Bách Yêu Phổ

Chương 92: Phong Sinh(1)

Chương 1. 1

Có gì hạnh phúc hơn khi được ăn thịt nướng vào ngày đông buốt giá? Không có!

Trên bếp than đỏ rực lửa là cái vỉ nướng được xếp đầy thịt hươu cắt lát mỏng, mùi thơm phưng phức khiến người ta rỏ dãi lan ra từng ngóc ngách như cái móc câu câu lấy hồn phách mà bất cứ ai cũng không thể chống cự.

Đào Yêu đang thập thò ngoài cửa sổ chính là kẻ đầu tiên trong số "bất cứ ai" đó, Liễu công tử là kẻ thứ hai, Lắm Lời và Cút Xéo là thứ ba.

Trước mặt họ là phòng khách của Ty phủ, tấm biển trên cửa đề hai chữ "Ngạc Tuyết", cách bài trí tương đối đơn sơ so với những nơi khác trong phủ, trừ bàn ghế, án thư, văn phòng tứ bảo thì chỉ có bức tranh hoa mai trong tuyết được treo trên tường. Bên ngoài ô cửa sổ còn to hơn cửa sổ những nơi khác đang được mở toang là rừng mai chi chít những nụ hoa chực nở. Nhìn kỹ sẽ thấy phong cách bài trí của căn phòng này là lấy hoa mai làm chủ đạo, từ bình hoa cho tới ly tách đều có hoa văn là mai đỏ, đến cả nghiên mực cũng được khắc thành hình dáng hoa mai năm cánh, bình hoa cao nửa người đặt ở góc tường cũng cắm đầy mai mới nở. Nếu không có lò nướng được bày ngay trước cửa sổ, không có vỉ thịt tỏa mùi thơm chết tiệt thì có thể nói gian phòng này là nơi trang nhã để thưởng mai. Đế đô sắp vào mùa tuyết, lúc đó nơi này sẽ rất lãng mạn, uống rượu nóng, thưởng hồng mai, thi từ ca phú hạ bút thành văn, âu cũng là thú vui lớn lao của đời người.

Đáng tiếc gian phòng xinh đẹp nhường ấy lại bị hai tên đàn ông hủy hoại!

Ty Cuồng Lan hiếm khi rảnh rỗi như bây giờ, dường như không biết lạnh, mùa nóng hay mùa lạnh cũng chỉ mặc cái áo trắng xuyết hoa văn màu bạc mỏng tang, khác chăng là cổ choàng thêm cái khăn lông chồn để giữ ấm, tóc không thèm vấn mà túm lại cột bừa ở đằng sau, tập trung cao độ vào nhúm muối trên tay.

Đúng rồi đó, y một tay bốc muối, một tay túm ống tay áo, hết sức tập trung rắc muối lên mấy miếng thịt hươu, tỉ mỉ vô cùng, không thừa cũng không thiếu.

Ty Tĩnh Uyên ngồi bên cạnh nôn nóng như con khỉ đói, cầm đôi đũa chực chờ như muốn gắp miếng thịt ngay tắp lự, luôn miệng: "Cho muối nhiều nhiều nha, thế mới ngon!"

"Rụt đũa lại ngay." Ty Cuồng Lan không thèm nhìn gã: "Nướng thịt kỵ nhất là độ lửa không vừa, điều kỵ thứ hai là gia vị không vừa, huynh mà ăn bây giờ là phí của trời."

Ty Tĩnh Uyên đảo mắt: "Chỉ mấy miếng thịt thôi mà trời... Từ bao giờ nó có giá dữ vậy? Hồi trước Miêu quản gia nướng thịt hươu cho tụi mình ăn có thấy đệ để ý nhiều vậy đâu!"

"Nướng thịt tựa như làm người vậy, nếu có thể lấy được hạng nhất thì tại sao lại dừng ở hạng hai?" Ty Cuồng Lan phủi tay, trở thịt trên vỉ: "Đếm tới mười là ăn được rồi."

Không được! Sao đợi nổi đếm tới mười, đếm một thôi cũng không chờ nổi! Thơm chết đi được!

Người đi ăn mảnh không đáng được tôn trọng, Đào Yêu không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào, hai mắt phát sáng giả vờ hỏi: "Ối chao ối chao, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia ở đây làm gì vậy? Ối chao ối chao, đang nướng thịt hả?! Nướng thịt hươu cơ đấy!!"

"Ơ, hôm nay bọn cô được nghỉ mà?" Ty Tĩnh Uyên quan sát nhóm người không mời mà đến,"Đào nha đầu, sáng nay cô nói muốn đi dạo chợ cơ mà?"

"Chợ làm gì có thịt hươu." Đào Yêu chùi nước miếng, mắt dính chặt vào lò nướng.

"Làm gì có người đi chợ mà không đem tiền!" Liễu công tử hừ lạnh, chọt chọt gáy Đào Yêu: "Cô mua đồ ta trả tiền, thiên hạ có chuyện tốt vậy à?!"

"Thiện tai thiện tai, hãy nhớ mi là con cáo ăn chay!" Lắm Lời ôm Cút Xéo đang bị mùi thịt kích thích, sau đó giải thích với Ty Tĩnh Uyên,"Hai người họ cãi nhau trên phố, Liễu công tử nói Đào Yêu còn chẳng đẹp bằng Tiểu Hồng bán rau, cho dù có mặc quần áo đẹp nhất kinh thành cũng không ai thèm lấy."

Liễu công tử cốc cái đầu trọc lóc của cậu: "Ai mướn cậu kể?"

"Huynh thích lấy ai thì lấy, lấy công chúa làm phò mã cũng được, ta sẽ chúc huynh hạnh phúc! À thì, ta xem thịt đã chín chưa nhé?" Đào Yêu không thèm đoái hoài người đằng sau nói gì, hai con ngươi như sắp rơi vào đống thịt hươu.

Ty Cuồng Lan không nhìn nàng mà lấy hai cái đĩa sứ trắng ra, gắp vào mỗi đĩa một miếng thịt, đưa một cái cho Ty Tĩnh Uyên, rồi đưa cái còn lại cho Đào Yêu: "Chín rồi nè."

Đào Yêu giật mình thon thót, theo như hiểu biết của nàng về Ty Cuồng Lan, Nhị thiếu gia còn trẻ mà cứ như ông cụ non này có tính cách thất thường và thích ép người ta làm theo quy tắc, làm gì có chuyện đích thân nướng thịt lại còn đích thân đưa đĩa thịt cho nàng chứ! Nếu không phải y cũng đưa thịt cho Ty Tĩnh Uyên, nàng chắc chắn sẽ nghi ngờ miếng thịt hươu này ẩn chứa điều kỳ lạ, chẳng hạn như có thể khiến nàng chạy quanh chuồng ngựa mười vòng hoặc bị câm trong một ngày, bởi lẽ đối với Ty Cuồng Lan, nàng chưa bao giờ là tạp dịch đạt tiêu chuẩn, mỗi ngày bị phạt mười lần cũng có ấy chứ. Có điều nói đi cũng phải nói lại, y đâu phải là không ra tay với ông anh ngốc nghếch của mình, lần họ xông vào tháp Xung Tiêu gây phiền phức cho Ty Cuồng Lan khiến y nói phải phạt họ nhưng đến giờ vẫn im re, chẳng lẽ đại chiêu giấu trong miếng thịt hươu này?

Nhưng đầu óc Đào Yêu có nhanh nhạy đến đâu cũng không nhanh bằng cái miệng, đại chiêu hay trừng phạt cái gì chứ, cho dù miếng thịt hươu có tẩm thuốc độc thì nàng cũng bằng lòng nuốt vào. NGON HẾT SẢY!

Là thần tiên nào mới nướng ra được món thịt thần tiên nhường này! Được ăn ngon khiến Đào Yêu hạnh phúc ngất ngây, ngoài dai trong mềm, nêm nếm vừa miệng, không từ ngữ nào diễn tả nổi sự ngon lành của món thịt nướng này, hóa ra Ty Cuồng Lan nói "nếu có thể lấy được hạng nhất thì tại sao lại dừng ở hạng hai" không phải nói suông, y thực sự là người cầu toàn đến cả nướng thịt cũng phải nướng ngon nhất. Trước đây không phải là chưa từng ăn thịt nướng nhưng không có lần nào so được với hôm nay, không biết người đẹp trai nên nấu ăn ngon hay vì nấu ăn ngon nên mới thêm phần quyến rũ, tóm lại nàng đã bị hạ gục triệt để. Nếu được, nàng bằng lòng ở Ty phủ chăm sóc ngựa cả đời, không trả lương cũng được, chỉ cần ngày nào Ty Cuồng Lan cũng nướng thịt cho nàng ăn thôi!

"Ngươi muốn ăn không?" Ty Cuồng Lan nhìn Liễu công tử,"Ty gia không có đầu bếp nào giỏi đâu."

Vốn dĩ định giơ tay ra nhận vì mùi hương này rất khó cưỡng nhưng câu sau đã chạm tới lòng tự ái của Liễu công tử, hắn hất mặt sang một bên, tỏ vẻ chê bôi: "Món này chả có gì ghê gớm, ta không thích. Còn nữa, ta chưa bao giờ là đầu bếp dở, chẳng qua ta nấu cao siêu quá nên ít người hiểu, là do đám tục tằn các ngươi không có phúc hưởng thôi."

"Ồ, ừ." Ty Cuồng Lan cười, cho thịt vào miệng mình, nhai kỹ nuốt chậm, hơi nhíu mày: "Quá lửa rồi."

Yêu cầu cao quá đấy!

Không chờ y nuốt hết, Đào Yêu đã rớt hết liêm sỉ mà chìa cái đĩa sạch nhẵn ra trước mặt y, đằng sau cái đĩa là gương mặt cười tươi hết cỡ của nàng: "Nhị thiếu gia, ta còn ăn được!"

Ty Cuồng Lan khẽ nhếch môi: "Hôm nay thịt hươu nhiều lắm, cô tha hồ ăn."

Đào Yêu mừng rỡ, gật đầu như giã tỏi: "Vậy ta lấy hết vỉ này nhé."

"Tự gắp đi." Ty Cuồng Lan lại gắp cho mình một miếng.

Đào Yêu vội vàng lấy đũa, cấp tốc gắp thịt.

Song, ngay khi nàng sắp đụng vào miếng thịt, đũa của nàng đã bị đôi đũa khác chặn lại. Ty Cuồng Lan mỉm cười, đôi đũa trong tay y trở thành phòng tuyến không thể phá vỡ.

Ha ha, biết ngay tên này chẳng phải người hiền lương thục đức mà.

Đào Yêu cau mày, đổi góc độ, tốc độ quơ đũa nhanh gấp đôi so với ban nãy nhưng vô ích, vẫn bị chặn lại.

Nàng thở phì phò, dùng tốc độ nhanh hơn nhắm vào góc khó hơn, đáng tiếc lần nào Ty Cuồng Lan cũng nhanh tay hơn nàng, hệt như đoán trước hướng đi của đũa nàng vậy. Tóm lại sau mười mấy hiệp, đến cả mép thịt nàng cũng không rờ tới được.

Ba người đàn ông từ già tới trẻ của Ty gia tuy thất bại trong công cuộc tìm vợ nhưng công phu quyền cước thì khó người bình thường nào sánh bằng, muốn giành lấy miếng thịt trong tay Ty Cuồng Lan thì với bản lĩnh võ mèo cào của mình, e rằng đến khi chết đói Đào Yêu cũng chẳng thể thành công.

Nàng giận dữ ném đũa.

"Sao vậy, không ăn nữa à?" Ty Cuồng Lan cố ý cho miếng thịt vào miệng, vui vẻ nhai kỹ.

Đào Yêu mất liêm sỉ nuốt nước miếng, quay sang hất đầu với Liễu công tử: "Lên cho ta! Cùng lắm cho huynh ghi sổ!"

Lắm Lời thở dài: "Ngày mình bị ăn thịt lại gần thêm... chỉ vì một miếng thịt nướng..."

Nào ngờ Liễu công tử quả quyết từ chối: "Cô có ghi nợ thì ta cũng không giúp đâu!"

"Tại sao!?" Đào Yêu tức giận giậm chân, trong phòng này chỉ có Liễu công tử là có thể đánh tay đôi với Ty Cuồng Lan, đáng hận là con rắn thối tha này lại không đứng về phía nàng!

"Thân phận ta cao quý nhường này mà lại đi đánh nhau chỉ vì một miếng thịt nướng, nếu bị đồn ra ngoài thì còn gì là thể diện!" Liễu công tử kiên định lắc đầu,"Hơn nữa hạng thức ăn thô bỉ này ta nhắm mắt cũng nấu được, cô cần gì tranh giành."

"Thứ huynh nướng ra là thức ăn dành cho người chắc?" Đào Yêu ngẩng đầu nhìn Liễu công tử, mắt như tóe lửa: "Huynh có giúp không thì bảo?!"

"Không!" Liễu công tử ngẩng đầu,"Tuyệt đối không!"

"Huynh..." Đào Yêu siết chặt tay, mặt lộ sát khí,"Đừng trách ta không nể mặt."

Xem ra tức giận thật rồi, không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Ối chao Lan Lan, đệ thật là, con nhóc thèm ăn, cần gì phải làm khó dễ nàng ta thế." Ty Tĩnh Uyên vừa nhai vừa khuyên, ăn nhanh quá còn bị bỏng miệng, trông rất ngứa mắt.

Ty Cuồng Lan vẫn không mềm lòng: "Để xem nàng ta không nể mặt thế nào."

Đào Yêu quay phắt đầu lại, thần sắc thoáng chốc trở nên lạnh lùng, ánh mắt như đang nhìn kẻ thù.

Lắm Lời thấy tình hình không ổn, vội giật tay áo nàng: "Đừng làm bừa mà! Đâu thể vì miếng thịt mà máu chảy thành sông chứ!"

"Tránh ra!" Đào Yêu hất tay cậu ra, bỗng ngồi phịch xuống đất, quơ tay đạp chân, khóc lóc la hét y như mấy bà ngoài chợ: "Cái thứ chủ nhà ác độc, hà khắc với tạp dịch, ngay cả cơm cũng không cho ăn no! Thời đại thái bình mà lại có chuyện bi đát này đây, thật khiến người người oán trách, buồn vui lẫn lộn!!"

Ty Tĩnh Uyên sợ đến mức rớt luôn miếng thịt ra khỏi miệng.

Ty Cuồng Lan vẫn không tỏ thái độ gì, còn thích thú xem nàng diễn.

Lắm Lời lúng túng dời tới sau nàng, nói nhỏ: "Trường hợp này không thể dùng từ buồn vui lẫn lộn đâu..."

"Ta cứ dùng đấy!" Đào Yêu khóc than không ngừng,"Ta ở Ty phủ làm việc vất vả mà đến cả cơm cũng không được ăn! Trông ra dáng con người mà lại làm ra việc chẳng giống người tẹo nào! Ông trời ơi, số ta khổ quá mà!"

Liễu công tử đen mặt làm như không quen nàng, chỉ cần nàng còn sống, khó mà bảo vệ nổi thể diện của Đào Đô.

Trong lúc lúng túng, Miêu quản gia bưng mẻ thịt hươu mới vào phòng: "Sợ mọi người ăn không đủ nên ta lấy thêm một ít, thịt hươu hôm nay ngon lắm... Ối, Đào nha đầu, cháu làm gì thế? Trời lạnh mà sao lại ngồi dưới sàn nhà thế kia?"

"Miêu quản gia ơi!!" Đào Yêu như gặp cha mẹ, một tay ôm chân Miêu quản gia, một tay chỉ vào Ty Cuồng Lan: "Y ngược đãi tạp dịch! Không cho ta ăn thịt nướng! Còn hất văng đũa của ta nữa!"

"Đũa là do cô tự ném." Ty Cuồng Lan thản nhiên nói.

Miêu quản gia dở khóc dở cười: "Đám thanh niên các cô các cậu thật là... Đào nha đầu, cháu đứng dậy đã, sàn nhà lạnh lắm, coi chừng bệnh đó."

"Không!!!" Đào Yêu càng bất chấp, tựa như con ếch chịu phải nỗi ấm ức to lớn lắm, đá mạnh chân: "Miêu quản gia, ông không giải quyết cho ta, ta sẽ không đứng lên đâu! Không cho ta ăn thịt, ta sẽ không đứng lên đâu! Ty Cuồng Lan không xin lỗi ta, ta sẽ không đứng lên đâu!"

"Khụ, con bé này, càng nói càng kỳ cục, không được vô lễ với Nhị thiếu nha." Cả người Miêu quản gia bị Đào Yêu lắc tới lắc lui, khó khăn lắm mới giữ được mâm thịt không để bị rớt, quay sang nói với Ty Cuồng Lan: "Nhị thiếu gia, cậu biết tính tình con bé này mà, sao cứ thích trêu nó thế, hôm nay còn nhiều thịt hươu lắm, trời lại lạnh, cô cậu yên tĩnh ngồi ăn một bữa không được sao?"

"Phải đó, ta khuyên Lan Lan quá trời mà nó nhỏ nhen vậy đó." Ty Tĩnh Uyên vừa gật đầu vừa ăn thịt, còn chưa kịp nuốt xuống đã chạy tới đón lấy cái mâm từ tay Miêu quản gia rồi háo hức chạy về: "Nào nào, nướng tiếp nướng tiếp nào."

Đào Yêu giận dữ nhảy phắt lên, hét vào Ty Tĩnh Uyên: "Nhả thịt ra! Huynh chỉ biết ăn thôi!"

"Tự dưng nổi giận với ta làm gì?" Ty Tĩnh Uyên vô tội nói,"Có phải là ta không cho cô ăn đâu!"

"Mấy người cùng một giuộc cả!" Đào Yêu thốt lên,"Một ổ chuột rắn!"

Liễu công tử lườm nàng, cảnh cáo nàng chú ý từ ngữ.

Miêu quản gia lắc đầu, ở Ty phủ bao năm, tình huống gì cũng đã gặp, nhưng chưa từng thấy trò hề giành thịt. Không biết bắt đầu từ bao giờ, không khí nghiêm túc vững như Thái Sơn ở Ty phủ đã thay đổi, đến cả Ty Cuồng Lan cũng bắt đầu giở thói trêu đùa, e rằng nha đầu trông thì có vẻ tầm thường này hoặc là món quà trời ban, hoặc là ma chướng trời ban...

"Một câu hỏi, một miếng thịt." Ty Cuồng Lan mở miệng vàng, chỉ vào lò nướng,"Đồ của Ty gia không có chuyện ăn miễn phí."

Đào Yêu sửng sốt: "Câu hỏi?"

"Ta hỏi, cô đáp, không được giấu giếm, không được lừa gạt." Ty Cuồng Lan đi tới trước mặt Đào Yêu, hai người chỉ cách nhau một bước chân.

Y rất cao, đứng gần càng thấy cao.

Đào Yêu kiễng chân cũng chưa tới vai y, khó nhọc ngẩng đầu: "Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"

"Tạp dịch chăn ngựa của Ty phủ ta." Ty Cuồng Lan cúi đầu nhìn nàng,"Hoặc là cô tự trả lời đi."

Đào Yêu nhíu mày, ha ha, hiểu rồi, hóa ra là Hồng Môn Yến, tốt bụng cho nàng ăn thịt nướng là giả, dò hỏi thân phận của nàng mới là thật.

"Ty phủ ta không sợ phường trộm cướp, cũng không sợ yêu ma quỷ quái, nhưng lại kiêng kỵ..." Ty Cuồng Lan cúi thấp đầu hơn một xíu, nhìn thẳng vào mắt Đào Yêu,"Dối lừa."

Chậc chậc, mắt đẹp quá! Mắt rất sáng, sắc bén mà không nham hiểm, tựa như có thể giết người mà không cần rút kiếm. Khi bốn mắt chạm nhau, Đào Yêu chỉ cảm thấy chột dạ vì bị y nhìn chằm chặp chứ không dám làm chuyện gì đáng xẩu hổ, cứ như vô duyên vô cớ bị lùn thêm một khúc. Nói thật cũng không sao, họ đã sống ở Ty phủ một thời gian, khách quan mà nói thì người ở Ty phủ không xấu, nàng cũng biết họ không phải người bình thường, ai cũng am hiểu sâu rộng, không sợ sau khi họ biết thân phận của nàng thì sẽ đuổi nàng đi vì tưởng nàng bị điên. Mà nói thật cũng chưa chắc họ đã tin, huống hồ nếu họ tin thì cũng không sao, chẳng làm gì được nàng cả.

"Không chân thành khó mà làm bạn." Miêu quản gia hiểu ra mục đích của Ty Cuồng Lan, bèn cười nói với Đào Yêu: "Các cháu tới Ty phủ cũng lâu rồi, hết chuyện này tới chuyện kia, bọn ta lại không mù. Không sợ bị các cháu làm làm phiền, chỉ sợ lỡ sau này các cháu có chỗ khó, bọn ta lại không biết giúp từ đâu. Dẫu gì cũng ăn cùng mâm, bọn ta không có ác ý đâu."

Liễu công tử tới gần Đào Yêu, nói nhỏ: "Đại thúc khéo ăn nói ghê, nghe rất ưng cái bụng."

"Nói thật à?" Đào Yêu kéo Liễu công tử qua một bên, đưa lưng về phía nhóm người đang ngồi.

"Chúng ta không phải người bình thường, họ cũng đâu phải. Ăn cơm nhà họ lâu vậy rồi, nếu không nói thật thì kỳ cục lắm."

"Nhưng ta đâu có ăn không, ta nuôi ngựa mập mạp khỏe mạnh đó thôi!"

"Sao tự dưng cô lú dữ vậy! Cô tới đế đô để làm gì? Để tìm Bách Yêu Phổ đó! Cô ở Đào Đô xưng hùng xưng bá, nhưng ở Nhân giới thì sao? Chưa quen cuộc sống nơi đây, làm sao để tìm? Nhưng nếu quen biết với Ty gia thì khác, nếu họ chịu giúp, tỉ lệ thành công của cô ít nhất cũng tăng gấp đôi chứ đúng không? Ty phủ gỡ thị phi, có khi còn gỡ được cái thị phi to chà bá của cô kia kìa!"

"Ồ... Hôm nay cuối cùng huynh cũng nói một câu ra hồn!"

"Cô tưởng ta muốn nhắc cô chắc? Còn không phải vì sợ bị cô liên lụy chắc! Nếu mà không tìm được Bách Yêu Phổ, người đó xử cô thì không nói, cô cho rằng ta có thể bình an vô sự chắc? Có khi còn nấu ta thành canh rắn nữa không chừng! Ai chẳng biết ta thân với cô! Haiz, thà không quen cô còn hơn."

"Ha ha, huynh thân với ta là vì muốn ăn thịt tiểu hòa thượng thì có! Hứ!"

Mấy người sau lưng không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy họ lén lén lút lút ngồi ở đằng xa léo nhéo, thỉnh thoảng còn đánh đầu đấm vai, trời mới biết họ nói gì.

Một lát sau, Đào Yêu đứng dậy, nghiêm trang đi tới trước mặt Ty Cuồng Lan: "Hỏi đi!"

"Cô từ đâu tới?" Ty Cuồng Lan đánh giá tạp dịch thấp bé nhà mình.

Đào Yêu hít sau một hơi, mỉm cười: "Tên là Đào Yêu, đến từ Đào Đô, hành y, chữa bệnh cho yêu quái, không chữa cho người."

Hết chương 1. 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận