Bách Yêu Phổ

Chương 90: Thục Hồ(8)

Chương 10. 8

Đào Yêu nắm cái túi trống hết một nửa của mình, lòng đau như cắt.

Tính đi, tòa tháp cao trăm trượng bò đầy yêu vật, phải dùng bao nhiêu thuốc mới có thể khiến chung nhanh chóng mất đi tri giác để rớt xuống đất chứ.

Hiện giờ, từ đỉnh tháp nhìn xuống sẽ thấy một cảnh tượng "hùng vĩ", dưới tháp tinh quái chất cao như núi, kẻ nào kẻ nấy hôn mê bất tỉnh bằng những tư thế "khó đỡ". Thỏ tinh đạp chân lên mặt hồ yêu, con rết tinh gớm ghiếc bị một nhóm tinh quái chảy nước mũi còn gớm ghiếc hơn ôm vào lòng, mấy con chim yêu ngồi ngổn ngang trên người mèo yêu, hy vọng lát nữa tỉnh lại chúng sẽ kịp chạy trốn khỏi miệng mèo...

Trên đỉnh tháp quả thật có bức tượng Phật được đúc bằng vàng nhìn là biết không rẻ, nơi đây chỉ có bức tượng là điềm tĩnh nhất, mặt mày từ bi chăm chú nhìn cái đám chẳng điềm tĩnh chút nào ở trước mặt.

Huynh đệ Thục Hồ đoàn tụ sau ba ngày ly biệt, đáng tiếc đệ đệ không được may mắn như ca ca, bị trúng tên ở ngực, nhờ thân thể cường tráng và đá Âm Khôi nên nó mới gắng gượng được mấy ngày qua.

Đào Yêu đứng gần kẻ to xác hơn ca ca nó rất nhiều, tầm mắt dừng nơi bị lõm xuống ở trên lưng, nơi đó có một hòn đá đen to bằng quả trứng gà.

Hiện giờ nó đã không thể cử động, hơi nó thở ra còn nhiều hơn cả hơi nó hít vào.

Cô gái kia nói đã bày mê trận phù, tuy không biết "phù" của họ được làm bằng gì, ẩn giấu cái gì nhưng quả thật tháp Xung Tiêu được bao bọc bởi một sức mạnh tương tự kết giới, dù đám yêu vật đột nhiên tỉnh ngộ nhận ra mùi của đá Âm Khôi là mồi nhử bọn chúng thì chúng cũng không thể rời khỏi tháp Xung Tiêu. Dẫu kết giới không quá mạnh, chỉ là trò thừa thãi đối với đại yêu quái như Liễu công tử nhưng cũng thừa sức đối phó với chúng.

Nếu tên này không bị thương nặng, với năng lực của nó, chắc chắn nơi đây không giam giữ được nó.

Vậy cũng tốt, không cần tốn nhiều công sức đã có thể giải quyết hết thảy, chỉ cần một viên thuốc là có thể chấm dứt mạng sống của con Thục Hồ này, sau đó bảo ca ca vô dụng của nó chở hòn đá Âm Khôi một luôn không trở lại.

Vốn dĩ đã có thể như vậy, nhưng từ khi nhìn thấy nó cho đến bây giờ, chuông vàng của Đào Yêu vô cùng an tĩnh.

"Huynh chẳng những thân thể vô dụng mà đầu óc cũng đần độn." Nó chầm chậm mở miệng châm chọc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ca ca nó,"Vừa không biết đánh nhau vừa không biết giết người, quay lại đây làm gì? Đứng vỗ tay cổ vũ cho đệ hả?"

Thục Hồ cúi thấp đầu, dường như đuối lý không dám nhìn đệ đệ mình: "Huynh... Huynh tìm người tới cứu đệ!"

Nó chau mày: "Không cần ai cứu đệ cả. Kết giới này không giam được đệ đâu, đệ chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thôi."

"Nghỉ ngơi?" Đào Yêu cười,"Chẳng tốn mấy công sức đã đả thương mi thế này rồi, mi cho rằng mi còn có cơ hội nghỉ ngơi? Họ đã lên kế hoạch ba ngày sau sẽ "dọn dẹp" tháp Xung Tiêu, đến lúc đó, e rằng mi cùng đám tinh quái bị mi hấp dẫn tới đây chẳng còn gì dù chỉ là bã. Đến ta còn không rõ năng lực của kẻ đánh bại mi, tốt hơn hết là mi nên cất sự lạc quan của mình đi."

"Ngươi tưởng mình là ai mà lên mặt dạy đời ta?" Nó liếc Đào Yêu.

Nàng khịt mũi: "Đào Yêu ở Đào Đô."

Nghe vậy, nó ngẩn người, buột miệng: "Quỷ Y Đào Yêu?"

"Chính xác." Đào Yêu chỉ vào Thục Hồ,"Ca ca của mi tìm ta, cầu xin ta chữa bệnh cho kẻ giết người như ngóe là mi đây."

Nó im lặng chốc lát rồi cười to: "Cô cũng nghĩ ca ca ta rất ngốc chứ gì. Huynh ấy chỉ biết cô chuyên chữa bệnh cho yêu quái mà lại không biết số yêu quái bị cô giết còn hơn cả số được cô cứu."

"Không không không, nó biết hết." Đào Yêu thành thật,"Nó biết muốn chữa bệnh cho mi thì phải lấy mạng mi."

Nó hơi ngẩn ra.

"Ta đồng ý rồi." Đào Yêu ngồi xuống trước mặt nó, giơ tay vỗ đầu nó.

"Huynh xin lỗi... Huynh xin lỗi!" Thục Hồ quỳ gối trước mặt nó,"Huynh không muốn vậy đâu, nhưng chỉ có cách đó mới không để đệ biến thành quái vật thực sự."

"Thí chủ Thục Hồ, mi..." Lắm Lời muốn khuyên lơn nhưng không biết phải nói cái gì, bởi vì từ lúc nó quyết định cầu xin Đào Yêu giúp đỡ thì nó đã biết chuyện này chỉ có duy nhất kết quả này thôi. Khuyên thế nào đây?

"Đưa ca ca vô dụng của ta đi đi." Nó bỗng nói với Đào Yêu,"Ta muốn nói chuyện riêng với cô."

"Được." Đào Yêu quay đầu lại nói với Lắm Lời và Liễu công tử: "Hai người dẫn nó xuống dưới đợi đi."

"Tôi ở lại được không?" Thục Hồ bỗng òa khóc,"Lần này đi rồi, tôi sẽ không còn được gặp lại đệ ấy nữa!"

Nhưng nó nằm bất động, thậm chí còn không nhìn ca ca mình lấy một cái, kiên quyết nhắm tịt mắt.

Đào Yêu đưa mắt ra hiệu cho Liễu công tử, Liễu công tử gật đầu, kẹp Thục Hồ vào nách, mặc kệ nó la lối khóc lóc, đi thẳng xuống tháp. Lắm Lời sợ xảy ra chuyện nên đuổi sát theo, trước khi xuống còn lo lắng chạy ngược về, nói nhỏ: "Phải làm vậy thật ư? Không còn cách nào khác sao?"

"Có đó." Đào Yêu gật đầu.

Lắm Lời mừng rỡ: "Thật không?"

"Cậu niệm kinh cho nó mấy lần, biết đâu có thể độ nó đến bên cạnh Phật Tổ để được thơm lây, có khi còn có cơ hội được đầu thai làm người ấy chứ." Đào Yêu bĩu môi,"Đi mau đi, không nghe thấy người ta muốn trăn trối cho mình ta hả?"

"Cô..." Lắm Lời thở dài, bất đắc dĩ tránh đi.

Rốt cuộc xung quanh cũng yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thở nặng nề của nó.

"Ta sống năm trăm năm, chở hơn ngàn vạn cân." Nó chậm rãi nói,"Một mạng người nặng bằng mười người sống. Có bốn mươi hai người bị ta vứt từ không trung xuống, còn bị chết bởi đá Âm Khôi thì tính đến hôm nay là hai mươi người."

"Ừm. Tổng cộng sáu mươi hai người, ta nhớ rồi." Đào Yêu gật đầu, thần sắc không hề dao động.

"Chuông vàng lướt qua, mảnh giáp không còn." Nó nhìn nàng,"Người ta đồn thế về cô, có thật vậy không?"

Đào Yêu chỉ cười chứ không trả lời.

"Tại sao không nghe thấy tiếng chuông?" Ánh mắt nó dời tới cổ tay nàng.

"Hiếm khi gặp yêu quái nào lại vội vã muốn chết như mi, to gan đấy." Đào Yêu sờ chiếc chuông vàng im lặng của mình,"Nghe ca ca mi nói từ nhỏ mi đã lợi hại hơn nó, không sợ gì cả."

"Sợ sấm sét." Nó thành thật nói,"Chắc huynh ấy quên rồi. Hồi bọn ta còn bé, cứ đến mùa hè là núi Yêm Tư lại có sấm sét không ngừng. Mỗi lần sấm rền, huynh ấy sẽ hát cho ta nghe. Dở khiếp. Nhưng ta nghe thì mới ngủ được."

Đào Yêu cười.

"Đào Yêu đại nhân," Nó nhìn vào mắt nàng,"Cô cũng nghĩ tất cả những việc ta làm chỉ là để mình có đủ năng lực bảo vệ cho ca ca à?"

"Chứ không phải hả?" Đào Yêu ngoẹo đầu,"Để ta thử nghĩ xem..." Một lát sau, nàng nói,"Mi không chỉ sợ sấm sét?"

Nó cười to mấy tiếng, nói: "Ta rất sợ chết sau huynh ấy."

Sự im lặng kéo dài.

"Cô là Đào Yêu đại nhân, hẳn cô hiểu trong giới yêu vật, Thục Hồ bọn ta là tộc rất tầm thường, không có gì đáng nói. Không có bề ngoài mê hoặc thiên hạ, không có bản lĩnh hô mưa gọi gió, cả đời chỉ biết tình nguyện chở những người bị thương hoặc không đi nổi đến nơi họ muốn, thỉnh thoảng trổ tài dời một ngọn núi đến ngăn cơn lũ, không để thiên tai tiếp tục gây thương vong. Suy cho cùng, bọn ta chỉ dựa vào sức mạnh, quen sống một cuộc đời giản dị." Giọng nó rất bình thản,"Sau khi sinh bọn ta ra, mẫu thân lập tức rời khỏi núi Yêm Tư, tất cả Thục Hồ đều phải tự dựa vào sức mình để phá vỏ, lớn lên. Bọn ta không biết cha mẹ là ai, ở đâu, bọn ta chỉ biết cụ Thục Hồ già nhất trong núi, cụ dạy quy tắc cho bọn ta, luôn nhấn mạnh bọn ta phải chú ý tấm bia đá, nói cho bọn ta biết cứ mỗi năm trăm năm, toàn tộc Thục Hồ sẽ "dọn dẹp" một lần, kẻ yếu nhất phải chết, bởi vì sức mạnh là niềm kiêu hãnh của Thục Hồ, Thục Hồ không chịu được nặng không xứng để sống." Nó thở dài,"Vì vậy nỗi sợ của ta đã hình thành từ rất sớm, bởi vì ta biết ca ca không thoát khỏi năm trăm năm. Tuy huynh ấy đã rất cố gắng nhưng những linh hồn không thấm thía vào đâu."

Đào Yêu cười: "Mi sợ nếu nó chết trước mi thì sẽ không còn ai hát cho mi nghe mỗi khi có sấm sét?"

"Ta không còn sợ sấm sét nữa." Nó hơi ngoảnh đầu, nhìn màn đêm bên ngoài,"Bọn ta bẩm sinh không thể được con người và các yêu quái khác nhìn thấy, trừ khi bị thương hoặc lúc sắp chết." Nó dừng một chút, lại nói,"Thục Hồ là yêu quái đơn độc, khi trưởng thành sẽ rời khỏi núi Yêm Tư, đường ai nấy đi. Phần lớn thời gian, bọn ta đều trải qua trong cô độc, nếu có thể thuận lợi vượt qua năm trăm năm thì có thể trở lại núi Yêm Tư, kết hợp với một con Thục Hồ khác để sinh sản. Nhưng cũng chỉ để sinh sản mà thôi. Ở Nhân giới càng lâu, ta càng hiểu lý do cha mẹ bọn ta có thể dứt khoát rời đi. Bởi vì trong thế giới của Thục Hồ, bọn ta không phải là con mà chỉ là một sản phẩm." Nó cười khổ,"Người được bọn ta giúp đỡ còn chẳng biết phải cảm ơn ai. Lỡ gặp người hoặc yêu quái nào hợp ý, bọn ta cũng không dám tiến đến gần, không dám động lòng. Đối với bọn ta, người thân, bạn bè, người yêu mãi mãi chỉ là một từ ngữ."

Đào Yêu không đùa cợt với nó nữa, lặng yên nghe nó nói, có lẽ đã rất lâu rồi nó mới nói nhiều như vậy.

"Tộc Thục Hồ rất hiếm có cặp song sinh như bọn ta." Không biết màn đêm có gì mà nó nhìn rất chăm chú, thậm chí còn nở nụ cười,"Tuy huynh ấy nhỏ con, yếu ớt, luôn bị bắt nạt, nhưng ta có ca ca." Mắt nó rưng rưng,"Chỉ cần huynh ấy còn sống, nỗi cô độc sẽ không tài nào đánh bại được ta." Nó quay đầu nhìn nàng,"Ta mới là người yếu đuối thực sự. Bao năm qua, không phải ta bảo vệ huynh ấy mà là huynh ấy chống đỡ cho ta. Tất cả những gì ta làm đều chỉ vì chính bản thân ta mà thôi."

"Sáu mươi hai mạng người..." Đào Yêu lắc đầu.

"Theo chuẩn mực của loài người, những kẻ bị ta hất văng không thể coi là người tốt." Nó chậm rãi nói,"Không phải ta biện minh cho mình, ta chỉ không hiểu, ngay từ lúc chào đời Thục Hồ đã phải cố hết sức để sống, dẫu không làm việc xấu nhưng cũng sẽ bị đào thải chỉ vì không được xuất sắc, còn những kẻ này vừa không biết cố gắng vừa không lương thiện, hoặc là lãng phí thời gian ăn không ngồi rồi, hoặc là dựa vào âm mưu quỷ kế để đạt mục đích, thậm chí còn hy sinh người khác để vụ lợi cho bản thân nhưng vẫn cảm thấy đó là lẽ đương nhiên. Dẫu vậy, họ lại không bị phán quyết một trăm năm mà cứ dễ dàng sống sót."

"Thế giới loài người cũng có "tấm bia đá" như bọn mi, ai làm gì, làm tốt không, đúng hay sai đều bị ghi lại, không cần lâu đến năm trăm năm, có đôi khi chỉ năm năm hay thậm chí là năm tháng, năm ngày là đã nhận kết quả phán quyết." Rất hiếm khi Đào Yêu lại nói nghiêm túc như bây giờ,"Loài người gọi quá trình phán quyết ấy là nhân quả." Nàng dừng lại một chút, thở dài,"Cũng có thể áp dụng cho mi."

"Ta biết sớm muộn gì mình cũng phải chịu kết quả này, có điều không ngờ lại ở trên tháp Xung Tiêu, cũng không ngờ người cuối cùng mà ta gặp lại là cô." Nó cười, bỗng hít một hơi thật sâu, sau đó há miệng, một viên châu bằng ngón tay cái từ từ lăn ra khỏi miệng nó rơi ra ngoài, phát ra ánh sáng đỏ bóng loáng.

Phun viên châu ra xong, sắc mặt nó vốn đã xấu nay còn xấu hơn.

"Nếu ta chết, nội đan cũng không còn." Nó thoi thóp nói,"Chi bằng bây giờ phun ra, cô giao nó cho huynh ấy giúp ta. Nuốt cái này rồi, có lẽ huynh ấy sẽ mạnh lên đôi chút."

Đào Yêu chau mày: "Mất nội đan, cả thể xác và linh hồn của mi đều sẽ tan biến. Có nội đan, tuy chết đi, ít nhất hồn phách vẫn còn, có lẽ còn có cơ hội vào luân hồi. Mi chắc chứ?" Nàng nhìn viên châu dưới đất,"Bây giờ mi nuốt vào vẫn còn kịp."

"Vậy đi." Nó không còn chút sức lực mà ngã rạp xuống, mặt trắng như giấy, mắt nhắm nghiền,"Loại yêu quái như ta có kết cục này, cô nên vỗ tay ăn mừng mới phải."

"Đúng vậy, ta không thông cảm cho mi." Đào Yêu thẳng thừng,"Nhưng mi không làm ta thấy ghê tởm. Chỉ là ta thấy mi cũng chẳng thông minh hơn vị ca ca mà mi suốt ngày nói vô dụng kia là bao nhiêu. Quả là anh em ruột."

Nó bật cười đầy nhọc nhằn.

Chỉ chốc lát sau, da nó bắt đầu khô nứt.

"Còn gì muốn ta nhắn cho ca ca mi không?" Đào Yêu bình thản hỏi,"Hay ta gọi nó lên nhé."

"Không cần." Giọng nó càng lúc càng nhỏ,"Cô chữa bệnh cho ta nhưng ta lại chẳng thể làm thuốc cho cô. Cô lỗ rồi."

Đào Yêu cười, nhìn thân thể nó dần dần tan biến, thành bụi mịn màu trắng bạc lấp lánh bay ra ngoài cửa sổ, hóa làn gió trong màn đêm rét buốt.

Thục Hồ chết đi sẽ biến thành gió, bay lượn khắp nhân gian, nghe nói nếu đụng vào mặt ai đó thì sẽ có cảm giác như được hôn.

Chuyện không làm được lúc còn sống ít nhất đã hoàn thành khi cáo biệt.

Nằm trên mặt đất là nội đan màu đỏ và hòn đá màu đen.

Mãi đến tận lúc này, chiếc chuông của Đào Yêu vẫn không ngân lên.

Hết chương 10. 8
Bạn cần đăng nhập để bình luận