Bách Yêu Phổ
Chương 82: Phong Quả(5)
"Phụt."
Đào Yêu nhổ một ngụm nước ra, chầm chậm mở mắt.
Một cái đầu lâu trụi lủi điềm nhiên hiện ra bên trên tầm mắt nàng, còn Cút Xéo đang tích cực nhảy lên nhảy xuống ngực nàng, thấy nàng mở mắt ra, nó mới mừng rỡ dừng lại, ngoe nguẩy đuôi với nàng.
"Hóa ra cô không biết bơi." Đầu lâu tặc lưỡi,"Có muốn nôn nước ra nữa không? Con cáo của cô còn sức nhảy thêm mấy cái đó."
Không phải giọng nói hòa nhã lịch sự của Hứa Thừa Hoài, đầu óc nàng còn lơ mơ, đầu lâu đã đổi người rồi ư, chứ sao lại nghe thành tiếng của Ty Tĩnh Uyên thế nhỉ?
Bộ xương xòe tay ra vỗ mặt nàng: "Nè nè, lại mơ màng gì thế?"
Nàng chớp mắt mấy cái, hít vào một hơi, lúc này ba hồn bảy vía mới quay trở lại, vội ngồi bật dậy.
"Có sao không?" Lắm Lời thò mặt qua, huơ huơ tay trước mắt nàng,"Mới uống hai ngụm nước đã ngất rồi, xấu hổ ghê."
Đào Yêu nhướn mày, nhìn xung quanh chốc lát, đột nhiên túm lấy cổ áo bộ xương, tay còn lại chỉ vào mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Ty Tĩnh Uyên!"
"Hân hạnh! Hân hạnh!" Bộ xương vỗ tay nàng,"Đừng mạnh tay thế, coi chừng bộ xương già này gãy từng khúc đó."
"Bách Tri đâu?" Nàng nhớ con yêu quái đó bị gã kéo xuống nước.
"Kia kìa." Bộ xương chỉ về một phía, trên tảng đá cạnh hồ sen có vệt sáng bạc rất bình thường, không nhìn kỹ e sẽ không nhìn thấy.
"Nó sao thế? Chết đuối rồi hả?" Đào Yêu lau nước trên mặt.
"Trong mấy người chúng ta chỉ có cô là suýt chết đuối thôi." Bộ xương khó nhọc nói,"Nó đang ngẩn người."
"Ngẩn người?"
"Ban nãy cô nhìn thấy cái gì, nó cũng nhìn thấy y hệt."
Đào Yêu nhìn gã, nhanh chóng đứng dậy, đồng thời đưa tay chạm vào cái túi vải bên hông.
Lắm Lời kéo tay áo nàng: "Cô muốn ra tay à?"
Đào Yêu hất tay cậu ra, lạnh lùng nói: "Con yêu quái này hết thuốc chữa rồi."
Nàng đi tới tảng đá, có lẽ cảm nhận được khí thế của nàng, Bách Tri từ từ xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Đào Yêu trông chẳng khác gì quái vật so với nó.
"Ta nghĩ ta thể cứu được huynh ấy thật đấy." Nó bình tĩnh nói,"Ám Đao thật sự có thể khiến bộ xương hồi sinh, người chết sống lại, ta không lừa ngươi đâu."
"Mi lừa ta hay không có gì quan trọng." Đào Yêu bĩu môi,"Chẳng qua mi tự lừa mình hơn một trăm năm thì đúng là khó khăn thật đấy."
Trong lúc nói chuyện, tầm mắt nàng rơi xuống tảng đá, một thứ to cỡ ngón tay cái đang nằm trên đó, nhìn hình dáng giống như quả gì đen sì nhưng không có độ ẩm, khô quắt khô quéo. Nàng cúi người nhặt lên, ngửi thử, cau mày.
Nó im lặng chốc lát mới nói: "Cũng không tính là lừa. Trước khi rơi xuống nước, ta vẫn luôn cho rằng nguyên nhân Thừa Hoài chết giống như ta đã kể với các ngươi."
"Đó chỉ là mi hy vọng vậy thôi." Đào Yêu nói,"Tận mắt chứng kiến hắn chết đuối lại cứ luôn miệng nói thích hắn, muốn ở bên hắn. Tại mi không thể chịu nổi sự mâu thuẫn ấy thôi."
"Ta không biết nên đối xử thế nào với người bảo ta cút đi, ta khiến người ấy ghê tởm." Nó thở dài,"Ta đã quen tìm kiếm đáp án trong sách, nhưng vấn đề năm ấy quá khó, thực sự quá khó, ta xem hết cuốn sách này đến cuốn sách khác vẫn không thu hoạch được gì. Ta nhìn thi thể huynh ấy trôi lềnh bềnh trong nước, lòng trống rỗng, sau đó lần đầu tiên ta thấy sợ, sợ đến mức không dám nhìn xuống nữa, sợ đến mức không thể tin ta từng nhận định huynh ấy là ý trung nhân của ta." Nó dừng một chút,"Nỗi sợ ấy dần trở thành đao và kiếm, thay phiên đâm bên trong ta."
Đào Yêu giơ quả đen lên bằng ngón tay giữa: "Mi mới nhổ ra, đúng chứ?"
Nó không trả lời mà chậm rãi nói: "Hôm đó, ta đưa thi thể huynh ấy vào nhà, đặt lên giường, đắp chăn lại, làm như không có chuyện gì, huynh ấy chỉ là sức khỏe kém, bị nhiễm phong hàn mà thôi. Có người tới thăm, ta nói ca ca bị bệnh cần nghỉ ngơi, đợi khỏe lại sẽ tới nhà bái phỏng. Sau đó, hằng ngày ta sắc thuốc, nấu cơm rồi bưng tới cho huynh ấy, rồi lại bưng đi khi vẫn còn y nguyên. Mãi đến khi cơ thể huynh ấy bắt đầu thối rữa, ta nhìn khuôn mặt đã không còn là khuôn mặt từng quen bên dưới lớp chăn, trong đầu chỉ có một tiếng nói, rằng Thừa Hoài của ta đã chết, bị bệnh chết." Nó dừng một chút,"Nhưng vẫn không được, ngày nào ta cũng thấy cảnh huynh ấy giãy giụa dưới nước, thấy ánh mắt thù oán của huynh ấy nhìn ta. Ta nghĩ không thể như thế được. Vì vậy, ta làm theo trong sách, tìm được Phong Quả."
"Thứ này tuy không quá hiếm nhưng lại sống ở Đất Khí Độc, người bình thường sợ rằng còn chưa kịp thấy nó thì đã chết trên đường đi tìm rồi, mi ngoan cường lắm đó." Đào Yêu cười lạnh.
"Phong Quả là cái gì?" Bộ xương thò ra khỏi lưng nàng,"Là cái thứ ban nãy vớt nó lên từ dưới nước, nó lập tức tỏa ra khí đen ấy hả? Ủa khoan, nó là một loại quả hả?"
Lắm Lời thò ra khỏi lưng bộ xương, ngó chằm chằm Đào Yêu: "Là Phong Quả mà cô từng dùng làm thuốc đó hả? Sao nhìn nó khác dữ vậy?"
"Bởi vì nó chết rồi, cái mà ta dùng làm thuốc thì còn sống." Đào Yêu nói.
"Ơ thế rốt cuộc Phong Quả là cái gì?" Bộ xương sốt ruột gãi đầu.
"Đất Khí Độc có cây thấp, lá như răng nanh, quả như ngọc bích, gặp gió biến đỏ, gọi là Phong Quả. Không phải cây thường, là yêu. Ai ăn thì ký sinh vào não, hiện hình vào mộng, sẽ soán ký ức, vật chủ tỉnh táo, Phong Quả chết ngay." Đào Yêu nhìn quả đen khô quắt trên ngón giữa của mình, bóp nhẹ, bột đen rơi xuống, biến mất tăm,"Phong Quả cũng giống Ám Đao, đều là Thực Yêu."
"Yêu thẳng?"(1) Bộ xương càng mờ mịt,"Còn có yêu cong nữa hả?"
(1) "Thực" (植) và "thẳng" (直) trong tiếng Trung đều phát âm là zhí.
"Thực trong thực vật. Tất cả những vật sống chẳng hạn như chim thú trở thành yêu, gọi là Hoạt Yêu; giấy và bút mực không có sự sống nhưng duyên phận thế nào đấy lại biến thành yêu, gọi là Vật Yêu; hoa cỏ cây cối, tóm lại là thực vật biến thành yêu thì dĩ nhiên được gọi là thực yêu. Những loại yêu quái này đều có thực thể, còn những yêu quái được hình thành do linh khí hoặc vương vấn vô hình được gọi là Hư Yêu." Đào Yêu trừng bộ xương,"Thôi, nói nhiều ngươi cũng không hiểu. Tóm lại yêu quái Phong Quả nếu không bị ăn thì nó chỉ là một quả vô hại, chỉ khi nào bị nuốt vô bụng, nó mới là yêu quái, sẽ ký sinh trong đầu ta, còn ta sẽ nhìn thấy yêu thân của nó ở trong mơ. Yêu lực lớn nhất của nó là chỉnh sửa lại giúp ta một đoạn ký ức, vì dụ như ta không tài nào đón nhận một việc đã xảy ra thì nó sẽ giúp ta. Có điều yêu lực của nó có hạn, chỉ đổi được một đoạn ngắn thôi. Hơn nữa, một khi vật chủ hồi phục ký ức cũ, nó sẽ chết." Nàng phủi bột phấn đen dính trên tay mình,"Không phải loài yêu quái hung ác, cũng không phải dược liệu có hại, hái xong đập nát phơi khô, ngâm rượu, có thể giúp thư thái giải sầu. Nhưng nếu ăn trực tiếp thì tuy không gây tổn hại lớn tới vật chủ nhưng nếu cứ sống cả đời với một đoạn ký ức giả thì kỳ cục lắm."
Ráng chiều ném dấu vết cuối cùng của ngày vào hồ, những tia nắng vụn theo gió đung đưa trên mặt nước mà không thể thoát ra.
"Đây là phương pháp giải quyết tốt nhất mà ta tìm được." Bách Tri nói,"Ăn nó, màn đêm buông xuống, ở trong mơ ta nhìn thấy một đứa bé không rõ mặt mũi cầm quyển sách dày từ cửa hàng đi tới trước mặt ta, mở ra, bên trong ghi lại từng chuyện ta đã trải qua, giọng nói non nớt của nó hỏi ta muốn thay đổi gì không, tất nhiên ta muốn đổi." Nó im lặng chốc lát,"Sau đêm đó, ta không mơ thấy đứa bé ấy nữa, mà ta cũng rốt cuộc xác nhận sự thật Thừa Hoài chết vì bệnh, từ đó, nỗi sợ của ta biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại nguyện vọng giúp huynh ấy sống lại."
Đào Yêu lắc đầu: "Cho dù hắn sống lại, hắn và mi cũng không thể nào ở bên nhau."
Bách Tri không nói gì, vệt sáng trên người càng lúc càng yếu.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Nó bỗng hỏi.
"Mi rất ít qua lại với yêu quái khác đúng không?" Đào Yêu hỏi ngược lại.
"Ta không cần qua lại với chúng." Nó điềm nhiên nói,"Có thời gian lãng phí với đám không giỏi bằng ta thì thà đọc thêm mấy cuốn sách còn hơn."
"Thế thì đúng rồi." Đào Yêu vỗ tay,"Thảo nào mi không biết ta là ai, ta là nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, không có quyển sách nào trên thế gian này ghi chép về ta đâu." Nàng cười, khom lưng chìa mặt tới, chỉ vào mũi mình nói: "Ta là đại phu, chữa bệnh cho yêu quái, không chữa bệnh cho con người..."
"À, ra là đại phu." Giọng nó vẫn hờ hững, có lẽ là yêu quái bình tĩnh nhất trong số những yêu quái đứng trước mặt Đào Yêu,"Nhưng ta không bị bệnh, không cần đại phu."
Đào Yêu cười: "Ta cũng không có ý định chữa bệnh cho mi."
Giết nó, nàng không nỡ, không vì lý do nào khác, chỉ vì nó quá uyên bác, bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn sở hữu một con Bách Tri, có nó thì sẽ dễ dàng có được rất nhiều thứ.
Nhưng thân là Bách Tri, trở nên tài giỏi giữa biển sách, lại biết thuật đội lốt người để đóng giả người khác, chưa bàn tới việc nó đóng giả giống đến đâu, nó chưa từng chân chính biết cách sống với thế giới, mãi mãi bế tắc và kiêu ngạo sống bằng phương thức quen thuộc của mình, chuyện này ẩn nấp nguy hiểm khổng lồ, nếu không ngăn chặn kịp thời, hậu quả khôn lường. Ta sẽ không biết bao nhiêu năm sau nữa lại xuất hiện Hứa Thừa Hoài khác, Liên Hâm khác, hay thậm chí là Lục phu nhân khác.
Tia nắng cuối cùng trên mặt nước biến mất, Bách Tri chậm rãi nói với Đào Yêu: "Ta cảm nhận được ngươi muốn giết ta."
Lắm Lời nhất thời căng thẳng nhìn Đào Yêu.
Đào Yêu rất bình tĩnh: "Đúng vậy. Thì sao?"
"Ngươi không cần nhọc công ra tay đâu." Nó chầm chậm bay lên khỏi tảng đá, đậu lên vai bộ xương,"Ngươi không phải huynh ấy, nhưng ngươi giúp ta gặp lại huynh ấy, cảm ơn."
Vết đốm kỳ lạ lan tràn ra khắp người hắn, nhìn kỹ, mỗi một vết đốm đều có văn tự và ký hiệu, liên tục bay ra khỏi cơ thể bé nhỏ không đáng kể ấy, chỉ chốc lát sau, cả hậu viện bị bao phủ trong biển sáng bạc, tầng tầng lớp lớp các con chữ như có sinh mệnh bay ra nhảy múa giữa không trung.
Ai cũng ngây dại, bộ xương chỉ vào trời chữ: "Cái... Cái gì thế?"
Lắm Lời há hốc mồm, kinh ngạc không thốt thành lời. Cút Xéo vui vẻ nhảy lên bắt lấy những con chữ lóe sáng, những chữ bị đụng phải nháy mắt vỡ tan tành thành bụi sáng, hòa tan vào không khí.
"Tự hủy yêu hồn." Đào Yêu cau mày.
Kéo người khác chết chung lúc giận dữ và muốn trả thù, nó không thể hoàn thành; mất hết khát khao sống, ý chí rã rời đã thực hiện thay nó.
Nó trượt khỏi vai bộ xương, được bộ xương giơ tay giữ được.
"Muội đọc vô số sách trong thiên hạ, biết những thứ người ta không biết, làm được những việc người ta không làm được, nhưng lại không thể hoàn thành việc cỏn con là ở bên cạnh huynh." Nó nằm trong bàn tay bộ xương, giọng điệu vẫn bình thản,"Thất bại này, muội không thể nào chịu đựng, vậy nên phải đi thôi, tất cả đều xóa bỏ."
"Đào Yêu!" Lắm Lời sốt ruột giật tay áo nàng.
"Kệ nó." Đào Yêu đứng im, trong mắt nàng hằn in những con chữ phát ra ánh sáng đẹp đẽ.
Bộ xương cũng không dám cử động, cứng đờ nâng tay, nhìn vệt sáng trong tay lúc mạnh lúc yếu, cho đến khi ánh sáng tắt hẳn, chỉ còn lại con bọ dẹp như lá. Con bọ mờ dần mờ dần rồi biến mất hoàn toàn, không để lại dấu vết nào.
Đào Yêu giơ tay đụng vào con chữ phát sáng bay tới mặt mình, nuối tiếc: "Bao nhiêu năm mới tích lũy được nhiều kiến thức thế này chứ! Tiếc ghê."
Ánh sáng trong hậu viện cũng dần biến mất, bóng đêm chiếm lĩnh tất cả.
"Xong rồi?" Bộ xương vẫn giơ tay, khó tin nhìn Đào Yêu.
"Xong rồi." Đào Yêu nhìn bàn tay trống trơn của hắn,"Cũng tốt, khỏi tốn công ta ra tay."
"Chết rồi?" Bộ xương hỏi lại.
"Còn triệt để hơn cả chết." Đào Yêu bĩu môi,"Thân xác chết mà hồn phách còn thì ít nhất vẫn có cơ hội tu luyện thành hình, nhưng yêu hồn bị nó hủy diệt rồi, thật sự là mất hết, hoàn toàn không tồn tại."
Kết cục tốt nhất.
Đào Yêu sờ chiếc chuông đã ngừng reo.
Bộ xương trầm tư giây lát, chỉ vào chính mình, nói: "Chôn không?"
Trước gian hoa ở hậu viện có một ngôi mộ mới được dựng. Dưới mộ là một bộ xương khô đàn ông được chôn cùng một tờ giấy, trên trang giấy được Đào Yêu vẽ hình một con bọ, mình dẹp như lá, bốn chân có mắt, bên cạnh con bọ được viết tên của nó: Bách Tri.
Lắm Lời ngồi xếp bằng trước mộ, lần tràng hạt tụng kinh.
"Nhiều người chết, cũng liên lụy nhiều người vô tội, lại chỉ nhận được kết cục thế này." Bên cạnh Đào Yêu vang lên tiếng của Ty Tĩnh Uyên,"Đọc nhiều sách, lại còn thông minh, nhưng không tìm được đúng hướng."
"Bách Tri sinh ra từ sách, thứ mà nó khinh thường nhất cũng chính là sách." Đào Yêu lè lưỡi.
"Nó khinh thường sách?"
"Có nhớ nó từng khinh thường người "đọc vạn quyển sách hơn đi vạn dặm đường" không, nó nghĩ câu này chỉ là ngụy biện cho sự dốt nát, tự cho rằng chỉ cần ngồi một góc đọc vạn quyển sách thì sẽ biết được toàn thế giới." Nàng ngước lên nhìn ngôi mộ,"Nhưng sách từ đâu mà ra? Phải đi qua vô số nơi, ngắm nhìn vô số phong cảnh, trải qua vô số khổ cực mới viết ra sách được. Tri thức và trải nghiệm phải đồng hành cùng nhau, nếu không, dù thông minh như nó thì cũng chỉ có vậy thôi." Nàng cười,"Với cả những yêu hận tình thù giữa người với người đâu phải chỉ một quyển sách là giải quyết được."
"Nói toạc ra yêu quái Bách Tri cũng chỉ là một con mọt sách thôi chứ gì." Hư ảnh của Ty Tĩnh Uyên đang nổi lơ lửng bên cạnh nàng,"Cơ mà cô chả giống người có thể nói ra mấy câu này gì cả, nhìn cô đâu giống là người đọc nhiều sách, càng không giống người đi vạn dặm đường, chỉ thấy rất có kinh nghiệm trong việc xài tiền và đòi tăng lương thôi."
"Thằng ế chỏng ế chê không có bạn bè cũng chẳng có người yêu, lại còn tìm người nói dóc hơn nữa chỉ có nửa cái mạng như ngươi thì không biết ta là rất bình thường." Nàng lập tức đáp trả,"Có điều ngươi có thể thông qua bộ xương khô mà biết tường tận cuộc đời hắn trước khi chết thì đúng là khiến ta bất ngờ thật."
Ty Tĩnh Uyên nhún vai: "Ta có muốn đâu, lần nào nhập vô người khác thì bất kể họ còn sống hay chỉ là bộ xương, ta cũng sẽ biết hết những việc họ đã trải qua, hơn nữa còn thông qua vật dẫn nào đó mà truyền lại cho người khác, để họ đồng cảm."
"Vật dẫn?" Đào Yêu nhướn mày,"Chẳng lẽ là nước?"
"Ừ." Ty Tĩnh Uyên gật đầu,"Lúc ta và Miêu quản gia bị tơ quấn chặt, ta đã rời khỏi thân thể. Vốn định thông qua bộ xương tìm thời cơ chín muồi để phản kích nhưng vừa nhập vào bộ xương, ta rất tò mò không biết người này đã từng trải qua những gì. Khi đã biết rõ, ta nghĩ nếu có thể gỡ được khúc mắc của yêu quái thì sẽ tốt hơn là liều mạng với nó. Trong lúc đợi thời cơ, các cô tới, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, kéo con bọ thông minh này xuống nước."
Đào Yêu tức giận, nói: "Nó có khúc mắc thì ngươi kéo nó nói, kéo luôn ta làm gì?"
"Ai bảo cô đứng gần ta nhất." Ty Tĩnh Uyên vô tội nói,"Chỉ một mình ta biết chân tướng thì không đủ, nhiều người biết mới dễ khuyên nhủ nó chứ."
Đào Yêu hít sâu một hơi, nói: "Khỏi ngụy biện, quần áo của ta ướt hết rồi, rất có khả năng ta bị nhiễm phong hàn, ngươi phải đền bù."
"Về nhà sẽ bảo Lan Lan tăng lương cho cô."
"Ta muốn Ty Tĩnh Uyên ngươi lập tức đền bù."
"Hiện tại ta còn chẳng có cơ thể nữa là."
"Vậy sao ngươi còn chưa cút về?"
Lắm Lời đã quen với việc Đào Yêu cãi nhau với trai, trước kia là Liễu công tử, bây giờ là Ty Tĩnh Uyên, cũng may tâm cậu lặng như nước, không bị ảnh hưởng, không có gì quan trọng hơn việc niệm kinh siêu độ cho người đã khuất.
"Tiểu hòa thượng, kẻ mà cậu siêu độ suýt giết cậu đó." Ty Tĩnh Uyên bay tới sau lưng Lắm Lời.
Lắm Lời nhắm mắt nói: "Chúng sanh bình đẳng, không ai thua ai." Cậu quay sang nhìn Ty Tĩnh Uyên,"A di đà Phật, tuy hiện giờ Đại thiếu gia không phải là thực thể nhưng trần truồng cũng dễ bị cảm lắm đó."
Ty Tĩnh Uyên cúi đầu nhìn mình, đúng là trần như nhộng.
"Ối chao, đi ra ngoài nhanh quá, quên mặc đồ mất tiêu." Gã vội vã nhắm mắt tập trung lẩm bẩm, chốc lát sau trên người xuất hiện cái áo choàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,"May là người bình thường không nhìn thấy ta." Nói xong lại cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nói với Đào Yêu: "Nha đầu kia, sao cô không nhắc ta hả? Con gái con đứa nhìn ta không thấy đỏ mặt hả?"
Đào Yêu cụp mắt, nói: "Thân là đại phu, ta thấy nhiều người không mặc quần áo rồi. Huống hồ vóc dáng của ngươi rất bình thường, ta đỏ mặt cái gì?"
"Đợi đã, vóc dáng của ta rất bình thường?"
"So với ý trung nhân của ta thì đúng là thua xa."
"Tên xui xẻo mồ mả tổ tiên úng nước nào bị trở thành ý trung nhân của cô vậy?"
"Hờ hờ."
"Đừng hờ hờ nữa, nói nghe đi."
"Không nói."
"Nói đi mà."
"Có tin ngươi mà còn không về là ta sẽ có cả trăm cách khiến người bình thường nhìn thấy ngươi trần truồng không?"
"Cáo từ."
Giờ phút này, vầng trăng khuyết thò ra khỏi mây, hơi lạnh đêm thu càng lúc nồng.
Lắm Lời vẫn kiên nhẫn lần tràng hạt, người được chôn bên dưới ngôi mộ cuối cùng cũng chấm dứt cuộc đời đầy ràng buộc và cố chấp, ân oán yêu hận đã xóa bỏ, dẫu rằng có thể cả cuộc đời này, con yêu quái đã đi xa kia vẫn không hiểu được cái gì gọi là tình yêu.
Gió lạnh lướt qua mặt, tâm tư khó mà không xao động, thời gian trăm năm biến mất tựa nước, không biết tàng kinh các năm xưa có còn ai khêu đèn đọc sách, quán rượu đầu đường có còn người đến mua say, mái đình bên hồ có còn đôi nam nữ dựa vào nhau.
Dáng hình hoa đào nào trông thấy. Quen biết thế này thà chẳng quen.
Nàng thở dài thườn thượt.
Từ xưa đến nay, tâm bệnh là căn bệnh khó chữa nhất, nàng nói nó "hết thuốc chữa" không phải là nói bậy trong cơn giận dữ.
Hy vọng không gặp lại bệnh nhân thế này nữa. Nàng nói thầm trong lòng.
Sự "đồng cảm" này quá sức chịu đựng.
Gió vờn tiếng niệm kinh, cuốn đám lá rụng hoa tàn khe khẽ đáp xuống mặt hồ, hết thảy đều đã kết thúc, cả yêu cả hận chẳng còn gì.
Mùa đông sắp đến thật rồi.
Hết chương 9
Bạn cần đăng nhập để bình luận