Bách Yêu Phổ

Chương 76: Bách Tri(2)

Chương 8. 2

Đợi đến khi mưa đã tạnh, mặt trời đã lặn mà Ty Tĩnh Uyên và Miêu quản gia vẫn chưa về.

Trong phòng, Đào Yêu đã uống hết mấy bát canh gừng, lại ăn một đống bánh ngọt do Hủy Hủy làm, liên tục khen nàng ấy khéo tay.

"Phu nhân mới khéo tay." Hủy Hủy rầu rĩ nói: "Tôi không tin một người hòa nhã như phu nhân lại giết người."

"Lục phu nhân đúng là vừa dịu dàng vừa xinh đẹp." Đào Yêu tiếc nuối nói, bỗng chuyển đề tài,"Gần đây Liên Thủy Hương có ai đột nhiên bị mù không?"

Hủy Hủy lắc đầu chắc chắn: "Không có. Ngày nào tôi cũng đi chợ mua thức ăn, Liên Thủy Hương khá bé, ai cũng quen biết nhau, thực sự không thấy ai đột nhiên bị mù cả." Nàng ấy khó hiểu nói,"Vì sao các cô cứ một mực hỏi chuyện này vậy? Bộ có liên quan tới lão gia và phu nhân nhà tôi sao?"

Đào Yêu cười: "Cũng coi như là có liên quan."

Còn chưa dứt lời, Lắm Lời đã từ bên ngoài chạy vào.

"Sao rồi?" Đào Yêu hỏi.

Lắm Lời lắc đầu: "Ta đi khắp nơi, tất cả những người ta gặp đều rất khỏe, trò chuyện cùng người dân nơi đây cũng không nghe nói có ai bị mù."

"Ồ." Đào Yêu suy tư chốc lát, cười,"Thú vị rồi đây."

Hung thủ phải thỏa mãn hai điều kiện, một là có được lòng tin của Lục phu nhân, hai là có thâm thù đại hận với Miêu quản gia. Lục Trừng tuy thỏa mãn điều kiện thứ nhất nhưng lại không chắc chắn lắm về điều kiện thứ hai. Thân là trợ tá đắc lực của Ty phủ, chắc chắn không ít người trên giang hồ muốn Miêu quản gia chết, nhưng họ lại không có khả năng có mối liên hệ với Lục phu nhân luôn ru rú trong nhà, nếu hung thủ không ở Liên Thủy Hương thì sẽ khá phiền để điều tra rồi đây.

Nhưng có vẻ nàng tính hơi xa rồi, trừ khi Lục Trừng thực sự bình an vô sự.

Hủy Hủy nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng nói: "Trời sắp tối rồi, sao Miêu tiên sinh còn chưa về nữa? Chẳng lẽ lão gia đã xảy ra việc gì?" Nàng ấy càng nghĩ càng lo, quay sang nói với Đào Yêu,"Đào cô nương, tôi đi tìm họ đây."

"Cô định đi đâu tìm họ?" Đào Yêu hỏi.

Hủy Hủy suy nghĩ chốc lát: "Nếu lão gia không có ở tiệm thuốc thì chắc chắn là ở quán rượu, tôi ra quán rượu ngoài chợ tìm trước, chỉ có thể là ở hai nơi này thôi."

Đào Yêu đứng dậy kéo nàng ấy lại, cười nói: "Chuyện tìm người giao cho người không biết nấu cơm là được rồi."

Hủy Hủy vội nói: "Đào cô nương, các cô không quen thuộc đường xá ở Liên Thủy Hương, hay là tôi đi cùng các cô."

"Không cần đâu, bọn ta về còn phải ăn cơm nữa. Cô cũng đâu muốn lão gia nhà cô và Miêu tiên sinh về mà không có cơm nóng ăn ngay, đúng chứ?" Đào Yêu le lưỡi với nàng ấy,"Chỉ cần nói cho ta biết vị trí của tiệm thuốc và quán rượu là được."

Hủy Hủy không thể làm gì hơn, bèn gật đầu.

Lúc này trời đã tối, sau cơn mưa không khí tươi mát vô cùng, nhưng nhiệt độ chợt giảm xuống khiến người đi đường ít ỏi vội vã về nhà.

Đào Yêu chạy tới quán rượu trong chợ, không có lấy vị khách nào cả, chỉ có ông chủ càm ràm thời tiết.

Hỏi han một hồi, ông chủ bảo hôm nay chưa thấy Lục Trừng, mà mấy hôm rồi cũng không gặp, chỉ gặp hai nam tử ăn mặc sang trọng, họ cũng tới hỏi có gặp Lục Trừng hay không, biết Lục Trừng không có ở đây, họ bỏ đi ngay. Đào Yêu hỏi hai nam tử đó đi lâu chưa, ông chủ nói tầm sau giờ ngọ.

Ra khỏi quán rượu, Lắm Lời nói với Đào Yêu: "E không ổn rồi."

"Có khi người ta đang ăn uống thả cửa cũng nên." Đào Yêu lại nghĩ khác,"Tới tiệm thuốc xem sao nào."

Phía tây của Liên Thủy Hương là những dãy núi nối dài không dứt, hầu như không có người ở, trong phạm vi hơn mười dặm chỉ thấy mỗi cái viện treo tấm bảng "Tiệm thuốc" này, cửa viện mở một nửa, bên trong hắt ra ánh đèn dầu kèm theo tiếng giã thuốc đều đặn.

"Đồng nghiệp của cô kìa." Lắm Lời nói nhỏ.

Đào Yêu nhìn xung quanh một lượt, tiến lên gõ cửa, gọi to: "Là quý phủ của Thẩm đại phu đúng không?"

Không lâu sau, có người đi ra, một ông già tóc trắng khoác áo cầm đèn lồng chầm chậm đi ra, giơ cao đèn lồng lên tới mặt họ: "Hai vị tới khám bệnh à?"

"Tìm người." Đào Yêu cười nói,"Không biết Lục phu tử có tới quý phủ của Thẩm đại phu không?"

"Lục phu tử à, có tới, tới hồi sáng." Thẩm đại phu nhìn Đào Yêu,"Cô nương trông lạ mặt quá, không phải người ở Liên Thủy Hương à?"

"Lục phu tử là chú họ của ta, tiểu hòa thượng là cháu họ của ông ấy, bọn ta tới Liên Thủy Hương thăm bà con." Đào Yêu thò đầu ngó vào trong,"Nghe nói chú họ ta bị bệnh nhẹ, tới tìm ngài từ sáng, nhưng ta ở Lục gia đợi hoài không thấy chú ấy về, nếu chú ấy vẫn còn ở đây, ta có thể vào thăm được không?"

"Được chứ. Mời vào." Thẩm đại phu đặt đèn lồng xuống,"Chứng đau đầu của Lục phu tử khá nghiêm trọng, ta làm châm cứu trị liệu cho ông ấy nên hơi lâu, chờ thêm nửa nén hương nữa là xong."

"Lục phu tử chỉ bị đau đầu thôi à?" Đào Yêu hỏi.

"Không phải." Thẩm đại phu lắc đầu,"Uống rượu quá nhiều, tỳ vị tổn hại, chả quý trọng sức khỏe gì cả." Ông ấy nói tiếp,"Trước khi hai cháu đến, có hai người đàn ông khác cũng tới tìm ông ấy, hiện đang trông nom trước giường bệnh."

Vào nhà, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, căn nhà rất rộng nhưng cực kỳ đơn giản, trừ cái bàn để đựng thuốc thì thứ nhiều nhất là sách, hầu như chất đầy chỗ có thể để trong nhà, trên chiếc bàn gần cửa sổ là thuốc đang giã dở chừng, khe hở dưới bàn cũng chất đầy sách.

Lắm Lời thảng thốt: "Bình thường có câu đọc vạn cuốn sách, có điều đó chỉ là cách nói tượng trưng thôi, nhưng số sách trong nhà Thẩm đại phu e là còn hơn vạn cuốn."

Thẩm đại phu vuốt râu, hơi tự hào: "Trừ chữa bệnh cứu người ra, bình thường lão phu cũng chỉ có mỗi sở thích này thôi."

"Không ngờ nơi nhỏ bé như Liên Thủy Hương lại có người uyên bác như Thẩm đại phu, hiếm thấy, hiếm thấy." Đào Yêu bội phục,"Không biết chú họ của ta đang nghỉ ở đâu?"

"Mời đi bên này." Thẩm đại phu đi tới tấm màn nặng trịch giữa bức tường dày, vén nửa màn lên,"Lục phu tử đang ở bên trong, hai vị kia cũng ở trong đó chăm nom, các cháu có thể vào thăm nhưng không được to tiếng hoặc làm gì phát ra tiếng động ồn ào, càng không được chạm vào kim châm trên người Lục phu tử."

Đào Yêu chui qua màn cửa, ngẩng đầu lên, trên giường trong phòng có một người đang nằm, trên băng ghế trước giường có hai người đang đưa lưng về phía nàng, đúng là Ty Tĩnh Uyên và Miêu quản gia, cả căn phòng chỉ thắp mỗi một ngọn đèn dầu, ánh sáng lờ mờ, bên cây đèn còn có một nén hương sắp tàn.

Lắm Lời khẽ khàng gọi hai người: "Đại thiếu gia! Miêu quản gia!"

Thẩm đại phu vội giơ ngón tay lên miệng: "Suỵt, nói nho nhỏ thôi, đừng làm ảnh hưởng tới bệnh nhân." Sau đó nói với Đào Yêu,"Hai cháu thăm một chút thôi rồi đi ra nhé, ông phải chuẩn bị ít thuốc cho Lục phu tử mang về." Nói xong liền vén màn cửa đi ra ngoài.

Đào Yêu đi tới đằng sau Ty Tĩnh Uyên, vỗ mạnh vai gã, nào ngờ gã ngã oạch xuống đất, lồ lộ trước mặt họ chỉ là người rơm mặc quần áo của Ty Tĩnh Uyên,"Miêu quản gia" ở bên cạnh cũng vậy, bị Đào Yêu cười lạnh đá một cước văng ngã xuống đất.

Lắm Lời vén chăn lên: "Uầy, chú họ của cô cũng là hàng giả!"

"Phiền ghê." Đào Yêu cau mày,"Hôm nay không được ăn cơm tối rồi."

Lắm Lời vội chạy tới màn cửa, đánh mạnh, nào ngờ màn cửa đã biến thành bức từng dày cộm, cả căn phòng không có bất cứ lối ra nào.

Đào Yêu xem xét khắp nơi, quả thật là tường đồng vách sắt, không có chút sơ hở, ngay cả con ruồi cũng không bay ra được.

"Chẳng lẽ Đại thiếu gia và Miêu quản gia cũng bị trúng kế rồi?" Lắm Lời lập tức thả gùi trúc xuống, dùng một tay túm lấy Cút Xéo ra rồi ôm vào lòng, căng thẳng nói,"Có khi nào căn phòng có bẫy không? Lỡ như có tên độc hoặc phi tiêu độc bắn ra thì phải làm sao?"

Đào Yêu nhún vai: "Thì lấy hai đứa làm bia đỡ chứ sao."

"Nếu ta chết thì tình bạn của cô và Liễu công tử cũng chết theo đó!" Lắm Lời phẫn nộ.

"Truyện cười hôm nay: ta và Liễu công tử là bạn." Đào Yêu lườm,"Được rồi, ở đây không có ám khí, không bắn chết cậu đâu."

Lắm Lời thở phào nhẹ nhõm: "Thật không?"

"Nhưng mà tên độc hay phi tiêu độc đều không phải là bẫy nguy hiểm nhất." Đào Yêu lôi Lắm Lời ra sau, ánh mắt chợt cảnh giác.

Đột nhiên, một loạt âm thanh vù vù từ dưới đất chui lên, mặt đất cũng rung lắc theo, không chờ Đào Yêu kịp phản xạ, mặt đất bỗng nứt ra làm hai, hơn nữa còn nhanh chóng sụt lún xuống, chớp mắt đã khiến họ "ngã" xuống lòng đất.

Đào Yêu cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể rơi nhanh xuống, nàng chẳng nói tiếng nào, chỉ giữ chặt Lắm Lời.

Nơi này đã làm tiêu hao sạch sẽ cảm tình của nàng dành cho Liên Thủy Hương.

Hết chương 8. 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận