Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 433. Kẻ ác lại thảnh thơi

Chương 433. Kẻ ác lại thảnh thơi
Chương 433: Kẻ ác lại thảnh thơi
Tất cả mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời của Tiêu Thần. Là một siêu sao quốc tế điều quan trọng nhất là khuôn mặt đó nha. Nếu khuôn mặt của hắn ta không thể phục hồi có nghĩa là hắn ta không thể là một ngôi sao nữa. Cho dù ngươi tài năng đến đâu cũng sẽ không có nhiều người thích ngươi nếu ngươi không ưa nhìn. Làng giải trí rất thực tế.
Tiêu Thần vẻ mặt nặng nề lắc đầu:
“Đáng tiếc. Mặt của ngươi cũng bị thương quá nặng, ta đành chịu.”
Ánh sáng hy vọng trong mắt Lữ Mặc Bạch ngay lập tức bị dập tắt. Cho dù chữa khỏi vết thương trên người hắn ta thì sao chứ? Hắn ta vẫn không thể trở thành một ngôi sao. Không có mặt mũi đi gặp người trong lòng mình.
Như thế còn không bằng để cho hắn ta chết đi. Trong lòng Lữ Mặc Bạch rất nặng nề cũng không có tâm tư đi để ý loại người này.
Trợ lý vội vàng nói:
“Đã rất tốt rồi, cảm ơn Tiêu thần y.”
“Ừ. Không có chi.”
Tiêu Thần gật đầu:
“Bây giờ bắt đầu trị liệu nhé?”
“Bây giờ điều trị đi. Trị sớm phục hồi sớm.”
“Được.”
Tiếp theo Tiêu Thần chữa thương cho Lữ Mặc Bạch. Sau hơn mười châm thì Lữ Mặc Bạch chìm vào giấc ngủ say.
“Từ nay về sau cứ cách ba ngày ta sẽ tới châm cho hắn ta mấy mũi để điều chỉnh khí huyết trong cơ thể, để hắn ta nhanh chóng hồi phục. Sau một tháng tình hình sẽ được cải thiện rất nhiều.”
“Cảm ơn Tiêu thần y.”
Sau đó Lâm Bắc Phàm và Tiêu Thần rời đi.
“Thật không ngờ, Tiêu lão đệ ngươi ra tay cũng không có hy vọng chữa khỏi vết thương trên mặt hắn ta. Có điều để hắn ta sống như một người bình thường cũng là được phúc trong họa.”
Lâm Bắc Phàm thở dài.
“Đây đã là điều tốt nhất ta có thể làm rồi.”
Tiêu Thần gật đầu. Trên thực tế hắn ta hy vọng có thể chữa lành vết thương trên mặt Lữ Mặc Bạch và khôi phục lại diện mạo Lữ Mặc Bạch. Tuy nhiên hắn ta lại không muốn.
Bởi vì nếu như vậy đối phương có thể bị Lâm Bắc Phàm đoạt lấy để tăng cường thực lực mình. Vì vậy hắn ta chỉ chữa khỏi một nửa khiến Lữ Mặc Bạch trở lại bình thường chứ không trở thành ngôi sao, bằng cách này danh tiếng của hắn ta lan rộng nhưng lại không cho Lâm Bắc Phàm đạt được ý muốn, thành công một mũi tên trúng hai đích.
Nghĩ đến tương lai tươi sáng hắn ta muốn cười to ba tiếng.
Nghĩ tới đây hắn ta nói:
“Lâm tổng, ta không trở về cùng ngươi nữa.”
Lâm Bắc Phàm mờ mịt:
“A? Tại sao? Thương thế của ngươi...”
Tiêu Thần cười nói:
“Thật ra vết thương của ta cũng gần như khỏi hẳn rồi, cũng không cản trở ta đi lại bình thường. Phần vết thương còn lại có thể tự mình châm cứu, rất nhanh sẽ có thể khôi phục. Cho nên ta mới xuất viện.”
Lâm Bắc Phàm rất phấn khích rất vui mừng:
“Tốt. Tốt quá! Lão đệ, kế tiếp định làm gì?”
Tiêu Thần lắc đầu cười nói:
“Ta cũng không biết làm gì bây giờ. Có điều biển rộng tuỳ cá nhảy, trời cao mặc chim bay, không có gì làm khó được ta. Thời của Tiêu Thần ta sắp tới rồi.”
Nghĩ đến đây Tiêu Thần sải bước ngẩng cao đầu về phía mặt trời. Lâm Bắc Phàm vui vẻ nhẹ nhõm quan sát từ phía sau thầm ước một điều ước.
“Ta có một điều ước: Hãy để ta rơi xuống một cái hố sâu năm mét.”
“Đinh. Điều ước thành công.”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
Đúng lúc này trên mặt đất, con đường xi măng đột nhiên rung chuyển sau đó phát ra một tiếng vang, mặt đất nứt ra sụp xuống.
Lâm Bắc Phàm và Tiêu Thần là trung tâm vụ sụp đổ và rơi xuống hố. Lâm Bắc Phàm đã chuẩn bị kỹ lưỡng, độ cao của cú rơi không cao, chỉ năm mét vì thế rơi nhẹ xuống sẽ không sao. Nhưng Tiêu Thần thì rất thảm, dường như đã rơi vào hố sâu hơn. Nhìn không thấy người chỉ nghe thấy một tiếng ây da truyền ra. Sau đó không có âm thanh nào phát ra nữa. Lâm Bắc Phàm trở nên “lo lắng” ghé vào hố hét lên:
“Tiêu lão đệ, ngươi sao rồi? Có chuyện gì không?”
Một tiếng kêu chói tai phát ra từ hố sâu.
“Chân ta... hình như bị gãy rồi.”
“Xương sườn trong lồng ngực hình như lại gãy nữa.”
“Mau cứu ta với!”
Cuối cùng sau nỗ lực của mọi người, Lâm Bắc Phàm và Tiêu Thần đã được giải cứu.
Lâm Bắc Phàm bình an vô sự nhưng Tiêu Thần thực sự rất thê thảm. Xương sườn trên ngực bị kích thích, vết thương vốn đã khép miệng giờ lại vỡ ra. Đôi chân kia tựa hồ thật sự gãy mềm nhũn, đung đưa theo gió không có chút sức lực nào.
Khuôn mặt của Tiêu Thần đã tái xanh vì đau đớn. Lúc được cứu ra hắn ta đã ngất đi vì đau đớn. Cuối cùng vì Lâm Bắc Phàm một người nổi tiếng quốc tế là một trong những nạn nhân nên vấn đề này nhanh chóng được đưa lên trang đầu. Nhiều người lần lượt ào tới hóng chuyện.
“Đi trên đường mà cũng có thể xảy ra chuyện như vậy, thật sự là quá xui xẻo.”
“Thì ra người giàu nhất cũng không khác gì chúng ta, đi trên đường rất dễ giẫm phải hố, lại là hố lớn như vậy.”
“Khả năng xảy ra chuyện như vậy còn thấp hơn mua vé số nữa.”
“Nhưng cũng may là không sao.”
“Có phải người hiền thường không thọ, kẻ ác lại thảnh thơi không?”
Đối với nạn nhân khác là Tiêu Thần thì cũng không có nhiều người chú ý đến hắn ta. Ngoại trừ Lâm Bắc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận