Bách Yêu Phổ
Chương 120: Hàm Thử(6)
Lão Khúc đắp chăn, nheo mắt tỉ mỉ nhìn Đào Yêu từ trên xuống dưới: "Cháu là... cháu gái của Tiển công tử?"
"Không giống à?" Đào Yêu trợn tròn mắt,"Ơ không, lão chưa thấy... cậu ta mà."
"Thấy được một nửa, nhưng tôi nghĩ cậu ấy hẳn là có gương mặt thông minh, sáng sủa, và cũng có chút ngạo mạn bất cần." Lão Khúc nhìn mặt Đào Yêu,"Cháu giống cha sao?"
Đào Yêu xị mặt: "Ý lão là ta không thông minh, sáng sủa như cậu ta?"
Lão Khúc cười: "Không phải. Trông cháu giống cô bé trong tranh ngày Tết, rất vui vẻ."
"Ngừng! Lão khỏi cần khen nữa. Hôm nay ta tới đây để gặp lão thay cậu ta." Nàng lại trợn trắng mắt, sau đó lấy cái khóa đồng gỉ sét ra, nhét vào tay lão,"Trước khi mất cậu ta đã đưa nó cho ta, nói hai mươi năm trước có hẹn ăn cơm cùng cố nhân, cậu không tới được nên bảo ta tới thay, còn dặn ta không được tới sớm, cũng dặn chưa qua mùng Một là không được đi đâu hết."
Nụ cười của lão Khúc cứng lại, chầm chậm nói: "Mất rồi sao..."
"Từ nhỏ cậu ta đã không được khỏe, đại phu nói cậu sống không quá ba mươi, cậu đã rất nghị lực nên tới tận năm ngoái mới đi." Đào Yêu nghiêm túc bịa chuyện, bĩu môi hất cằm về phía nồi canh trên bếp,"Cậu dặn đi dặn lại ta rằng ở đây có một người giống ăn mày nhưng không phải ăn mày họ Khúc, bắt ta phải mời người ấy một bữa thật ngon."
"Cậu ấy đúng là người giữ chữ tín." Lão Khúc vuốt ve ổ khóa, im lặng hồi lâu, sau đó bỗng phấn chấn đi tới bếp, nhìn mớ thức ăn đang quay cuồng trong nồi, cười nói,"Đúng nó rồi, hồi đó cũng tại chỗ này, cũng cái nồi to chứa đủ loại rau thịt, tôi với cậu cháu ăn sạch nhẵn!"
"Vậy thì... ăn thôi." Đào Yêu lấy chén ra, múc cho lão một chén đầy,"Nếu dở thì lão cũng không được chê đâu đấy, ta không phải cậu ta đâu."
Lão nhận lấy chén, thổi vài hơi rồi ăn chầm chậm.
"Thấy sao?"
"Ngon lắm." Lão cười, mỗi một nếp nhăn trên gương mặt già nua đều ngập tràn niềm hân hoan, tựa như thứ trong tay là núi vàng núi bạc.
Đào Yêu đắc ý: "Trời lạnh teo, được ăn món canh thập cẩm nóng hổi do tự tay ta nấu là niềm hạnh phúc lớn lao lắm đó!"
"Ừm, hạnh phúc lắm." Lão ăn sạch nhẵn cái chén, giơ ra,"Thêm chén nữa."
Lại ăn sạch thêm một chén, càng ăn vẻ mặt càng vui mừng, mắt cũng càng lúc càng đỏ, nước mắt rơi vào chén lúc nào không hay.
Đào Yêu không muốn hỏi, cũng không định an ủi ông lão đang vừa ăn vừa khóc, chỉ lầm bầm: "Lúc cần khóc thì không khóc, lúc không cần thì lại khóc, người gì đâu mà kỳ cục."
Lão Khúc nghe vậy thì chỉ dụi mắt chứ không đáp lời, đến khi ăn liền bốn chén, lão mới lau miệng, nói: "Khóc cũng mất sức lắm, càng khổ thì càng phải mạnh mẽ, chứ không thì sẽ chẳng làm được gì." Lão nhìn bếp lò đỏ rực, cười: "Mà có chuyện này, toàn bộ nước mắt của tôi chưa từng rơi xuống đất, chúng hệt như khối băng nằm trong người tôi vậy, lúc cơ thể nóng lên thì chúng cũng tan chảy theo. Cháu còn nhỏ, chắc là không hiểu lời tôi đâu."
Đào Yêu gắp thịt liên tục: "Tôi khác lão, tôi muốn khóc là khóc ngay, muốn cười là cười, đến cả vui buồn mà cũng không thể theo ý mình thì cuộc sống nhạt nhẽo quá."
"Tất nhiên cháu khác tôi rồi." Lão cười,"Cháu sinh muộn hơn tôi tận mấy chục năm mà."
Đào Yêu lườm lão: "Dẫu có sinh cùng thời thì ta cũng không giống lão đâu."
"Ừm, cũng đúng. Cháu còn nhỏ mà đã có khí thế nhường này, điểm này thì giống cậu cháu đó." Lão gật gù tán đồng,"Không giống tôi mới tốt, chứ không thì cả đời sẽ bình thường, tuy đã giãy giụa trong thời loạn lạc nhưng đến khi gần đất xa trời thì vẫn là kẻ vô dụng."
"Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến... Sợ là cha lão phải thất vọng thật rồi." Đào Yêu vét hết phần nước còn lại trong nồi, ăn xong, thỏa mãn ợ một cái,"Vậy nhé, đã ăn xong rồi, di nguyện của cậu ta coi như đã hoàn thành. Ta đi đây."
Gương mặt lão đỏ ửng vì được ăn no và sưởi ấm, thấy Đào Yêu muốn đi, lão vội gọi nàng lại, lúc giơ tay ra, trong lòng bàn tay có mảnh bạc vụn không biết lấy từ đâu ra: "Nói ra thật xấu hổ, hai mươi năm trước tôi không có quà gì để tặng, đến hai mươi năm sau cũng vậy, nếu cháu không chê ít thì nhận đi nhé. Cảm ơn cháu đã mời tôi ăn bữa cơm."
Đào Yêu xoay người lại, nhanh nhẹn lấy miếng bạc vụn từ tay lão: "Ôi chao, thịt ve chó cũng là thịt, ít nhất là đáng giá hơn cái khóa cũ rích kia."
"Tính tình hào sảng đấy." Lão cười. Cô bé này nói năng khó nghe nhưng lại chẳng khiến người ta ghét nổi,"Cảm ơn cô bé không chê lão già vô dụng như tôi."
"Nếu không có ông thì không có ai sửa ổ khóa nhà ông, không có ai dạy chữ cho Thúy Nhi, không có ai mai táng cho cậu lính, thằng bé từng bị rơi xuống sông chắc cũng không được kết hôn sinh con vào năm nay." Đào Yêu đưa lưng về phía lão, ước lượng mảnh bạc trong tay,"Nhớ không lầm trước câu "Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến" hình như là..."Trời sinh thân ta, hẳn có dùng"?"
Lão Khúc thoáng ngỡ ngàng.
"Ta đoán lúc lão xuống suối vàng gặp cha lão, chưa chắc ông ấy sẽ đánh lão." Đào Yêu cất bạc, vẫy tay,"Không hẹn gặp lại."
"Cháu biết ư?" Lão đột nhiên gọi với theo, rồi ngay lập tức vui vẻ,"Cậu cháu nói chứ gì, vậy mà cậu ấy cũng nhớ."
Cậu... Hứ! Mấy ngày nay bị làm sao á, hết bị mượn làm vợ người ta thì tới lượt làm cháu gái người ta, bị tụi yêu quái lợi dụng mà không được lợi lộc gì!
Đào Yêu không đáp lại, nhảy phắt cả hai chân ra khỏi căn nhà tranh, đột ngột hít phải khí lạnh. Ngoài trời vẫn là mùa đông.
Hết chương 5. 6
Bạn cần đăng nhập để bình luận