn có một bao nữa, ngươi đi lấy đi."
"Còn nữa á? Đây không phải là bao cuối cùng hả?"
"Không phải, ta nhớ còn một bao nữa, ngươi về xem thử đi, chia nhau ra làm."
"Ừ, để ta về xem sao."
Cứ tưởng tiếp đến là lửa cháy phừng phừng, nào ngờ có một cái tay thò vào bao tối mịt, sau một hồi quờ quạng thì tóm được nó, nó còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì đã lọt vào ống tay áo tối mịt khác.
Tiên quan kia nhìn quanh, xác nhận không có ai nhìn thấy hành vi mờ ám của hắn thì mới yên lòng, lại cột chặt miệng bao rồi ném vào lò thiêu.
Tiên quan ban nãy rời đi đã nhanh chóng quay lại: "Hết rồi, đây là bao cuối cùng rồi đó."
"Thế à, vậy chắc ta nhớ nhầm."
"Đốt hết chưa?"
"Đốt hết rồi, về thôi."
Vận mệnh thay đổi quá nhanh khiến nó không kịp chuẩn bị.
Vì thể diện, nó suýt tan thành tro bụi trong lò thiêu; vì ái mộ, nó lại nhặt về được một mạng.
Rất nhanh sau đó, nó bị coi là một món quà, âm thầm rơi vào tay một vị tiên nga.
"Sắp tới sinh nhật muội rồi, đây là Giáng Quân dùng để luyện tơ hồng Nguyệt Lão duy nhất còn sót lại, ta trộm giữ lại tặng muội." Lúc nói chuyện, mặt tiểu tiên quan đỏ lựng như trái cây chín mọng,"Lúc không dùng thì đừng gỡ lá bùa xuống, vật này tinh ranh, biết chạy trốn đó."
"Huynh điên à? Nguyệt Lão mà biết thì huynh sẽ bị đánh chết đó!" Tiểu tiên nga cầm tơ hồng bị quấn bằng lá bùa, vô cùng lo lắng,"Với cả huynh đưa nó cho muội để làm gì?"
"Không nghĩ ra cái gì quý hơn nó, vì chỉ còn đúng một con thôi." Tiểu tiên quan bối rối xoa tay, ấp úng nói,"Nếu muội không muốn chia lìa ai, chỉ cần lấy sợi tơ hồng này cột đầu ngón tay nhau thì có thể ở bên nhau trọn đời. Muội thấy có quý không?"
Tiểu tiên nga cũng đỏ mặt, suy nghĩ phút chốc, bèn trả sợi tơ cho hắn: "Muội không lấy đâu."
"Muội sợ gì chứ, không ai biết đâu! Muội cứ lấy đi, ta cũng không tìm được gì tốt hơn cho muội cả!"
"Huynh tặng ta một chiếc lá rụng ven đường còn tốt hơn thứ mà huynh phải ăn trộm."
"Đâu tính là trộm được, haiz, tóm lại muội cứ lấy đi, sau này ắt có ích!"
"Muội không lấy. Trói buộc để không xa không rời thì có gì hay ho chứ!"
"Khụ, tóm lại là muội lấy đi!"
"Muội đã nói là muội không lấy rồi mà!"
"Muội lấy đi!"
Trong lúc hai người đẩy qua đẩy lại, không biết động tác của ai quá mạnh khiến lá bùa quấn nó bị rách một góc, nhân cơ hội đó, nó dùng toàn bộ sức lực bỏ chạy như bay khiến hai người đằng sau đuổi theo không kịp. Nó như con rắn màu đỏ chạy một mạch từ tiên điện ra tới Thiên Môn. Ắt hẳn nó chưa tới số phải chết, hôm đó là ngày Thiên giới mở tiệc, thần tiên bốn phương lui tới náo nhiệt, nó bắt thời cơ lén quấn lấy mắt cá chân của một địa tiên say khướt, an toàn ra khỏi Thiên Môn, chờ địa tiên kia xuống tới Nhân giới, nó mới tìm cơ hội bỏ trốn.
Vậy là nó được sống, sau này chỉ ở Nhân giới thôi, không đi đâu cả.
Hết chương 4. 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận