Bách Yêu Phổ
Chương 121: Hàm Thử(7)
Gần tối, quán Tiểu Chu đông khách hơn ban ngày rất nhiều.
Đào Yêu ngồi ở góc khuất thong thả ăn mì.
Hồi sáng mua nước dùng ở đây quá là chính xác, nước dùng này nấu rau dại không cũng ngon, phải tranh thủ ăn trước khi về Đế Đô.
Vì bận rộn phục vụ thực khách nên gương mặt tròn trịa của ông chủ Tiểu Chu càng hồng hào so với bình thường. Ban nãy có bà mối tới tìm hắn, không biết bà ấy nói gì mà mặt hắn đỏ lựng cả lên, trông thẹn thùng thấy rõ, hắn còn tặng khúc xương sườn cho bà ấy trước lúc về.
"Cô nương sắp về à?" Hắn nhìn cái bát sắp thấy đáy của nàng, nhanh tay đổ thêm nước canh nóng hổi cho đầy bát,"Trời lạnh, ăn thêm canh cho ấm người."
"Phải về thôi, vô duyên vô cớ bị mấy chuyện xàm xí vướng chân ở đây." Đào Yêu húp ngụm canh, dựng ngón tay cái,"Ngon hết sảy! Không uổng công ta lặn lội đường xa tới đây ăn."
"Nếu cô nương ở Lạc Dương thì hay quá, như vậy thì muốn ghé quán tôi lúc nào cũng được. Hôm nay không lấy tiền, coi như tiễn cô." Hắn nói rất chân thành, sau đó hất cằm chỉ về nơi cất gia vị,"Cách của cô tốt lắm, sau khi đổi lọ đựng muối thì muối không bị mất nữa."
Đào Yêu nhịn cười: "Vậy thì đúng là cậu phải đãi ta rồi."
"Cô chưa no cứ nói nhé, hôm nay đãi cô ăn chừng nào no căng bụng mới thôi." Hắn cười, chỉ vào bếp,"Tôi làm việc tiếp đây."
"Cái bà ban nãy tới làm mai cho cậu à?" Đào Yêu tò mò,"Ta thấy mặt cậu đỏ như đít khỉ ấy."
"Suỵt!" Hắn bối rối, vô cùng xấu hổ xoa tay,"Vẫn chưa đâu vào đâu cả... Khó nói lắm."
Đào Yêu phì cười: "Chuyện này có gì đâu mà hoảng, trông cậu buồn cười chưa kìa."
"Sợ tôi chưa tốt, không xứng với con gái nhà người ta." Hắn cười ngây ngô,"Nghe nói cô ấy cũng bằng lòng... Ôi, không nói nữa, nước sôi rồi!"
Đào Yêu lắc đầu cười, cúi đầu hút soàn soạt sợi mì cuối cùng.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động lớn, không biết nhà quyền quý nào đi ngang qua mà xe ngựa nối dài, người hầu cũng quần áo chỉnh tề, đoàn người khuất dần trong bụi đất dưới ánh mắt vừa hâm mộ vừa kính sợ của quần chúng hóng hớt.
Sự náo nhiệt ngắn ngủi qua đi, con đường lại trở về như cũ, người thì đi đường, người thì cất cao giọng rao hàng, người thì cò kè mặc cả, cả con đường đều chỉ là những người bình thường.
Thế gian có người ăn sung mặc sướng, có người hằng ngày phải lo toan cơm áo gạo tiền. Bất kể sống một cuộc đời vinh quang tột đỉnh hay xoàng xĩnh tầm thường, mỗi người đều góp phần tạo nên quá khứ và tương lai cho bốn mùa của đất trời.
Trước cổng thành, Đào Yêu chợt dừng lại, còn chẳng thèm ngoái đầu: "Mi còn muốn đi theo ta bao lâu nữa? Đã bảo không cần tiễn rồi mà!"
Hàm Thử bay theo nàng suốt quãng đường cũng dừng theo sau lưng nàng: "Theo Lão Khúc lâu nên tôi cũng bị nhiễm lễ nghi. Cô đã cứu mạng tôi, có ra sao thì tôi cũng phải tiễn cô một đoạn chứ."
Đào Yêu xoay người lại: "Là mi tự nói đó nhé. Tuy ta không chữa bệnh cho Lão Khúc nhưng nếu mi cứ khăng khăng ta cứu mi thì ta cũng không từ chối. Mi biết quy tắc chữa bệnh của ta chứ?"
"Làm thuốc cho cô, tôi biết chứ." Nó nói nhanh,"Tôi bằng lòng! Miễn là cô không chê thôi."
"Nói rồi mà, thịt ve chó cũng là thịt." Đào Yêu giơ tay ra, chợt nhớ Hàm Thử không có chân, bèn miễn cưỡng dùng ngón tay trỏ gõ vào đầu nó coi như là đóng dấu,"Xong rồi đó, về đi, chỉ có mi mới chịu ở với kẻ xui xẻo như Lão Khúc nhà mi thôi."
"Tôi... Tôi chỉ có lựa chọn duy nhất là đi theo lão thôi, chứ không tôi biết ăn cái gì!" Nó phản bác, sau đó lại tò mò,"Đào Đô có giống với Nhân giới không? Yêu quái ở Đào Đô cũng khổ như tôi hả?"
Đào Đô... Vậy mà đã rời khỏi đó lâu rồi.
Đào Yêu ngẫm nghĩ, nói: "Yêu quái ở Đào Đô không khổ như mi, khó nói lắm, nhưng chắc chắn không mặt dày và to gan như mi, rõ là vô dụng mà dám càn rỡ với ta."
Hàm Thử chớp chớp mắt: "Sao tôi thấy cứ như cô đang khen tôi ấy nhỉ?"
"Cút." Đào Yêu đuổi rất dứt khoát.
"Được thôi." Hàm Thử giả bộ bỏ đi, bay được đoạn ngắn lại dừng, xoay người nói với nàng,"Cô còn sẽ cứu rất nhiều người nữa, đúng không?"
Đào Yêu chau mày: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, ta chỉ chữa bệnh cho yêu quái, không chữa cho người. Còn nữa, sớm muộn gì ta cũng phải về Đào Đô, sống chết ở Nhân giới không liên quan tới ta."
"Nhưng tôi lại nghĩ cô sẽ bảo vệ nơi đây đó." Mắt của Hàm Thử rất sáng, hệt như nó đang rất chắc chắn chuyện gì đó.
Đào Yêu thấy lời nó sao mà vô lý quá đỗi, bật thốt: "Sao lại nghĩ vậy?"
"Tôi không biết. Có thể là vì khi ăn mì trông cô rất vui, hoặc cũng có thể khi nhìn chủ quán Tiểu Chu ngượng ngùng, nụ cười của cô rất hiền lành, hoặc cũng có thể là khi cô ném móng chân Hỏa Kỳ Lân vào bếp lò." Hàm Thử cười với nàng,"Tôi về đây, Đào Yêu đại phu lên đường bình an nhé."
Chả hiểu con yêu quái này nói nhăng nói cuội cái gì nữa. Đào Yêu hừ một tiếng, nhìn cơ thể tròn vo của nó bay trong gió.
Sao lại nghĩ vậy?
Chỉ vì một bát mì?
Chỉ vì dáng vẻ ngốc nghếch vừa thẹn thùng vừa mong đợi vào tương lai của chủ quán Tiểu Chu?
Chỉ vì những người phận như con kiến nhưng vẫn cố gắng sống từng ngày dẫu gian khổ đến đâu?
Hay vì... những giống loài khác nhau trong lúc vô tình đã nương tựa nhau để sống mà nàng đã tận mắt chứng kiến?
Nàng đứng dưới ánh chiều tà mùa đông trước cổng thành Lạc Dương, nghĩ ra hàng loạt đáp án.
Nhưng tại sao phải trả lời câu hỏi này?
Nàng lắc đầu, ăn no quá nên bị lú đây mà.
Về nhanh thôi, đi mấy ngày rồi, không biết hai anh em chủ nhà đã về chưa, chắc chắn Liễu công tử và Lắm Lời không màng nàng sống chết ra sao rồi đấy, nhưng hẳn là Miêu quản gia lo lắng lắm đây. Tất cả là tại con yêu quái này cản trở, làm lãng phí một ngày của nàng.
Đúng lúc này, một cơn gió kỳ dị thổi qua làm lay nhẹ tóc nàng. Làn gió này không hề mang theo hơi lạnh thấu xương đáng ra phải có của mùa đông mà ấm áp như gió xuân lướt nhẹ qua. Cười ra gió, khóc thành tuyết. Hẳn là con yêu quái này đang cười, chẳng những vậy mà còn cười đến là vui vẻ.
Nàng nhìn về phía Hàm Thử, đưa tay ra hiệu chém cổ, nghĩ thầm: "Sau này mình mà còn gặp thứ phiền phức như thế này nữa là sẽ thả thuốc độc giết nó chết quách luôn cho xong chuyện!"
Ngay sau đó, Hàm Thử đang bay giữa không trung đột nhiên biến mất trong chớp mắt, còn chưa kịp rên tiếng nào.
Trên đường, người qua lại tấp nập, nhưng trừ Đào Yêu ra, không có ai nhìn thấy một con yêu quái vừa mới gặp tai nạn.
Đào Yêu xông tới, cả không trung lẫn mặt đất đều không có bất cứ dấu vết nào, chỉ có một chấn động dị thường còn lưu lại trong bầu không khí.
Nàng nắm chặt tay lại, nhìn ngó khắp nơi, người qua kẻ lại không có gì kỳ lạ. Nàng không tin hung thủ có thể vô hình vô ảnh trước mặt nàng. Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tập trung nhìn thật kỹ khoảng không phía xa, sau đó loáng thoáng nhìn thấy một con rắn trong suốt bay ở bên trên. Vì nó chỉ là đường viền nhạt nhòa nên dẫu có là thần tiên thì chỉ ai tinh mắt mới nhìn thấy được.
Bất kể nó là gì, dám giết yêu quái mà nàng mới cứu ngay trước mặt nàng thì không thể chấp nhận được.
Hoàng hôn càng đỏ thẫm, gió bấc lại nổi lên, trên phố, người đông như mắc cửi, nhưng không có ai chú ý tới một cô gái áo đỏ đang lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía xa cùng chiếc chuông reo vang trên cổ tay nàng.
Hết chương 5
Bạn cần đăng nhập để bình luận