Bách Yêu Phổ

Chương 192: Giới Linh (3)

Huyện Thanh Viên chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.

Cửa thành một lần nữa được sơn lại, đỏ đến chói mắt, tất cả các nhà trong thành đã dọn dẹp sạch sẽ từ sớm, bất kỳ nơi nào cũ nát cần sửa đều sửa lại, nếu không thể sửa thì nghĩ cách lấp lại. Từ cổng thành đến con đường phía đông "đón quan khách", ngay cả những hàng dọc theo đường đi cũng được buộc đầy những dải ruy băng đầy màu sắc, cùng với những loài hoa tươi sáng mới được trồng, lung linh trong ánh mặt trời rực rỡ, nhộn nhịp đến phóng đại.

Đây là sự coi trọng của huyện Thanh Viên đối với buổi dạ yến lần này, từ nửa năm trước họ đã bắt đầu chuẩn bị hết thảy, chỉ sợ có gì sơ suất. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, một huyện Thanh Viên nho nhỏ lại có phúc phận đến thế này, có thể nghênh đón một đoạn các nhân vật, hơn nữa ngay cả Hoàng Thượng cũng rất chú ý đến sự kiện này, nếu tổ chức thỏa đáng thì việc một bước lên mây cũng không phải là không thể.

Quân sĩ uy phong lẫm liệt đã đóng quân ở xung quanh từ sớm đến Nghênh Khách Quán, khách khứa đến đây đầu tiên ở lại đây, rồi đợi đến thời gian mới đi đến nơi tổ chức dạ yến..."Lâm Lang Cư" nằm trên ngọn núi phía đông huyện Thanh Viên. Dân chúng đi ngang qua đều cảm khái đời này chưa từng nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy.

Nghênh Khách Quán là khách trạm có cơ sở vật chất lớn nhất nơi này, từ sớm đã chuẩn bị chỗ ở cho khách đường xa đến thuê.

Người đầu tiên đến là hai người dẫn đầu yến hội, có thể xem như hai vị giàu nhất nam bắc, đều ở độ tuổi ngoài sáu mươi.

Một người tên là Lương Ông, một người tên Hồ Ông, giờ phút này hai người tâm sự nặng nề ngồi trong phòng trà khách trạm, nhìn hai chén trà đã sớm lạnh lẽo, im lặng trao đổi tâm tình thấp thỏm lẫn.

Sau khi đám tôi tớ thay nước trà hai lần, Hồ Ông nhìn lên lầu, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Cũng có bảy tám vị đến rồi nhỉ?"

"Hả?" Lương Ông phục hồi tinh thần lại: "Đúng vậy, ông chủ Trần của Kim Ngọc Lâu mới đến sáng nay, Tưởng môn chủ mấy ngày trước vừa đến, thêm Mạnh tiên sinh bọn họ, tổng cộng tám vị khách."

Hồ Ông gật gật đầu, lông mày nhíu nhíu lại: "Trong danh sách năm nay, còn có ba mươi bảy người chưa tới."

"Ba mươi bảy vị... haiz." Sắc mặt Lương Ông vô cùng ký quái, rõ ràng là bọn họ dẫn đầu tổ chức sự kiện lớn, nhưng lúc này lại giống như chằng hề chờ mong những vị khách này đến.

"Lương huynh... thế này... thế này sao được!" Hồ Ông nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Nếu như bọn họ thật sự đến đây... Sắp xảy ra chuyện lớn rồi."

Lương Ông nghe xong, tay hắn run rẩy thiếu chút nữa làm đổ chén trà.

Lại im lặng một khoảng thời gian thật lâu, sắc mặt Lương Ông trắng bệch, cắn răng nói: "Nếu bọn họ không đến, thì ta và ngươi sẽ gặp chuyện lớn, sẽ không còn ai kế tự nữa rồi."

Nửa năm trước, khi hai vị này bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc năm nay, con trai của họ bị bắt cóc, vừa hay trùng hợp là hai người họ tuy giàu có nhất thiên hạ, nhưng lại là duyên mỏng với con cái, đều chỉ có một đứa con trai duy nhất, nuôi như châu như ngọc đến lớn, bây giờ không biết sinh tử thế nào, như thế thì ai lại không sợ hãi đau lòng. Mà điều cổ quái là tên bắt cóc này không cần tiền không cần quyền, chỉ có một yêu cầu là muốn bọn họ tổ chức buổi dạ yến năm nay ở trong tòa "Lâm Lang Cư" trong huyện Thanh Viên, thời gian cũng phải sắp xếp theo yêu cầu của hắn, không thể sớm cũng không thể muộn. Ban đầu họ tất nhiên là không chịu nghe theo, đều là người biết rộng hiểu nhiều, không phải lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, lập tức mang theo thân tín cao thủ nhà mình đi cứu người. Những người không cứu được trở về, lại còn phải trải qua một hồi thảm kịch quỷ quái lần đầu gặp trong đời, tên bắt cóc bịt mặt bằng vải đen kia không chịu lộ mặt, đơn thương độc mã, tay không tấc sắt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến người bọn họ phái đi thành tro tàn... Tên bắt cóc đứng giữa đống tro tàn đầy trời cười to đi ra, lắc lắc tay đi về phía bọn họ, nói, nếu như không muốn con trai mình cũng theo bay đi theo gió thì cứ làm theo lời hắn nói, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp thì sau bữa dạ tiệc, hắn nhất định sẽ trả lại đứa con lành lặn cho họ.

Lẽ ra với tuổi tác và kiến thức của bọn họ thì cũng không phải một lần hai lần trải qua hung hiểm trong đời, khi còn trẻ thậm chí còn từng liếm máu trên lưỡi đao, chưa từng quỳ cũng chưa từng sợ hãi gì. Nhưng lần này, bọn họ thật sự bị dọa sợ, không riêng gì là vì đứa con trai duy nhất của mình bị bắt, mà họ sống đến tuổi này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì họ mãi mãi không thể tin được có người chỉ cần dùng một đôi tay có thể biến một đám người còn sống sờ sờ thành tro tàn. Tình cảnh lúc đó bọn họ cả đời cũng không quên được, thứ bọn họ đối mặt còn có thể gọi là một người sao? Sự sợ hãi chui ra từ trong xương tủy, giống như độc xà quấn lấy trái tim bọn họ, chỉ hơi không để ý thì sẽ cắn đứt tâm mạch mà chết.

Bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo ý của đối phương, tuyên bố nơi dạ yến năm nay sẽ chọn huyện Thanh Viên.

"Nhưng mà... Lương huynh từng nghĩ đến chưa, buổi dạ yến này do chúng ta đứng ra tổ chức." Trên trán Hồ Ông chảy mồ hôi to bằng hạt đậu: "Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, làm mọi người gặp phải chuyện bốn dài hai ngắn... Họ cũng không phải là dân chúng bình thường, ngay cả Hoàng Thượng cũng coi bọn họ là trụ cột, nếu chuyện của chúng ta bị tiết lộ ra ngoài, ta e cho dù là con của chúng ta có thể bình an trở về, thì Hoàng Thượng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Hắn càng nói càng thấy khó chịu, dậm chân một cái: "Sớm biết như thế đã không tổ chức dạ yến này rồi!"

"Suỵt!" Lương Ông vội vàng bảo hắn câm miệng, thầm nghĩ: "Chỉ cần con ta có thể trở về, cho dù nơi này xảy ra chuyện thì cũng chưa chắc có thể liên lụy đến chúng ta. Dù sao chúng ta chẳng làm việc gì xấu, chỉ theo trình tự bình thường chuẩn bị yến hội mà thôi. Chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể cắn chết không nói thôi."

"Nhưng mà..."

"Đừng nhưng nhị gì nữa, ba ngày sau sẽ tổ chức dạ yến, chúng ta chỉ cần làm theo từng việc là được."

"Cũng chỉ có thể như thế mà thôi."

Lúc này, có người đến báo, nói ngoài quán lại có thêm ba chiếc xe ngựa.

Trong lòng hai người bọn họ lại lộp bộp thêm một cái. Năm ngoái, bọn họ chỉ mong gặp được càng nhiều khách càng tốt, nhưng năm này, trong lòng họ chỉ mong đừng nên có người tới nữa, người tới càng ít có lẽ tai họa càng ít, cảm giác tội lỗi của bọn họ cũng có thể nhẹ hơn một chút.

Hai người bất đắc dĩ, vội vàng lau đi mồ hôi trên trán, sửa sang lại quần áo, dùng tư thế của chủ nhà xốc lại tinh thần đi ra ngoài.

Bây giờ là buổi chiều, ánh mặt trời kiêu ngạo cả ngày đã di chuyển đến phía sau đám mây nhưng lại không có gió, vẫn có hơi oi bức. Ba chiếc xe ngựa xếp thành hàng dài, con ngựa mệt nhọc đã lâu phiền não lắc lắc đầu.

Ti Cuồng Lan mỉm cười đưa thiệp mời vàng hoa lệ kia qua.

Lương Ông nhận lấy thiệp nhìn, vẻ mặt vui mừng kinh ngạc: "Thì ra là nhị thiếu gia Ti phủ, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, phong thái hơn người, tướng mạo khí chất xuất chúng!"

Ti Cuồng Lan lễ độ chắp tay nói: "Lương Ông khách khí rồi, để ngài tự mình nghênh đón, là phúc phận của vãn bối."

"Khách khí khách khí rồi. Vốn là ta cùng Hồ Ông đừng ra làm chủ, chuyện nghênh đón khách quý tất nhiên phải do chúng ta tự mình làm."

Lương Ông lại nhìn ra phía sau hắn, phát hiện chỉ có gã sai vặt cưỡi ngựa, không khỏi hỏi: "Nhị thiếu gia đến đây một mình sao? Đại thiếu gia không rảnh à?" Trên thiệp mời cũng có tên Ti Tĩnh Uyên.

Ti Cuồng Lan cười nói: "Gia huynh có việc đi xa, thịnh tình này chúng ta nhận tấm lòng là được rồi."

"Như vậy sao... đáng tiếc rồi." Lương Ông vuốt râu, trong lòng lại mừng thầm, lại nói với Ti Cuồng Lan: "Sớm nghe nói Nhị thiếu gia rất ít tham gia những nơi náo nhiệt thế này, năm ngoái không có cơ hội bắt tay với nhị thiếu gia, năm này ngài cuối cùng cũng chịu nể mặt chúng ta."

"Chủ yếu là do trời nóng, không thích đi lại khắp nơi."

"À... Ha ha ha, người đâu, dẫn Nhị thiếu gia lên lầu nghỉ ngơi. Nhị thiếu gia mời vào bên trong."

Một gã sai vặt vội vàng tới dẫn đường, Ti Cuồng Lan lại không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn phía sau.

Trước mặt Hồ Ông có một vị công tử trẻ tuổi gầy gò nhỏ nhắn, môi hồng răng trắng, trang sức hoa lệ quý khí bức người, nhưng hình như kích thước hơi lớn so với vẻ ngoài nhỏ nhắn xinh xắn của hắn...

"Ngài là... Tổng tiêu đầu Kiều Cận An của tiêu cục Tinh Long?" Hồ Ông cầm thiệp mời, đánh giá người trước mắt từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghi hoặc, cảm giác như một giây sau sẽ gọi người đến bắt hắn vậy.

"Ta là..." Tiểu công tử ngửa đầu cười: "Con trai của tổng tiêu đầu Kiều."

"Hả?" Hồ Ông sửng sốt: "Tổng tiêu đầu Kiều có đứa con trai lớn như vậy sao?"

"Không phải sao, phụ thân ta ngày thường bảo vệ ta quá mức, chẳng cho ta ra ngoài gặp người." Tiểu công tử lại móc ra một chiếc nhẫn ngọc từ trong ngực: "Lúc này nếu không phải trước khi đi người bị tiêu chảy đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng, thì cũng sẽ không phái ta đến tham gia tiệc của các ngươi. Còn nói sợ các ngươi không nhận ra ta, kêu ta đem theo nhân Long ngọc của tiêu cục chúng ta mang đến làm chứng từ."

Hồ Ông nhận chiếc nhẫn, nghi ngờ trên mặt không còn, đây đúng là tín vật của Kiều gia.

"Kiều công tử xin hãy cất vào, vừa rồi là lão đường đột." Hồ Ông vội vàng trả lại nhẫn cho hắn, ân cần nói: "Tổng tiêu đầu Kiều không sao rồi chứ?"

"Cũng không sao, nằm mười ngày nửa tháng là ổn rồi." Tiểu công tử khoát tay áo, trên cổ tay trắng nõn, có dây thừng đỏ buộc chuông vàng lắc qua lắc lại.

Thấy Ti Cuồng Lan đang đứng phía trước vẫn nhìn mình, hắn... Không, nàng vui vẻ nháy mắt với hắn.

"Thật ngại quá, xin cho qua." Một giọng nữ tử lý nhí sắc bén nghe vô cùng giả trân vang lên từ phía sau tiểu công tử, móng tay sơn đỏ cầm lấy thiệp mời, không khách khí nhét vào trong tay ông Hồ.

Mọi người quay đầu, thì thấy một phụ nhân xinh đẹp cao lớn mặc hoa phục, trong tay lắc một cái quạt, giữa những lọn tóc mây là trâm triều hoa, minh châu thúy ngọc, giống như bao nhiêu trang sức tinh xảo diễm lệ nhất trên đời đều ở trên đầu nàng ta, lấp lánh ánh vàng, chói đến mức người khác không dám nhìn thẳng. Mặc dù vẫn thấp thoáng thứ tục khí buồn nôn nhưng khuôn mặt kia vẫn tính là không tồi, lông mày như lá liễu môi giống đóa anh đào, ngoại trừ phấn son đắp chỗ đậm chỗ nhạt trên mặt ra vẫn miễn cưỡng có thể gọi là mỹ nhân. Một gã sai vặt đội khăn trùm đầu đi theo phía sau nàng, trong ngực còn ôm một con vật nửa trắng nửa xám không biết là chó hay là gì.

"Minh Nguyệt sơn trang... Thượng Quan phu nhân?" Hồ Ông lại sửng sốt nhìn thiệp mời, không có vấn đề gì, đúng là do hắn tự tay viết, lại nhìn vị phu nhân trước mặt này, cảm thấy có hơi bối rối: "Mặc dù là lần đầu gặp mặt... Nhưng theo ta được biết, Thượng Quan Phu người đã hơn năm mươi tuổi..."

"Ôi chao, người ta đây là bảo dưỡng tốt nhé. Huống chi Minh Nguyệt sơn trang ta bao trọn hơn phân nửa son phấn trong thiên hạ, ta thân là chủ nhân sơn trang, tất nhiên cũng phải giữ tốt thương hiệu làm ăn chứ." Người phụ nữ này lấy quạt che nửa khuôn mặt, nhăn nhó cười nói: "Chẳng qua mấy nam nhân các người thật không hiểu chuyện, sao có thể nói tuổi tác của nữ tử trước mặt mọi người được chứ! Giờ phút này, tiểu công tử bên cạnh muốn cười lắm nhưng không thể cười, nhịn cực kỳ vất vả.

Hồ Ông vẫn do dự, dù sao vị Thượng Quan phu nhân này lần đầu tiên đến dự tiệc, lúc trước hắn cũng chưa từng gặp mình, thế nhưng tính tình trời sinh cẩn thận vừa muốn nàng chứng minh thân phận của mình, vừa sợ nàng thật sự là Thượng Quan phu nhân mà mạo phạm đối phương. Thực ra hắn hy vọng người này là một một tên giả mạo hơn, có thể trực tiếp đuổi đi là tốt nhất, dù sao đây cũng là một bữa dạ tiệc bị ép buộc, khách càng ít càng tốt.

Bỗng nhiên, có người từ trong quán đi ra, trực tiếp đi tới trước mặt mọi người, đầu tiên chắp tay với Ti Cuồng Lan, cung kính nói: "Bái kiến Nhị thiếu gia." Sau đó liếc mắt nhìn tiểu công tử một cái, lại đi tới trước mặt vị "Thượng Quan phu nhân" này, cũng chắp tay nói: "Bái kiến Thượng Quan phu nhân."

Người tới lại là Hạ Bạch.

Tiểu công tử và Thượng Quan phu nhân vụng trộm liếc nhau, hình như họ cũng không biết người trẻ tuổi nho nhã nho nhã này. Hồ Ông thấy Hạ Bạch đột nhiên đi ra, vội vàng kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Thiên Không đại nhân, ngài xác định vị này là Thượng Quan phu nhân ư?"

Hạ Bạch cười cười: "Ngươi đang nghi ngờ ánh mắt của ta không tốt sao?

Hồ Ông vội vàng xua tay: "Lão sao dám, nếu đại nhân đã xác định, vậy tất nhiên là không có vấn đề gì." Dứt lời vội vàng quay trở lại trước mặt Thượng Quan phu nhân: "Phu nhân mời vào, mới vừa rồi là lão chậm trễ, xin đừng trách tội."

"Hừ!" Thượng Quan phu nhân thưởng cho hắn một cái liếc mắt, lắc quạt lắc eo từ đi qua trước mặt hắn, dọc đường còn lưu lại một mùi hương phấn son nồng đậm, gã sai vặt phía sau và tên gã sai vặt đều nhịn không được hắt hơi một cái.

Tiểu công tử dùng sức che miệng, kiên trì không để cho mình bật cười, cũng đuổi theo nàng đi vào trong quán, lúc đi ngang qua trước mặt Ti Cuồng Lan, cố ý chớp chớp mắt với hắn, nói rằng "mặc dù nó trông giống như một ý tưởng tồi, nhưng trên thực tế mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ."

Ti Cuồng Lan làm như không thấy, quay đầu đi hỏi Lương Ông: "Ba ngày sau là đến yến hội, không biết khách khứa đã đến bao nhiêu rồi?"

Gương mặt Lương Ông lướt qua một chút bất an, nhưng rất nhanh lại cười nói: "Thêm Nhị thiếu gia, Kiều công tử và Thượng Quan phu nhân, thì trước mắt đã đến mười một người."

"Còn thiếu bao nhiêu?"

"Ba mươi bốn vị."

Ti Cuồng Lan cười: "Thời tiết oi bức, hai vị vẫn nên vào quán nghỉ ngơi đi."

Dù sao cũng sẽ không có người đến nữa, bọn họ là nhóm khách cuối cùng đến.

Năm nay không phải dạ yến bách kiệt, tạm thời cứ gọi là dạ yến thập kiệt đi.

Những vị khách đang chạy tới huyện Thanh Viên, ít nhất phải đi vòng quanh bảy tám ngày đường mới tới, thật sự muốn dùng thủ đoạn "quỷ đập tường" để ngăn cản người khác tới, còn phải do bọn họ ra tay, rùa kia không thể làm được.

"Đa tạ Nhị thiếu gia quan tâm, lão hủ còn chống đỡ được, ngài phong trần mệt mỏi tới đây, mau vào phòng khách nghỉ ngơi mới đúng." Lương Ông vội vàng làm tư thế mời: "Mong Nhị thiếu gia không ghét bỏ chỗ ở đơn sơ, trách lão hủ chiếu cố không đến nơi đến chốn mới đúng."

"Khách khí rồi." Ti Cuồng Lan cũng không nhiều lời nữa, theo gã sai vặt vào trong quán.

Hạ Bạch đi theo phía sau hắn, duy trì khoảng cách hai bước, không nói gì. Trước khi Ti Cuồng Lan lên lầu, tạm dừng lại một chút, nói một tiếng: "Đa tạ."

Hạ Bạch vừa lúc đi qua người hắn tự hiểu được, hơi gật đầu, sau đó hai người giống như hoàn toàn không quen biết, mỗi người đi một đường.

Ti Cuồng Lan mỉm cười, lên lầu, nhìn quanh xung quanh, một tòa nhà lớn như vậy, cũng không vì có thêm mười mấy người mà náo nhiệt lên.

Dù sao thì, thứ chờ đợi cho họ ở đây, xác suất lớn sẽ không phải là một điều tốt.

Hắn vô thức nắm lấy thanh kiếm trong tay mình. Mỗi lần đi xa, Miêu quản gia nhất định đều nhắc nhở hắn mang theo kiếm.

Dù sao thì giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò.

*

Vào đêm, cảm giác mát mẻ dần lan ra, bốn mùa như xuân ở huyện Thanh Viên cuối cùng cũng thể hiện được vào lúc này.

Hẳn là nhiệt độ thích hợp để ngủ, đại đa số phòng khách đã tắt đèn không còn động tĩnh. Nhưng cũng có những con cú đêm đánh lẻ không nỡ ngủ, nhất định phải ra ngoài làm chút chuyện gì đó.

Trên hành lang hẹp dài, một bóng người lén lút, ngồi xổm dưới cửa sổ gian phòng nào đó, nín thở dò xét.

Giờ phút này, trong phòng đang mơ hồ truyền ra động tĩnh xoay người ngủ không yên. Bóng người vươn tay ra, chọt một cái lỗ nhỏ vào giấy cửa sổ, đưa một ống tre nhỏ vào, phun khói trắng thoang thoảng. Rất nhanh, mấy chủ tớ trong phòng đều hoàn toàn ngủ sâu... Lại qua một hồi, xác định bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì thì bóng người mới quay đầu vụng về thổi vài tiếng huýt sáo, thấy hành lang chỗ ngã rẽ lại có một người, lặng yên không một tiếng động đi tới, thuần thục đẩy chốt mở cửa.

Trong phòng đèn đuốc đều đã tắt, hai người một trước một sau, cẩn thận tránh chướng ngại vật, chỉ sợ làm ra động tĩnh gì đó.

Mục tiêu của bọn họ là người đã ngất xỉu trên giường. Mắt thấy cách mục tiêu chỉ vài bước, trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng mèo kêu lạnh lùng.

Hai người ngẩng đầu, thì thấy trên xà nhà có hai đốm sáng một lam một lục sắc bén lạnh lùng.

Cơ hồ đồng thời, một người dùng sức đẩy một người khác ra, trong bóng tối, một thứ đồ chơi nhỏ sát khí đằng đằng đẩy thân thể bọn họ bay ra ngoài, bịch một tiếng chui vào trong một vật cứng.

Ngay sau đó, phía sau bọn họ tựa như có vũ khí sắc bén gì rơi xuống, một người trong lòng biết không ổn, vội vàng ôm đầu né sang một bên, người kia thì nghiêng người tránh đi trong nháy mắt, trở tay đánh một chưởng chuẩn xác trên cánh tay, làm đối phương lui hai bước, thiếu chút nữa thì đã tách ra với vũ khí của mình.

Trong phòng thế mà lại có nhiều tiếng động hơn... Trước khi sự hỗn loạn bất ngờ này gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn thì có ai đó đã thắp sáng đèn dầu trên bàn.

"Đại nhân?!"

"Nhị thiếu gia?!"

"Ấy? Thế mà lại là con mèo chết tiệt nhà ngươi?!"

Khâu Vãn Lai một tay che miệng, ánh mắt không tin nổi nhìn chằm chằm Ti Cuồng Lan. La Tiên cầm Phật Nhãn của hắn, vội vàng xin lỗi Ti Cuồng Lan vì việc đánh lén vừa rồi của mình. Đầu kia, Đào Yêu mặc nam trang và con mèo từ trên xà nhà nhảy xuống đang mắt to trừng mắt nhỏ. Nàng rất ngạc nhiên, con mèo rất bình tĩnh, dáng vẻ giống như không hề muốn nhìn thấy nàng. Hạ Bạch đứng bên cạnh bàn buông đèn dầu xuống, trấn tĩnh nhìn mấy người trong phòng.

Người trên giường vẫn ngủ say như cũ, hoàn toàn không biết trong phòng mình đêm nay lại náo nhiệt như vậy. Đào Yêu đứng dậy, nhìn chằm chằm mũi tên ngắn có hương thơm ngọt ngào cắm vào tường, quay đầu lại chậc chậc với Khâu Vãn Lai: "Không đến mức vừa ra tay đã cầm tên độc đả thương người đó chứ? Dù chúng ta có đến để ăn cắp, thì cũng không đáng tội chết mà."

"Là ngươi?!" Khâu Vãn Lai lúc này mới thấy rõ mặt Đào Yêu, lại nhớ tới tình cảnh người Ti gia trước tháp Xung Tiêu đêm đó bảo vệ tiểu nha đầu này, quay đầu hỏi Ti Cuồng Lan: "Nhị thiếu gia, các người đang làm cái gì vậy? Trong phòng này là Mạnh tiên sinh ở Bách Vật Trai, chẳng qua chỉ là một người nhã nhặn thưởng thức đồ cổ, chẳng lẽ từng có thù với Nhị thiếu gia ngài?"

"Chắc chắn không phải." La Tiên giành trước nói: "Đại nhân muốn tính sổ với người khác, từ trước đến nay đều quang minh chính đại, cần gì trộm gà trộm chó như vậy."

"Trộm gà trộm chó..." Ti Cuồng Lan mỉm cười, ánh mắt như có lời chuyển đến trên người Đào Yêu.

"Ngươi đừng trừng mắt nhìn ta vậy chứ." Đào Yêu nhún vai: "Việc này đâu thể không trộm gà trộm chó được. Sử dụng thuốc ngủ vẫn tốt hơn đánh vào đầu họ mà, phải không? Hơn nữa thuộc mê ta phối chẳng những dược hiệu tốt, hương vị cũng tốt, tỉnh lại chẳng những không đau đầu còn cảm thấy thoải mái. Nói xong nàng lại nhìn về phía con mèo: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

"Xuân Hoa, ngươi biết... nữ nhân này?" Hạ Bạch đánh giá Đào Yêu, bước đầu xác định giới tính của nàng.

"Xuân hoa?!" Đào Yêu sửng sốt, sau đó suýt nữa cười chết tại hiện trường: "Ha ha ha khó trách ngươi không chịu nói tên của ngươi."

Con mèo lườm nàng, nói với Hạ Bạch: "Nữ nhân này là người đã giúp ta trong họa Thạch Cố." Hạ Bạch gật gật đầu, lại nhìn Đào Yêu, không nói nhiều.

Đào Yêu lại đánh giá Hạ Bạch: "Chưa từng nhìn thấy ngươi, cao danh đại tánh là gì?"

"Hạ Bạch, nhậm chức Thiên Không của Bệ Hãn Ti." Hạ Bạch lễ độ đáp lời nàng.

"Mèo là ngươi nuôi?" Đào Yêu vô cùng tò mò.

"Nó tự nuôi mình."

"Hai người quen nhau thế nào?

"Không liên quan gì đến các hạ."

"Không không, chuyện này thật kỳ quái, nó thế mà lại chịu ở chung với nhân loại, còn chịu để cho người đặt cái tên khó nghe như vậy."

"Tối nay ngươi đến đây vì mèo sao?"

"Thế cũng không phải."

Ti Cuồng Lan đau đầu giùm Hạ Bạch, quay qua hỏi La Tiên: "Ba người các ngươi đến chấp hành công vụ sao?"

"Vâng. Dạ tiệc năm ngoái, Bệ Hãn Ti cũng nhận lệnh đi tới bảo vệ yến hội, đề phòng bất trắc." La Tiên nói: "Cấp trên sợ xảy ra mấy chuyện người bên ngoài ứng phó không được, dù sao người đến dự tiệc thân phận hiển hách." Hắn lại nhìn thoáng qua trên giường: "Đại nhân, ngài rõ ràng là tới dự tiệc, sao có thể..."

"Ta vốn cũng chỉ đơn thuần tới dự tiệc, ai ngờ bị người ta lôi vào chuyện trộm gà trộm chó này." Ti Cuồng Lan mỉm cười nhìn Đào Yêu: "Ta không nói sai chứ, Kiều công tử?"

"Ta đâu có muốn kéo ngươi vào." Đào Yêu lại không chịu nhận: "Ngươi rõ ràng có thể làm như không thấy mà."

Tối hôm qua, bọn họ vừa từ Yên Hà Lâm trở về, thứ đầu tiên nghênh đón họ lại là Ti Cuồng Lan đang ngồi ở đại sảnh khách trạm uống trà.

Nên bịa chuyện gì với hắn đây? Cũng không thể nói nàng sợ ma không dám một mình đi vệ sinh nên kéo Liễu công tử đi theo đó chứ... Tâm tư của Ti Cuồng Lan còn nhiều lỗ hơn cả tổ ong, thay vì lãng phí thời gian nói dối không bằng nói sự thật. Và kết quả sau khi nói sự thật, là tên đầu tiêu Kiều thực sự và Thượng Quan phu nhân đều bị đánh thuốc mê trói vào trong phòng khách trạm. Ti Cuồng Lan còn giúp chọn một bộ vừa người trong hành lý của tiêu đầu Kiều ném cho Đào Yêu, thậm chí đám phấn son trang sức trên người Liễu công tử cũng là hắn làm... Đúng thật là một nhân tài.

Con rùa tuy nói không biết Ứng Phàm Sinh muốn làm chuyện gì, nhưng những người đến dự tiệc này nhất định sẽ gặp xui xẻo, nói không chừng còn gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cũng may Ứng Phàm Sinh vẫn không phát hiện ra thân phận thật sự của nó, còn coi đó là con rùa nhỏ làm bạn bên cạnh mình từ nhỏ đến lớn, mặc dù sau đó hắn dần dần biến thành một dáng vẻ khác, cũng vẫn để nó bên cạnh không rời một tấc, thỉnh thoảng còn tán gẫu với nó. Nhưng mà, từ sau khi hắn đi gặp hai lão Lương Hồ, thì không mang theo nó bên người nữa. Ngày đó sau khi hắn trở về, lấy nó từ trong chiếc túi nó đã sống gần hai mươi năm ra, thả xuống bờ sông huyện Thanh Viên, nói sau này hắn phải làm nhiều việc như vậy, không rảnh chăm sóc nó nữa, không bằng thả ra, ai cũng sống yên ổn. Nó cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, thế nhưng lại không tìm được giải pháp. Nên nó mới bí mật đến nơi hắn giam giữ con tin, nhưng hai công tử thân thế hiển hách đã biến mất, có lẽ hắn đã thay đổi đến một nơi bí mật hơn, có lẽ... Hai người họ là một ẩn số, chưa chắc vẫn còn trên đời. Nhưng nghĩ lại thì mặc dù nó cứu được con tin, với tâm tính và năng lực của Ứng Phàm Sinh bây giờ, hắn cũng sẽ tìm ra cách để hoàn thành "nguyện vọng" mới của hắn, dù là như thế nào, hắn cũng sẽ để cho những đại nhân vật này đến nơi hắn quy định, về phần kết quả cuối cùng thế nào, nó cũng không dám suy nghĩ nhiều.

Nhưng nó hiểu rất rõ ràng, cách tốt nhất chỉ có một.

Đêm đó, Đào Yêu nói dạ yến nhất định phải cử hành như dự kiến, tân khách cũng nhất định phải có mặt, hết thảy đều phải từng bước làm theo kỳ vọng của "công thần sau cánh gà". Chỉ là, không phải vị khách nào cũng có thể "chiêu đãi" được.

Nó nhìn thấy hy vọng từ ánh mắt của Đào Yêu, thấy được cách cuối cùng để giải quyết vấn đề, nhưng trong lòng lại không thể vui lên được.

Trước khi xuất phát từ khách trạm, nó nhìn bọn Đào Yêu vì một thỉnh cầu của nó mà bận rộn đủ điều, nhưng trong lòng lại trống rỗng khó chịu, rõ ràng làm một chuyện đúng, nhưng thế nào cũng cảm thấy không có sức.

"Ngươi không muốn đưa hắn vào đường cùng." Ti Cuồng Lan nhìn nó nằm sấp trên cửa sổ, bỗng nhiên nói.

Mọi người đều nghe thấy điều đó.

Đào Yêu, Liễu công tử và Ma Nha, đều dừng chuyện trong tay lại, nhìn con "rùa" trắng đến phát sáng này.

Con rùa im lặng một lúc lâu nói, nói: "Ta từng nghĩ rằng, khi đứa trẻ này thành hôn sinh con, hoặc gặp được một hay vài người giống như Lý Hỏa Ngưu, từ đó không còn cô đơn canh giữ ngày đêm bốn mùa nữa, thì sẽ là ngày ta rời khỏi hắn. Ta vẫn còn nhớ đôi mắt năm đó lúc hắn cứu ta từ chỗ ngư dân, trong sáng lại lương thiện. Mặc dù ta không cần hắn cứu. Nhưng nếu đã gặp được rồi thì ở lại một thời gian cũng không sao." Trong đôi mắt to bằng hạt đậu xanh của nó có một chút hoài niệm, nhưng chiếm phần lớn vẫn là mâu thuẫn: "Ta sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ lấy mạng của bất cứ kẻ nào. Cũng chưa từng nghĩ tới. Cuộc sống của ta sẽ liên quan đến việc giết người."

Ti Cuồng Lan lại nói: "Ngươi ở lại bên cạnh phụ tử họ nhiều năm như vậy, hẳn là phải quen mới đúng."

"Mãi mãi cũng không thể quen được." Nó liếc nhìn Ti Cuồng Lan.

"Ngươi hối hận rồi?" Đào Yêu đi tới: "Nhưng cho dù ngươi bây giờ cầu xin ta không nên giết hắn thì ta cũng không thể đồng ý với ngươi. Chuyện này quá mức nguy hiểm."

"Ngươi giết Ứng Phàm Sinh ta nhất định sẽ hối hận." Nó nhìn sắc trời dần sáng: "Nhưng Ứng Phàm Sinh đã không còn nữa. Đêm hắn hóa di cốt tiền bối của Ứng gia thành tro tàn, Ứng Phàm Sinh đã tự giết chết chính mình rồi."

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Một chuyện như vậy, ai có thể làm như không thấy, ai có thể bỏ qua. Ti Cuồng Lan tất nhiên sẽ không để bọn Đào Yêu một mình xử lý, cứ coi như hắn tự tìm thị phi làm đi...

Giờ phút này, Mạnh lão tiên sinh trên giường ngáy một tiếng. Ti Cuồng Lan hồi thần, nói với La Tiên: "Các ngươi vừa hay ở đây, cũng coi như là một chuyện tốt. Nếu không sợ rắc rối thì có thể giúp ta một tay. Nhưng việc này rất kỳ quái, ngay cả ta cũng không có nắm chắc xử lý thỏa đáng mười phần, mặc dù các ngươi có trách nhiệm bảo hộ người vô tội, nhưng cũng không cần phải vì người nhàn rỗi như ta mà mạo hiểm, không cần miễn cưỡng."

"Không riêng gì trợ giúp hắn, là trợ giúp chúng ta, chúng ta!" Đào Yêu vội vàng chỉ vào chính mình, lại trừng mắt nhìn La Tiên: "Ngươi, lần trước ta giúp ngươi xử lý chuyện của Đoàn Thanh Trúc, ngươi còn ăn Hàm Thử của ta, dù thế nào cũng nên trả lại nhân tình đi chứ!"

La Tiên nhíu mày: "Yêu quái kia không phải đã trả lại cho người rồi sao?"

"Nhân tình vẫn chưa trả nhé!" Đào Yêu lại chỉ vào con mèo nói: "Còn có Xuân Hoa ngươi, đừng tưởng rằng chỉ là đóng dấu thôi là xong việc, ta cầm mạng đi giúp cá của ngươi."

Con mèo híp mắt nói: "Ngươi vẫn không có tự tin như thế sao? Nhất định phải lôi kéo chúng ta theo mới đủ can đảm à?"

"Quả nhiên mèo không biết nói tiếng người." Khóe miệng Đào Yêu giương lên: "Bảo đảm an toàn cho khách khứa dạ yến, vốn là việc của Bệ Hãn Ti các ngươi, nếu không ngươi làm gì ở đây? Đi ngắm phong cảnh à?"

Con mèo hừ một tiếng, phớt lờ nàng.

"Nhị thiếu gia, ngài đã mở miệng, chúng ta tất nhiên là bằng lòng ra sức tương trợ." Khâu Vãn Lai rất nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ hỏi: "Nhưng tốt xấu gì ngài cũng phải giải thích rõ ràng chuyện gì với chúng ta."

"Đúng vậy đại nhân, chúng ta bây giờ không hiểu ra sao, ngài..."

La Tiên còn chưa dứt lời, cửa sổ hướng nam đột nhiên phát ra tiếng động, một hòn đá nhỏ đánh vào khung cửa sổ.

"Ôi chao, bọn họ vẫn còn ở đây." Đào Yêu vỗ vào đầu mình một cái, vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

Dưới cửa sổ là ngõ sau của khách sạn, một chiếc xe ngựa đậu ở đó, người lái xe có thể là Ma Nha... Liễu công tử vẫn mặc nữ trang ngẩng đầu lên trên lầu hạ thấp giọng quát: "Còn chần chừ gì nữa? Người đâu!"

Khâu Vãn Lai đến xem xét, nhíu mày: "Đây là ai?"

Khi Ti Cuồng Lan nói vị "Thượng Quan phu nhân" và tiểu tử ôm hồ ly cũng là tạp dịch của Ti phủ, ba người còn lại hai mặt nhìn nhau.

Khâu Vãn Lai nhịn không được nói: "Nhị thiếu gia hình như yêu cầu với người làm trong phủ thấp hơn nhiều nhỉ..." Dứt lời nàng lại liếc Đào Yêu một cái.

Đào Yêu không khách khí trừng lại: "Ý người là mắt nhìn của đại nhân nhà ngươi không tốt sao? Vậy ngươi còn sùng bái hắn như thế, thế thì yêu cầu của người cũng rất thấp nhé."

"Ta khi nào nói đại nhân... Nhị thiếu gia có mắt nhìn không tốt hả? Ta là nói các ngươi, ai nấy đều trông thật kỳ quái!"

"Người dùng nước đường làm tên độc bắn người lung tung thì không kỳ quái?"

"Lá gan thật lớn, một thảo dân mà dám vô lễ với bổn đại nhân như thế!"

"Tức giận rồi ư? Có bản lĩnh bắt ta về ngồi tù đi!"

Hai người bọn họ ngươi tới ta lui không ngừng, những người khác vô cùng bất đắc dĩ, thế này nào giống như muốn làm chính sự?

Liễu công tử chen vào giữa hai người bọn họ, chỉ vào chính mình: "Người hy sinh lớn nhất còn chưa càu nhàu, các ngươi ầm ĩ cái gì hả?"

Hai người lúc này mới im lặng, nhìn Liễu công tử bị ép giả nữ trang, Đào Yêu nhịn không được lại cười to, nói: "Không ngờ ngươi giả nữ trang cũng là tuyệt sắc."

"Chuyện này ghi lại cho ta." Liễu công tử liếc nàng một cái: "Để ngươi giả ngươi không giả, ta còn có cách gì chứ!"

(trời ơi, anh Liễu sủng chị đào quá trời)

"Chuyện tốt đều phải giữ lại cho ngươi chứ." Đào Vàng thè lưỡi.

Ma Nha thở dài, con rùa trốn sau lưng hắn cũng thở dài, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy bất an vì sợ nhờ nhầm người.

Ti Cuồng Lan nhìn trên giường, nói với Khâu Vãn Lai: "Việc cấp bách trước tiên là bí mật đưa tám vị tân khách này ra khỏi huyện Thanh Viên, nhưng đầu tiên cứ sắp xếp ở khách trạm Yên Hà Lâm trước đã, phái mấy tâm phúc canh giữ, đợi mọi chuyện giải quyết xong mới thả bọn họ về nhà."

Hắn suy nghĩ một chút, nhìn về phía ba người bọn họ: "Các ngươi phải biết, ngoại trừ mấy người chúng ta, không ai được đi dự tiệc."

Khâu Vãn Lai khó hiểu: "Phí công như vậy, dạ yến gì có nguy hiểm ư?"

"Có lẽ sẽ có." Ti Cuồng Lan lại xoay người nói với Hạ Bạch: "Một chuyện khác phải làm phiền ngươi hoàn thành."

Hạ Bạch cười cười: "Không thể thật sự chỉ có vài người đi dự tiệc, đúng không."

Ti Cuồng Lan gật gật đầu: "Vất vả rồi." Hắn lại suy nghĩ một lát, nói với Hạ Bạch: "Còn có một chuyện, khúc mắc nhiều năm qua của ngươi, chỗ ta đại khái đã có manh mối."

Hạ Bạch ngẩn ra.

Ti Cuồng Lan ra khỏi phòng, Hạ Bạch đi theo, hai người không biết ở hành lang thì thầm cái gì."

"Nếu như thế thì dạ yến không phải hỏng rồi sao? Nếu như phán đoán sai lầm... Chỉ sợ cấp trên sẽ trị tội thất trách cho chúng ta." La Tiên nói thẳng.

"Lúc Nhị thiếu gia còn là đại nhân, ngươi có lần nào thấy ngài 'phán đoán sai lầm' không?" Khâu Vãn lai hỏi ngược lại.

"Điều đó thì không." La Tiên nhíu mày, đảo mắt lại có mấy phần vui vẻ: "Đã lâu không làm việc với đại nhân, ngài ấy thật đúng thật là không hề thay đổi."

Đào Yêu nghĩ thầm, cũng chỉ có loại người đầu óc không vòng vèo như La Tiên mới có thể xem việc làm cùng với Ti Cuồng Lan là một loại vinh hạnh... Nói xong, Ti Cuồng Lan và Hạ Bạch trở về, sắc mặt Hạ Bạch không tốt lắm.

Đối mặt với vẻ mặt nghi hoặc của La Tiên và Khâu Vãn Lai, Ti Cuồng Lan nói với Đào Yêu: "Ngươi nói đi, dù sao thì con rùa là đến tìm ngươi."

Đào Yêu bĩu môi: "Được."

Gió đêm ngoài cửa sổ thổi qua một hồi nóng nực, lá cây xào xạc rung động, che dấu tất cả động tĩnh nhỏ xung quanh, chỉ có ánh sáng trong phòng khách là lung lay không ngừng, trong hơi thở gấp gáp và chậm rãi của mọi người, chứng kiến một bí mật có thể mang lại nguy hiểm lớn.

Giờ phút này "Lâm Lang Cư" phía xa xôi trên ngọn núi, vẫn sang trọng hoa lệ, ánh trăng vẫn chiếu rọi, như cung điện thần tiên chốn nhân thế, đẹp không sao tả xiết, là nơi tổ chức dạ tiệc, e rằng nó sẽ nghênh đón trải nghiệm hoành tráng nhất trong đời.

Đại sảnh thiết yến trong nhà đã bố trí xong từ sớm, khắp nơi đều rất tinh xảo, xung quanh điêu khắc hoa bạch ngọc trụ đứng uyển chuyển, ngăn cách phồn hoa bên ngoài và hoa cỏ bên trong thành một mảnh màu sắc mông lung, trôi nổi thoảng hương, như mộng như ảo. Ánh trăng nghiêng xuống một bên, vừa vặn rơi vào trên vị trí trung tâm.

Có người ngồi ở chỗ đó, nhìn những chỗ ngồi trống rỗng trước mắt, rót rượu vào ly, sau đó nghiêng tay, đổ hết xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận