Bách Yêu Phổ
Chương 176: Thạch Cố (2)
"Lôi Thần tự mình xuất mã, chắc có chuyện gì lớn lắm nhỉ?" Đào Yêu cười tủm tỉm hỏi, lại theo bản năng dời túi vải ra phía sau.
"Giao ra đây." Lôi Thần lạnh lùng nói.
"Cái gì cơ?" Đào Yêu trừng mắt, cúi đầu nhìn mình, nhún vai nói: "Tìm cả người ta chẳng tìm ra được món đồ gì đáng tiền, bao nhiêu năm đi xin cơm ăn, thực sự là không có thứ gì đáng để Lôi Thần ngài đây để vào mắt cả."
"Bao che tội yêu là trọng tội." Lôi Thần nói thẳng: "Đào Đô các ngươi cũng đâu phải là nơi không có quy củ. Nếu ngươi vẫn một mực cố chấp như thế, thì có khi ta chẳng cần ra tay, cái vị kia của nhà ngươi sẽ phải thanh lý môn hộ đó."
Đào Yêu bật cười: "Ta cho rằng nhân vật như Lôi Thần khinh thường hành vi tiểu nhân cáo trạng kia chứ."
"Chuyện Giáng Quân lúc trước ngươi ngang nhiên can thiệp vào, chỉ dựa vào việc ngươi dám lên tiếng uy hiếp thần thị Thiên giới, thì ta đã có thể danh chính ngôn thuận bắt ngươi rồi. Niệm tình ngươi chưa tạo thành sai lầm lớn, ta tha cho ngươi lần này, bây giờ ngươi chẳng những không biết hối cải, lại còn dám gây trở ngại bổn quân truy nã tội phạm trốn thoát, Đào Yêu, ngươi ở Đào Đô vô thiên vô pháp gì đó ta không quan tâm, nhưng ở thiên giới, há có thể để ngươi làm bừa!" Lôi Thần không bao giờ đùa giỡn, mỗi một từ đều là cảnh báo cuối cùng. Đối mặt với lời cảnh cáo của Lôi Thần, đại đa số lựa chọn của mọi người đều là quỳ xuống nhận sai cầu xin tha thứ, nhưng Đào Yêu sao có thể là một trong số đó được.
"Lôi Thần nặng lời rồi, lần trước thái độ của ta đối với thủ hạ của ngươi rõ ràng rất tốt mà, nào có uy hiếp gì, tất đều là bọn họ hiểu lầm thôi." Nàng vẫn cười hì hì như cũ, người bên ngoài nhìn vào chỉ sợ sẽ thay cái người không biết sống chết như nàng mà lau mồ hôi lạnh: "Hơn nữa, ngài xưa nay thiết diện vô tư, nếu ta thật sự có tội thì ngài cứ bắt ta đi là được, không cần cho Đào Đô chúng ta với vị kia mặt mũi đâu, bản thân ta cũng không có ý kiến gì đâu."
(Tốt nhất bắt về nhét lên xe hoa chứ gì, chị ngon, anh Lôi là của em nhé, chị về với anh Lan của chị đi)
"Làm càn!" Lôi Thần nhíu mày: "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám bắt ngươi sao?"
"Không không, ngài dám chứ." Đào Yêu vội vàng nói, ánh mắt lại không hề sợ hãi chút nào: "Không gạt ngài rằng ta đã từng ăn rất nhiều món ăn, nhưng lại chưa từng nếm thử thức ăn trong Lôi Thần điện, nếu ngài không sợ ta ăn nhiều hết cơm của ngài thì có thể mang ta đi!" Nàng hơi dừng lại, trong ánh mắt đột nhiên bớt đi vài phần cợt nhả: "Chỉ là bây giờ thì không được, ngài phải chờ ta chấm dứt chuyện trong tay mình đã. Đến lúc ta cam tâm tình nguyện cùng ngài trở về nhận tội." Nàng thế mà còn biểu hiện cực kỳ chờ mong với cơm tù của Lôi Thần điện...
"Đào Yêu, ta biết ngươi xưa nay không bao giờ nói chuyện đứng đắn, ở trước mặt ta cũng dám ăn nói lung tung." Lôi Thần căn bản không để lời nói của nàng trong lòng, cũng không nói nhiều nữa, chỉ vươn ra một tay: "Giao ra."
Mỗi sợi tóc của vị đại thần này đều nói với nàng rằng đây thực sự là lời cảnh báo cuối cùng. Thế giới bắt đầu tĩnh lặng, bầu không khí đột nhiên thắt chặt.
Đào Yêu lui về phía sau một bước, mặt không đổi sắc mỉm cười: "Không giao. Dù sao ta cũng không có công phu quyền cước gì, ngài muốn động thủ cướp lấy cũng được, thế thì ngươi phải đánh chết ta, bằng không của ta thì chính là của ta, không ai có quyền lấy được."
Nàng rõ ràng đang cười, thế nhưng hắn lại không cảm thấy nàng đang đùa giỡn, lời nói tàn nhẫn ẩn giấu trong mỗi một biểu cảm thoải mái vô cùng kia của nàng.
"Ầm ầm."
(Úi anh chồng chơi thiệt luôn đó à)
*
Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm kinh tâm động phách, tia chớp sáng như tuyết sắc bén chiếu sáng đôi đồng tử của Đào Yêu.
Nàng nhíu mày, kịp thời nhảy ra chỗ khác, mặt đất vừa mới đứng lúc trước chợt xuất hiện một cái hố lớn, mặt ngoài cháy đen, còn có khói bốc lên... Vị trí cực kỳ chuẩn xác, tuyệt đối không liên lụy đến người vô tội. Nàng liếc mắt nhìn vào cái hố này, cười: "Tên bên cạnh ta luôn sợ bị ta liên lụy, nói sớm muộn gì ta cũng sẽ bị Lôi Thần đánh chết, may mà hôm nay không có bọn họ ở đây."
Lôi Thần vươn tay ra không có ý thu hồi, sát khí trong ánh mắt lại nặng thêm một tầng.
Nàng cũng biết thân thủ của mình, một đạo thiên lôi còn có thể tránh được, hai đạo hẳn là cũng được... Nhưng ba bốn năm sáu đạo thì... Quả nhiên trên mặt đất lại có thêm hai cái hố lớn bốc khói. Đào Yêu hơi thở dốc, một tay che túi vải bên hông, quá nguy hiểm, suýt nữa thì chân phải đã bị cháy luôn rồi.
Hừ, thực sự là thích nhầm hắn rồi. Không gả cho hắn nữa đâu!!
(Đúng ời đó, để em, em thích ngược dị á)
"Sự tự tin của ngươi có thể chống đỡ qua mấy đạo thiên lôi?" Giọng của Lôi Thần lạnh lẽo giống như biểu cảm trên mặt hắn vậy: "Đào Đô các ngươi từ xưa đến nay đều bảo vệ chính đạo tiêu diệt ác yêu, làm nhiệm vụ bảo vệ trời đất, mà ngươi thân là người của Đào Đô, thế mà lại bao che cho tội yêu, không cảm thấy sỉ nhục sao?"
Đào Yêu cười lạnh: "Lôi Thần cũng nói là "diệt trừ ác yêu", yêu không ác thì sao lại nói ta bao che, sao lại gọi là sỉ nhục? Yêu vật thiên hạ vốn do Đào Đô ta quản thúc, Thiên giới và Côn Luân thích vượt giới hạn đến giúp đỡ chúng ta thì ta cũng không quá phản đối, nhưng yêu quái lần này, cho dù ngươi có giáng xuống trăm ngàn đạo thiên lôi, thì ta cũng không thể cho ngươi mang đi được."
"Đào Đô lại vì bảo vệ một tội yêu mà không tiếc đối địch với Thiên giới." Lôi Thần thất vọng lắc đầu: "Đào Yêu, ngươi là người đầu tiên làm ra loại chuyện này đó."
"Chuyện này không liên quan đến Đào Đô, hoàn toàn là ý nguyện cá nhân của ta, cứ tính sổ trên đầu ta là được." Đào Yêu chỉ vào mình: "Ta cũng không coi ngươi là kẻ địch, hôm nay ta chỉ thấy không phục mà thôi."
"Không phục..." Lôi Thần nheo mắt: "Ngươi có biết ngươi không phục sẽ gây ra tai họa gì cho mình không?"
Đào Yêu bật cười: "Ta gây họa nhiều lắm, không quan tâm nhiều thêm một lần này."
"Đào Yêu đại nhân!" Trong túi vải đột nhiên truyền ra giọng nói yếu ớt: "Ngài đừng cứng rắn nữa, ngài không phải là đối thủ của Lôi Thần đâu, cứ giao ta ra đi! Thêm vài đạo thiên lôi nữa thì ngài chạy không thoát đầu! Ngài đã cứu chúng ta một lần, thế là đủ rồi."
"Câm miệng!" Đào Yêu vỗ lên túi vải: "Ở yên bên trong cho ta, trước khi vết thương của các ngươi chưa khỏi hẳn thì không ai được làm gì các ngươi hết. Ta không thể để bệnh nhân chết trong tay mình được, đó là thể diện của đại phụ như ta."
"Đào Yêu đại nhân...".
"Cứng đầu cứng cổ." Lôi Thần thở dài.
Đột nhiên lại là một tiếng sấm kinh hoàng vang lên, Đào Yêu chỉ cảm thấy trong mắt tràn đầy ánh sáng, ngay cả mặt Lôi Thần cũng không thể nhìn rõ, có trời mới biết lần này lại rơi xuống mấy đạo thiên lôi, nàng chỉ có thể dựa vào trực giác phán đoán hướng đi của nó. Kẹp sẵn một viên thuốc đỏ thẫm giữa ngón tay, nàng không biết đánh nhau, cũng đã hứa hẹn với người kia tuyệt đối không dùng thuốc của mình lung tung, nhưng Lôi Thần đã dám bổ nàng, vậy thì hắn cũng phải nếm thử thủ đoạn của nàng mới được. Cái tên vô tình, thậm chí còn không chịu hỏi thêm một câu về lý do vì sao mà nàng khăng khăng bảo vệ hai yêu quái này.
Vậy thì đấu một trận thôi!
Chỉ là lần này hình như không giống lắm, nàng còn chưa tránh né, thì tiếng sấm sét xông tới kia giống như đột nhiên thay đổi phương hướng, rơi vào cách nàng xa xa, trong cơn hỗn loạn, giữa nàng và Lôi Thần giống như có thêm một người.
Ngươi đó không hề sợ hãi mà ngước mắt nhìn Lôi Thần, giống như đó chỉ là một người qua đường tùy tiện mạo phạm đến hắn... Chỉ là trên huyết kiếm mơ hồ bốc lên khói trắng, còn cánh tay phải của hắn cũng bởi vì ngăn cản sức mạnh nặng nề kia mà không tự giác run rẩy.
Thời gian quen biết với hắn không ngắn, nhưng Đào Yêu chưa bao giờ thấy ngạc nhiên như vậy. Không riêng gì việc thuật ngưng thời của Lôi Thần không có hiệu quả gì đối với một phàm nhân như hắn, càng đáng sợ hơn là... Hắn vừa mới lấy thân thể huyết nhục của mình, cầm thanh kiếm này ngăn cản chính diện với Thiên Lôi của Lôi Thần?! Đây không phải là gặp ma sao!! Ngay cả Lôi Thần cũng hơi ngẩn ra, chợt nhíu nhíu mày, nhìn mấy cái hố xa xa nói: "Thế mà vẫn có thể động đậy."
Đào Yêu há miệng, đánh giá Ti Cuồng Lan từ trên xuống dưới: "Ngươi... còn sống sao?"
Ti Cuồng Lan buông kiếm xuống, liếc nàng một cái: "Đây chính là cái tên ngươi khóc lóc đòi gả đấy sao?"
(ghê thật, dấm hơi chua nha anh, trí nhớ tốt quá cũng khổ hèo)
Miệng Đào Yêu lập tức ngầm lại, ngàn tính vạn tính cũng không tính đến việc người này lại hỏi câu này trong hoàn cảnh như thế này... Nhưng sao hắn biết chuyện của Lôi Thần? Chắc chắn là lần trước khi chia tay ở Lạc Dương, tên Liễu công tử miệng to kia nói chuyện bị hắn nghe được rồi!
Nàng nhướng mày: "Bây giờ hết muốn gả nữa rồi."
"Ừ, thế còn cứu được." Ti Cuồng Lan gật gật đầu.
"Không phải, bây giờ là lúc nói chuyện này sao?" Đào Yêu phục hồi tinh thần lại: "Ngươi điên rồi à? Đó có phải là thứ ngươi có thể lấy kiếm để chặn sao? Không muốn sống nữa hả?!"
"Vốn cảm thấy tên nhóc cứng miệng như ngươi bị đánh chết cũng chẳng có gì, nhưng ngươi lại là tạp dịch đã ký với Ti phủ, cũng không tiện để cho ngươi chết ở trước mặt ta, truyền ra ngoài thì thực không dễ nghe." Ti Cuồng Lan thản nhiên nói, tầm mắt tập trung vào trên mặt Lôi Thần, mũi kiếm chỉ vào ngực Lôi Thần: "Hôm nay có ta ở đây, người khác không thể động vào tạp dịch của Ti phủ được."
Một phàm nhân lại dám lấy kiếm chĩa về phía mình, đến bản thân Lôi Thần còn thấy buồn cười. Từ khi hắn chấp chưởng vị trí Lôi Thần tới nay, nào từng nhận được "hậu đãi" như vậy, từ Thiên giới đến Côn Luân đến Nhân gian, từ Thần tiên đến Nhân loại đến Yêu quái, có người nào nghe được danh hào của hắn mà không nhượng bộ ba phần. Dám nói không với yêu cầu của hắn, chỉ có Đào Yêu, dám cầm kiếm chỉ hắn, chỉ có nam nhân bên cạnh nàng ta.
Không phục cứng mềm không muốn sống, một người cũng đủ phiền phức rồi, một đôi... càng đau đầu rồi: "Phàm nhân có thể tránh thoát thuật ngưng thời gian của ta, ngươi là người đầu tiên." Lôi Thần lạnh lùng nhìn Ti Cuồng Lan: "Có biết hành vi của ngươi lúc này là bất kính không? Ngươi có thể ngăn trở thiên lôi, chẳng qua chỉ là may mắn thôi."
"Thế nhân kính sợ thần linh, đơn giản là cho rằng bọn họ có thể thưởng thiện phạt ác, che chở cho nhân gian." Ti Cuồng Lan mỉm cười: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy một vị thần sống, thưởng thiện phạt ác chưa thấy, thì đã thấy thuần thục với việc không phân đúng sai rồi."
Đào Yêu vội vàng kéo tay áo hắn, hạ thấp giọng nói: "Đây là ân oán của ta và y, không liên quan đến ngươi! Y không giống bất kỳ một thị phi nào trước kia ngươi từng đối phó đâu, hắn là vị thần mà ngay cả Đào chúng ta cũng phải nể mặt ba phần. Ngươi đừng quan tâm tới chuyện của ta nữa, sống cho tốt không được sao!"
"Nếu ngươi không phải người của Ti phủ ta, ta đương nhiên sẽ không quan tâm tới ngươi." Ti Cuồng Lan cũng lười nhìn nàng: "Hai con yêu quái trong tay ngươi, không thể tách rời với chuyện thị phi ta giải, chuyện của Tiếu phủ còn chưa kết thúc, ta để chúng lại còn có tác dụng, há có thể để cho ngươi đánh mất chúng nó."
"Ngươi..." Đào Yêu gấp gáp, tên nhóc không biết trời cao đất dày này, không nhìn thấy kiếm của mình đang bốc khói sao, chịu thêm mấy đạo thiên lôi nữa thì cái tay kia không cần nữa sao? Không cần đầu nữa luôn à?
Lôi Thần khẽ nhíu mày: "Vừa rồi chỉ là trừng phạt nho nhỏ thôi, vì hai tên tiểu yêu, các ngươi thật sự muốn làm trái lại với thần chỉ sao?"
"Hai con tiểu yêu..." Đào Yêu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lôi Thần: "Lôi Thần đại nhân, ngươi đã vì chúng mà đến, thiết nghĩ cũng đã sớm biết hành vi của bọn chúng trong Tiêu phủ rồi nhỉ."
"Vậy thì sao?" Lôi Thần hỏi ngược lại.
"Vậy ta thay bọn họ hỏi một câu, nếu người như Tiêu Nguyên Tân đều có thể hạnh phúc bình an, vậy người an phận thủ thường vì sao lại có kết quả khổ sở như vậy?" Đào Yêu nói rõ ràng vang dội từng câu từng chữ: "Thiên lôi của ngươi, rốt cuộc là đánh cái gì?"
Lôi Thần trầm mặc một lát, lại mỉm cười: "Đây chính là 'không phục' của ngươi?"
"Đúng." Đào Yêu nói thẳng.
Lôi Thần nhìn xung quanh, nói: "Ngươi nhìn trên đường này, mỗi ngày có bao nhiêu người qua kẻ lại, trong những nhân loại đang cười đùa tức hay giận này, có bao nhiêu Tiêu Nguyên Tân, lại có bao nhiêu Phương Hạc Vũ, năm tháng trôi qua, lại có bao nhiêu thù mới hận cũ, bao nhiêu ân ái tình nghĩa?"
Đương nhiên nàng chưa từng đếm thử có bao nhiêu người đi qua, càng không biết câu chuyện của mỗi người bọn họ, Đào Yêu không lên tiếng, thầm đoán nguyên nhân hắn đột nhiên hỏi như vậy.
"Có lẽ Đào Đô các ngươi đều đã quen rồi, mà dã nhân như ngươi lại càng không chú ý đến đủ loại nhân tình của Côn Lôn Thiên giới, chỉ lo sống theo cảm tính của mình, cho nên ngươi chắc chắn không biết được, từ rất lâu trước đây, số lượng nhân loại từng vượt xa các thần tiên của Thiên giới Côn Lôn." Lôi Thần nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Ngay cả số lượng yêu quái cũng bị nhân loại vượt qua."
"Thì sao?" Đào Yêu chỉ nói: "Thần tiên chỉ cần động một ngón tay thì trên mặt đất đã bị bổ ra một cái hố lớn thế này rồi, núi có thể bằng phẳng, nước có thể cạn kiệt, mà phàm nhân họ chỉ có mấy chục năm thọ mạng ngắn ngủi, đến một căn bệnh nhỏ cũng không chống cự được, cho nên số lượng có nhiều hơn nữa có ý nghĩa gì?"
"Đúng vậy, không địch lại được một ngón tay của thần tiền, chỉ là mấy chục năm thọ mạng, còn có các loại bệnh tật nguy hiểm ngoài ý muốn, thật sự yếu ớt." Lôi Thần cười cười: "Nhưng ngay cả khi dễ bị tổn thương như vậy, thì nhân loại vẫn kéo dài cho đến ngày nay, không giảm cũng không tăng. Như vậy, có thể thấy rằng nhân loại cũng không yếu đuối như ngươi nghĩ."
Đào Yêu ngẩn người.
"Thần tiên chỉ là xuất hiện giữa trời đất sớm hơn nhân loại một chút mà thôi." Ngữ khí của Lôi Thần rất bình thản: "Con người chưa bao giờ là phụ phẩm của thần, nếu bàn đến mối quan hệ, thì Thần sẽ giống như huynh tỷ, mà con người sẽ giống đệ muội, như thế mà thôi. Khi đệ muội còn nhỏ, huynh tỷ che chở nhiều hơn cũng không có gì đáng trách, nhưng trẻ con sẽ lớn lên, sẽ đến một ngày có thể tự mình gánh vác mọi chuyện, khi đó, huynh tỷ có muốn can thiệp mọi thứ, thì không còn thỏa đáng nữa. Điểm này, Côn Luân buông tay sớm hơn Thiên giới, bọn họ bên kia đã sớm bày tỏ, không còn thích hợp giúp đỡ Nhân giới nữa, nhưng tuyệt đối không can thiệp quá mức, ngoại trừ bởi vì người trong Côn Luân gây ra mâu thuẫn với tai họa, nếu không thì tất cả đều sẽ không nhúng tay vào. Bây giờ ngay cả Nguyệt lão chúng ta cũng không quá can thiệp vào nhân duyên phàm nhân, từ sau khi xảy ra chuyện của Giáng Quân thì suốt ngày cũng chỉ ở trên trời xem náo nhiệt của nam nữ nhân gian mà thôi."Hắn nhìn về phía Đào Yêu, cười: "Ngươi không phải cũng có quy củ 'chữa yêu không chữa người' đó sao? Ta nghĩ Đào Đô cũng hiểu được đạo lý này rồi, chỉ có ngươi là chưa lĩnh ngộ được."
Đào Yêu trầm mặc thật lâu, nói: "Người ác như vậy... Cũng có thể buông tha, có thể làm như không thấy sao?"
Lôi Thần suy nghĩ một chút, bỗng nhiên giơ tay lên. Một quyển sách màu đen lóe lên ánh sáng màu lam sẫm xuất hiện trong tay hắn.
Đào Yêu cả kinh, đây là danh sách đen của Lôi Thần trong truyền thuyết đây sao? Hắn gọi thứ này ra làm gì?
Lôi Thần búng một cái, quyển sách kia chợt mở ra từng vòng trên không trung, giống như không có kết thúc vậy. Mặc dù nhìn hoa mắt, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy những cái tên được ghi chép dày đặc vô số trong quyển sách đó. Nói đến thù hận, thì ai có thế nhiều hơn Lôi Thần... Nàng căn bản không tính ra trong danh sách của hắn có bao nhiêu tên quỷ xui xẻo.
"Không cần khoe khoang với ta có bao nhiêu yêu quái gặp họa trong tay ngươi." Đào Yêu hừ một tiếng.
"Trong danh sách này, không riêng gì tội yêu, còn có tội tiên, cũng có tội nhân." Lôi Thần nhìn danh sách như hình với bóng của mình, những cái tên lóe lên ánh sáng u ám nhảy nhót trong mắt hắn: "Thân là Lôi Thần Thiên giới, chấp chưởng Tư hình phạt, ta phải loại bỏ tất cả tội phạm nguy hại thiên giới và nhân gian. Ngươi chỉ nhìn thấy một sự tồn tại như Tiêu Nguyên Tân, lại không nhìn thấy chúng ta lên trời xuống đất, chỉ truy bắt Đọa Tiên bước vào tà đạo thôi đã có thể dùng tay không hủy diệt một tòa thành trì, không nhìn thấy thần binh thiên tướng chúng ta khi cứu người bị ác yêu cắn nuốt, cũng không nhìn thấy chúng ta dùng nguyên linh của thần làm sống lại một mảnh đất cháy, để cho một đám người không đến mức chết vì nạn đói, càng không nhìn thấy chúng ta không bao giờ khắt khe nhân loại, làm gì được cho nhân loại." Hắn dừng lại rồi chỉ vào danh sách của mình: "Nhiều người coi danh sách này là một điều đáng ngại, nhưng cho dù ai có nghĩ gì thì tất cả mọi thứ chúng ta làm đều là vì để bảo vệ an toàn cho trời đất." "
Đào Yêu nhìn những cái tên xa lạ kia, không lên tiếng.
Ti Cuồng Lan buông kiếm trong tay xuống, hình như cảm thấy không còn cần phải đánh nhau nữa.
Lôi Thần khẽ vung tay lên, danh sách khép lại trong tay hắn, đảo mắt đã biến mất vô hình.
"Các ngươi một người thường lăn lộn với nhân giới, một người vốn chính là nhân loại, thoạt nhìn cũng đều không phải hạng người ngu ngốc." Lôi Thần nhìn hai người bọn họ: "Chẳng lẽ các ngươi còn không rõ, cái thứ gọi là nhân tâm kia, cho dù là thần linh thì cũng khó để có thể can thiệp."
Đào Yêu nhìn qua Ti Cuồng Lan, kiếm của hắn đã thu về vỏ.
"Chúng ta bằng lòng trị liệu tất cả 'ngoại thương' cho nhân loại, nhưng nội thương, chỉ có thể dựa vào nhân loại để tự trị." Lôi Thần tiếp tục nói: "Hạng người như Tiêu Nguyên Tân, nếu ta ra tay bổ hắn, thì thế gian cùng lắm chỉ là có thêm một người 'vận khí không tốt bị sét đánh', vậy thì Tiêu Nguyên Tân thứ ba thứ ba rồi vô số người như hắn thì làm sao bây giờ? Muốn ta bổ chết hết sao?"
"Không có cách nào giải quyết sao?" Đào Yêu hỏi, trong lòng nàng đột nhiên không còn thấy tức giận nữa, chỉ cảm thấy hơi thất vọng vô lực. Nàng thế nhưng chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa đến mức này, trong bốn mùa xuân hạ thu đông của nhân loại, cũng không chỉ có một Tiêu Nguyên Tân này. Cho dù là thần minh, cho dù sinh mệnh dài dằng dặc của nàng, quả thực cũng không thể cam đoan bổ chết hết đám làm ác như Tiêu Nguyên Tân.
"Cũng không phải là không có giải pháp." Lôi Thần dường như nhất hài lòng với dáng vẻ cầu dạy của nàng: "Một ác tất sẽ có một chế, đây là định luật của thiên địa."
"Nếu thật sự như thế, thì trên đời này làm sao có người ác không gặp ác báo." Đào Yêu lại không đồng ý: "Không ai có thể chế ngự được."
"Cũng không phải không có người, chẳng qua là như ngươi đã nói, 'làm như không thấy' mà thôi." Lôi Thần nhìn những nam nữ trên đường phố: " Bởi vì lợi ích, bởi vì tư dục, bởi vì sợ phiền toái, người có thể chế ngự được lại càng ít, người ác không gặp ác báo càng nhiều."
Nghe vậy, Đào Yêu hơi rung động, giống như Lôi Thần cũng không phải là tên võ phu chỉ biết bổ người... Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm: "Tiêu Nguyên Tân kia vẫn sống thật tốt đến bây giờ đó thôi."
"Có người như Tiêu Nguyên Tân, cũng có ngươi như hắn." Lôi Thần đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào Ti Cuồng Lan: "Vừa rồi ta nghe ngươi nói thị phi giữa ngươi và Tiêu phủ còn chưa kết thúc, giữ lại tiểu yêu kia vẫn còn tác dụng ư?"
"Đúng vậy." Ti Cuồng Lan trả lời: "Cho nên cho dù ngươi sử dụng bạo lực hay nói đạo lý dài dòng, thì ta cũng không thể để ngươi mang chúng đi được."
Lôi Thần hơi suy nghĩ một hồi, vươn một ngón tay ra: "Một tháng sau, nếu dám cản trở, thì sẽ không phải thoải mái như hôm nay đâu."
Y thế mà lại thả nước?!
Tảng đá lớn trong lòng Đào Yêu chợt rơi xuống đất, nhưng sau đó lại lập tức lại nhấc ra, thốt lên: "Không được! Vẫn không thể giao cho ngươi, chúng có hơi ngu ngốc, nhưng tội không đến mức phải chết!"
"Ta từng nói chúng nó đáng tội chết sao?" Lôi Thần cũng không đếm được hôm nay mình cau mày mấy lần, hắn liếc nhìn chuông vàng trên cổ tay đào yêu: "Thiên giới và Đào Đô giống nhau, chuông vàng của ngươi cũng chưa từng vang lên, thế mà lại dám nghi ngờ phán đoán của ta?"
"Đó là bởi vì ngươi không được đánh giá tốt... Giết yêu như rạ đâu phải là ta đồn." Nàng bĩu môi, thì thầm.
"Danh tiếng của ngươi chắc tốt hơn ta? Thế mà còn dám ngang nhiên hỗn xược lừa dối ta, còn dám nói không uy hiếp thủ hạ của ta?" Lôi Thần lắc đầu: "Lần sau nhìn thấy vị kia của nhà các ngươi, chuyện hôm nay ta sẽ báo cáo kỹ càng lại với hắn."
"Tốt xấu gì cũng là đại thần thiên giới, sao lại nhỏ nhen như vậy!" Mặt Đào Yêu gần như xanh lét: "Cho dù ngươi nói thì hắn cũng không đứng về phía ngươi đâu! Các ngươi cũng đâu phải người một nhà!"
"Cứ để đó mà xem."
Lôi Thần cười lạnh, xoay người chực rời đi, lại nhớ tới cái gì, quay đầu lại đi tới trước mặt Đào Yêu. Ti Cuồng Lan cảnh giác kéo Đào Yêu ra sau lưng mình, mặt không chút thay đổi nói: "Còn có việc gì?
Lôi Thần lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ từ trong ngực, đưa tới trước mặt Đào Yêu: "Giáng Quân nhờ ta mang đến cho ngươi thứ này."
"Hắn nhờ ngươi cho ta?" Đào Yêu vừa nghe, vội vàng nhảy ra từ phía sau Ti Cuồng Lan nhận lấy cái hộp, vội vàng mở ra. Bên trong có một sợi tơ đỏ buộc thành sợi tóc, trên dây còn có một đóa hoa ngọc đào nho nhỏ, màu trắng như phấn rất đáng yêu.
Đào Yêu ngẩng đầu nhìn Lôi Thần, giảo hoạt cười: "Ngươi cuối cùng vẫn là bắt hắn trở về. Chỉ là ta ở Lạc Dương mấy ngày cũng không nghe thấy sét đánh, có thể thấy được là giữ lại được mạng sống. Chỉ là thân thể hắn cũng không còn bao nhiêu, bây giờ thế nào rồi? Có bị ngươi treo lên đánh không?"
Lôi Thần trừng mắt nhìn nàng: "Hắn cùng lắm chỉ là chạy trốn mà thôi, cũng không phải là kẻ đại ác. Ta niệm tình hắn thân xác không trọn vẹn, chỉ phạt vào trong Xảo Công Xưởng, lấy công chuộc thôi."
"Xảo Công Xưởng? Là nơi chuyên chế tạo và tu bổ các loại dụng cụ hàng ngày của Thiên giới sao?"
"Hắn giỏi dán đồ như vậy, phạt đến nơi này chẳng phải là vừa khéo sao. Vả lại nơi đó yên tĩnh, lại gần rừng tiên quả, mỗi ngày chỉ là hít một ít linh khí tiên quả, cũng có thể giữ lại một cái mạng rồi."
(Đoạn trên hơi giận anh, giờ lại yêu anh nhứt đời rồi, anh tui vẫn ngầu như ngày nào, chị đào từ bỏ rồi thì đi đi nghen, đừng tiếc nuối gì)
Đào Yêu xoắn xoắn bím tóc, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng, có thể sống sót là tốt rồi.
"Đa tạ." Nàng đột nhiên nghiêm túc cúi đầu với Lôi Thần.
Lôi Thần nhướng mày: "Sau này cũng phải cung kính như thế mới đúng."
Đào Yêu lườm hắn: "Chuyện gì ra chuyện nấy. Địa vị của ta ở Đào Đô không phải thấp hơn địa vị của ngươi ở Thiên giới, lại nói vì sao ta phải cung kính một tên từng dùng thiên lôi bổ ta."
"Đó là Tiểu Lôi." Lôi Thần mỉm cười: "Nếu thật muốn mạng của ngươi, thì thế gian lại thiếu một đại phu có thể hỗ trợ, như thế không có lợi với ta."
"Hỗ trợ?" Đào Yêu lạnh lẽo hừ một tiếng: "Ta chữa yêu không chữa người, mấy chuyện nát của nhân loại thế gian ta cũng mặc kệ." Nói xong nàng lại vội vàng giải thích: "Chuyện của Tiêu Nguyên Tân kia không tính! Ta chỉ tức giận rồi mắng chửi hắn thôi. Hơn nữa ta chỉ là xua đuổi yêu khí trên người hắn, cũng chưa từng nói với hắn một câu, sau này ta cũng sẽ không quản chuyện sinh tử của hắn nữa!"
"Con vịt chết vì cứng miệng." Lôi Thần lắc đầu, lại nói một câu: "Ngươi chưa càng nhiều yêu, thì người tốt sẽ càng nhiều."
Đào Yêu sửng sốt, vội vàng lắc đầu xua tay: "Không không không, đó là cách nói của ngươi, ta rất tuân thủ quy củ Đào Đô chúng ta."
Lôi Thần không để ý tới nàng nữa, lại nhìn Ti Cuồng Lan: "Trong phàm nhân có dị chủng như ngươi, cũng thật thú vị. Khó trách ngươi có thể kết hợp với nha đầu ngang tàng gì. Trở về kêu nàng ta lấy chút thuốc dùng cho tay ngươi đi, tay không chắn thiên lôi như thế không thể nào không mảy may thương tích được."
(má, máu hủ nổi lên rồi)
Đối mặt với những lời khen ngợi và quan tâm đến từ vị thần này, Ti Cuồng Lan cũng chỉ hờ hững cười: "Đa tạ, không sao."
Thấy Lôi Thần đang muốn đi thì Đào Yêu đột nhiên đuổi theo túm lấy tay áo hắn: "Chờ đã!"
Lôi Thần nhìn chằm chằm đôi tay nắm lấy mình: "Lớn mật!"
Đào Yêu vội vàng ném tay áo hắn đi: "Không phải, ta còn có một vấn đề muốn hỏi Lôi Thần đại nhân!"
Lôi Thần nhíu mày: "Hỏi."
"Mười năm trước, Nhân Diện từng tự thú với thần thổ địa của Thiên giới, các ngươi không nghe thấy sao?"
"Nghe thấy rồi." Lôi Thần nói: "Thì sao chứ?"
Đào Yêu ngẩn ra, chợt bật cười: "Không sao. Tôi chỉ hỏi thôi."
Lôi Thần quay đầu lại, đang muốn rời đi, lại bị Đào Yêu bắt được.
Hắn dùng sự kiên nhẫn cuối cùng nhìn nàng.
"Còn một câu nữa!"
"Lôi Thần đại nhân có hôn ước chưa?"
"Liên quan gì đến ngươi."
(chị hỏi cho em đó anh Lôi ơi)
"Ôi, trời ơi! Lôi Thần đại nhân xin ngài dừng bước, ký cho ta mấy cái tên rồi hẵng đi! Tôi có mang theo giấy nè!!"
Trên trời lại vang lên một tiếng sấm, Đào Yêu vội vàng ngậm miệng lại, nhìn theo hướng Lôi Thần biến mất bĩu môi, thất vọng nói: "Cũng không phải là ta muốn, ai biểu ngươi được các tiên nữ ái mộ như vậy, nghe nói thị trường bây giờ, một chữ ký của người có thể đổi lấy một bàn đào ở Côn Luân đó! Hơn nữa cũng không chỉ có ta muốn hỏi hôn ước của ngài, còn rất nhiều người đều muốn biết đây. Xí, nói đi là đi."
Ti Cuồng Lan đỡ trán, nếu Lôi Thần bổ nàng lần nữa, hắn vẫn nên đừng thay nàng đỡ... Đào Yêu vừa dứt lời, quang cảnh bốn phía đã mơ hồ thay đổi, hết thảy những thứ bị ngưng đọng bắt đầu có dấu hiệu chuyển động. Ti Cuồng Lan cẩn thận nhìn chăm chú vào động tĩnh xung quanh, dưới tay cầm kiếm vô ý thức nắm chặt một chút, giống như căn bản không nhớ rõ đau đớn còn đang làm loạn trên cánh tay phải của mình.
Rất nhanh, mây trên bầu trời bắt đầu di chuyển, âm thanh ồn ào xung quanh cũng bắt đầu lớn lên, khu chợ lại trở về dáng vẻ đầu tiên. Những người bị nhốt trong thuật ngưng thời gian, căn bản không biết thời gian của mình từng thiếu mất một đoạn, chỉ là trên mặt đất đột nhiên xuất hiện mấy cái hố khiến bọn họ mù mờ khó hiểu.
Ông chủ Tiểu Triệu ngồi xổm trước bếp thêm củi, thấy hai người Đào Yêu đứng ở ngoài cửa hàng, không khỏi kỳ quái thì kêu: "Hai vị khách quan sao lại chạy ra ngoài? Là tay nghề của ta không đúng khẩu vị sao?"
Đào Yêu vội vàng quay đầu cười nói với hắn: "Sao có thể! Rất ngon! Có điều bụng no quá rồi, lần sau chúng ta lại đến."
Ti Cuồng Lan liếc xéo nàng một cái: "Ta cứ tưởng ngươi sẽ nói cho ngươi thêm một nồi nữa chứ."
"Ông chủ cũng đâu có chạy, không sốt ruột chút thời gian này." Nói rồi, nàng bỗng nhiên lại đi tới trước mặt ông chủ, cầm hai chén trà nóng, sau đó đi qua đưa trà đến trước mặt Ti Cuồng Lan: "Nghe hắn nói nhiều như vậy, khát nước rồi phải không, uống đi."
Ti Cuồng Lan nhíu mày.
"Uống đi!" Cô nhét chiếc bát vào người hắn: "Uống hết đi!" Nói xong chính nàng cũng lẩm bẩm rót một chén. Hình như cũng khát nước thiệt, Ti Cuồng Lan do dự một lát, giơ chén lên uống không còn một giọt.
Thấy hắn uống xong, Đào Yêu Tài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên làm ra biểu cảm cực kỳ khoa trương lật lật túi vải của mình: "Ôi chao, viên thuốc của ta đi đâu rồi? Chắc là vừa rồi không cẩn thận rơi ở nơi nào rồi... Tội lỗi, là thuốc giảm đau đó, vật liệu vô cùng trân quý luôn. Không phải là rơi vào nước trà rồi đó chứ? Không thể nào, hẳn là rơi xuống đất rồi, phải tìm cho ra mới được. Lỡ như bị người nào ăn vào thì cũng không thể trách ta đâu nhé!" Dứt lời, vẻ mặt nàng cực kỳ lo lắng, ném Ti Cuồng Lan ở phía sau, nhìn đông ngó tây rồi bỏ đi.
Nói nàng vô lại ngang ngược, nhưng lại không bao giờ chịu phá hỏng quy củ của mình... Chữa yêu không chữa người?
Lúc trước không phải nói là muốn chữa bệnh cho hắn trả thù lao sao, vậy thuốc giảm đau này tính là gì? Tiền đặt cọc à? Ti Cuồng Lan nhìn diễn xuất vụng về không chút xấu hổ của nàng, hơi hoạt động cánh tay phải một chút, hình như quả thật không còn quá đau nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận