Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 449. Chúng ta đều lui một bước

Chương 449. Chúng ta đều lui một bước
Chương 449: Chúng ta đều lui một bước
Dì Lưu lo lắng hỏi:
“Luật sư Trương thật sự không còn cách nào sao?”
Luật sư Trương Vĩ thở dài cười khổ nói:
“Nói thật vụ án này đã thành lập, gần như không có khả năng thắng kiện. Ngay cả ta cũng không có lòng tin.”
Vương Bàng Tử nói:
“Có thể tìm ra bước đột phá từ Từ Phỉ Phỉ không? Cho nàng một số tiền để thay đổi lời khai của nàng? Hay là rút đơn kiện?”
Luật sư Trương nghiêm nghị nói:
“Đây là điều không nên làm nhất. Nó sẽ cản trở việc thu thập chứng cứ tư pháp và không tốt cho Ngô tiên sinh. Hơn nữa vụ án này là một vụ truy tố công khai. Một khi vụ án được đệ trình, ngay cả người bị hại cũng không thể rút lại. Cho nên không nên hành động thiếu suy nghĩ nếu không sẽ gây họa. Tóm lại chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của cá nhân rồi!”
Mọi người thở dài thất vọng. Lâm Bắc Phàm trong lòng thầm nói: Lão đệ à, không phải ta không giúp ngươi mà là luật sư Trương muốn chúng ta không làm chuyện này. Ta cũng không thể giúp được.
Nhận được lời khuyên của luật sư, Lâm Bắc Phàm không bình luận hay có bất kỳ hành động nào, ru rú trong nhà, biểu hiện gió êm sóng lặng. Trên thực tế hắn cũng lười nhúc nhích. Bọn hắn đều là kẻ địch của hắn vậy nên hắn để cho bọn họ cấu véo nhau. Ai chết ai sống ta cũng vui. Nếu tất cả cùng chết thì còn tốt hơn nữa. Hắn không những không ra tay mà còn kiềm chế cấp dưới không được hành động hấp tấp, mọi việc vẫn diễn ra như thường. Lâm Bắc Phàm không vội nhưng người đàn ông trong bóng tối hơi lo lắng, liên lạc với Từ Phỉ Phỉ qua điện thoại.
“Mấy ngày nay Lâm Bắc Phàm có liên lạc với ngươi không?”
Từ Phỉ Phỉ lắc đầu:
“Không có.”
“Vậy có người nào khác bí mật liên lạc với ngươi, yêu cầu ngươi nhượng bộ không? Đối phương có thể là người do Lâm Bắc Phàm phái tới.”
Từ Phỉ Phỉ lại lắc đầu:
“Không có.”
Người đàn ông trong bóng tối tự hỏi:
“Không thể như thế. Vụ án này sắp thành vụ án thành lập, muốn tìm ra đột phá chỉ có thể bắt đầu từ ngươi. Hắn ta là người rất tình cảm không thể nào thấy huynh đệ vào tù mà dửng dưng như thế.”
Hành động của bọn họ có hai bước. Bước này liên quan đến Lâm Bắc Phàm. Chỉ cần Lâm Bắc Phàm không thể ngồi yên mà liên lạc với họ, ép buộc bọn họ thả Ngô Ca, bọn họ có thể nhân cơ hội này kéo Lâm Bắc Phàm xuống nước. Ngay cả khi không có cách nào để đưa hắn vào tù thì cũng có thể giáng một đòn mạnh vào danh tiếng của hắn. Kết quả là phiên tòa sắp bắt đầu đối phương vẫn có thể ngồi yên.
“Tiếp theo... chúng ta làm gì đây?”
Từ Phỉ Phỉ hỏi.
“Vì Lâm Bắc Phàm có thể chịu đựng được, chúng ta sẽ chủ động tấn công. Tiếp theo ngươi sẽ như thế này... thế này... và sau đó là thế này...”
Từ Phỉ Phỉ kêu lên:
“Không thể nào. Bây giờ ta đã mạo phạm Lâm Bắc Phàm, quốc nội đã không có chỗ cho ta nữa. Nếu ta còn tái phạm ta sẽ mạo phạm với Lâm Bắc Phàm đến chết.”
Đối phương truyền đến một câu châm chọc:
“Bây giờ ngươi còn có đường lui sao? Cho dù ngươi không làm gì Lâm Bắc Phàm cũng sẽ buông tha cho ngươi sao? Ngươi dùng óc heo của ngươi suy nghĩ đi.”
“Nếu Lâm Bắc Phàm không buông tha ta, hắn sẽ buông tha các ngươi sao? Nếu ngươi có bản lĩnh ngươi đã đấu với hắn từ lâu rồi. Tại sao ngươi lại lén lút giở thủ đoạn nhỏ này?”
Phỉ Từ Phỉ khịt mũi.
Dường như đối phương bị nói trúng chỗ đau, điện thoại truyền đến tiếng đập phá đồ đạc. Từ Phỉ Phỉ cười khẩy:
“Đừng tưởng rằng ta dễ bị thao túng như thế, bà đây đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy không phải là vô ích. Cùng lắm thì chính ta sẽ đi lật ngược vụ án, thú nhận tất cả và giải phóng Ngô Ca.”
“Nếu lật lại vụ án chính ngươi sẽ vào tù. Ngươi đang tự hủy hoại sự nghiệp của mình đấy biết không?”
Đối phương miệng hùm gan sứa nói.
“Không sao cả.”
Từ Phỉ Phỉ vẻ mặt điên cuồng:
“Ta đã dấn thân vào con đường này thì cũng đã hiểu rõ từ lâu. Hoặc là nổi tiếng, hoặc là chết. Chắc chắn ta không có con đường thứ ba. Nhưng trước khi tự huỷ ta nhất định sẽ nói cho Lâm Bắc Phàm biết người đứng sau lưng là ai, các ngươi chờ bị báo thù đi. Muốn chết thì cùng nhau chết. Haha.”
“Được chúng ta đều lui một bước.”
Đối phương thỏa hiệp:
“Thành thật làm theo lời ta nói, chờ mọi chuyện hoàn thành, ta sẽ mời ngươi đến Hollywood, nâng ngươi trở thành siêu sao quốc tế.”
“Một lời đã định.”
Tiếp theo Từ Phỉ Phỉ thực sự đã đến đồn cảnh sát để rút đơn kiện. Tuy nhiên được thông báo rằng vụ án này là một vụ án truy tố đã thu hút sự chú ý của công chúng, nạn nhân của vụ án không có quyền rút khỏi vụ án. Sau đó vấn đề này đã các phóng viên và phương tiện truyền thông biết tới. Họ như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, đổ xô đến phỏng vấn.
“Xin hỏi vì sao Từ tiểu thư phải hủy bỏ vụ án?”
“Ngươi có thể cho chúng ta biết đại khái hay không?”
Đối diện với phóng viên và giới truyền thông Từ Phỉ Phỉ lộ vẻ sợ hãi:
“Từ khi đưa tin về vụ việc ta đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực, ăn không ngon ngủ không yên. Vì vậy sau khi cân nhắc rất nhiều, ta đến đây để rút đơn kiện nhưng lại được thông báo không thể rút đơn.”
“Từ tiểu thư, áp lực của ngươi đến từ đâu vậy?”
Một phóng viên khác hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận