Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 467. Ngồi đâu?

Chương 467. Ngồi đâu?
Chương 467: Ngồi đâu?
"Ha ha! Ban đầu ta còn lo lắng cho ngươi, cho nên đặc biệt tới đây, không ngờ rằng ngươi đã có người ở bên rồi! Lâm Bắc Phàm, ta có phải là đến không đúng lúc rồi hay không?"
Sở Nhã Tuyết hai tay ôm ngực, liên tục cười lạnh.
"Nói năng lung tung! Đây cũng là nhà của ngươi, ngươi muốn đến khi nào thì đến!"
Lâm Bắc Phàm quát lớn.
Sở Nhã Tuyết đưa đôi tay thon thả ra, nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt của Lâm Bắc Phàm: "Ngươi nói như vậy thì ta yên tâm rồi! Ta còn tưởng rằng ngươi đã có ngươi mới, quên mất người cũ rồi."
"Cái gì mà người cũ với người mới, đều là tình nhân."
"Hả?"
"Ngươi nghe lầm rồi, ta nói chính là người thân, đều là người thân!"
Sở Nhã Tuyết ừm một tiếng, sau đó thoải mái đi vào trong biệt thự.
Lãnh Thanh Nguyệt đang chuẩn bị đón khách, nhìn thấy Sở Nhã Tuyết thì bối rối, nói: "Lâm, vị bằng hữu kia mà ngươi nói, chính là Sở Nhã Tuyết?"
Lâm Bắc Phàm ngơ ngác gật đầu, có loại xung động muốn che mặt!
Bởi vì hắn cảm giác, Tu La tràng sắp tới rồi!
Lúc này, hai người phụ nữ đã đụng mặt rồi, lại vô cùng hữu hảo đưa tay nắm chặt.
Sở Nhã Tuyết cười híp mắt nói: "Đại minh tinh, đã lâu không gặp! Từ lần trước từ biệt, chúng ta đã bốn, năm tháng rồi không gặp mặt, phong thái vẫn như trước! Không ngờ rằng vừa gặp mặt, ngươi đã cướp đoạt người đàn ông của ta, tốc độ thật nhanh!"
Lãnh Thanh Nguyệt cũng cười híp mắt: "Sở tổng tài, cũng đã lâu không gặp! Nếu nói đến cướp đoạt nam nhân, ngươi cũng hơn chứ không kém! Lúc trước, ngươi có ở trước mặt ta nói, Lâm xấu xa như thế nào cặn bã như thế nào, bảo ta không nên tới gần hắn, kết quả chính ngươi cũng rơi vào!"
Sở Nhã Tuyết tiếp tục cười híp mắt: "Ta cũng là bị quỷ mê hoặc tâm khiếu! Nói thật, nếu không phải tên kia quá biết lời ngon tiếng ngọt, quá biết dỗ ngon dỗ ngọt, ta cũng sẽ không rơi vào đâu!"
"Ai mà không vậy chứ, ta cũng là bị quỷ mê hoặc tâm hồn, bị tên lăng nhăng kia dụ dỗ!"
Hai người phụ nữ đánh võ mồm!
Mặc dù không cần đao không cần kiếm, nhưng Lâm Bắc Phàm như thể nhìn thấy đao quang kiếm ảnh!
Lâm Bắc Phàm rất sợ hãi: "Các ngươi không nên như vậy, ta......"
Hai người phụ nữ quay đầu, trăm miệng một lời: "Câm miệng, tên tra nam nhà ngươi! Ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!"
"Ta đi pha trà cho các ngươi!"
Lâm Bắc Phàm muốn chuồn.
"Ngồi xuống cho ta, đừng hòng chạy! "
Các nàng kéo Lâm Bắc Phàm lại, lại lần nữa đồng thanh.
Thế là, ba người ngồi xuống, Lãnh Thanh Nguyệt ngồi ở bên trái ghế sô pha, Sở Nhã Tuyết ngồi ở bên phải ghế sô pha.
Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một lát, ngồi ở chính giữa.
Ghế sô pha rất mềm mại, rất ấm áp, nhưng mà Lâm Bắc Phàm lại ngồi rất không thoải mái.
Như ngồi trên đống lửa, như vác trên lưng, như xương mắc trong cổ họng, da đầu đều đang run lên!
Hai người phụ nữ liếc qua, a một tiếng: "Tra nam!"
Lâm Bắc Phàm: "......"
Chính vào lúc này, lại có hai chiếc xe lái vào trong biệt thự của Lâm Bắc Phàm.
Theo trên hai nữ tử tuyệt mỹ lần lượt bước xuống, nhìn chiếc ô tô nguồn năng lượng mới Đại Phong vừa quen thuộc lại tịnh lệ trước mắt, lại so sánh với chiếc xe của mình, trong nội tâm trầm ngâm suy nghĩ, không hẹn mà cùng nhả ra một từ.
"Tra nam chết tiệt!"
Hai người phụ nữ này chính là Tống Vũ Tinh, cùng với mỹ nữ thư ký của Lâm Bắc Phàm Liễu Như Mi.
Liễu Như Mi là thư ký riêng của Lâm Bắc Phàm, giúp đỡ Lâm Bắc Phàm xử lý rất nhiều chuyện, cho nên không cần Lâm Bắc Phàm cho phép, có thể lái xe tiến vào.
Kết quả, lại ở trong biệt thự của Lâm Bắc Phàm, nhìn thấy chiếc ô tô nguồn năng lượng mới quen thuộc này, có thể nói, từ sau khi bốn chiếc xe hơi này sản xuất ra, lần dầu tiên tề tựu, hai người nữ trong lòng mơ hồ có chút bất mãn, mang giày cao gót, đát đát đi tới trong biệt thự.
Đi vào vừa nhìn thấy, chủ nhân của chiếc xe quả nhiên ở bên trong.
"Tống Vũ Tinh, Liễu Như Mi, các ngươi cũng tới à?"
Sở Nhã Tuyết, Lãnh Thanh Nguyệt ngồi ở trong phòng có chút kinh ngạc.
Các nàng đã sớm biết được sự tồn tại của nhau, nhưng nếu nói chạm mặt, đây là lần đầu tiên!
Sau đó, không hẹn mà cùng trừng mắt liếc nhìn Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm đứng dậy, cười ha hả nghênh đón: "Mi nương, Vũ Tinh, các ngươi cũng đến rồi! Khi đến sao không nói với ta một tiếng chứ!"
"Ta sợ nếu nói trước, sẽ không nhìn thấy vỡ kịch hay như vậy!"
Liễu Như Mi hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, bất âm bất dương nói: "Ông chủ, ban đầu ta còn lo lắng cho ngươi! Nhưng mà hiện tại vừa nhìn thấy, lo lắng vô ích rồi! Ông chủ, ngươi còn phong lưu hơn so với tưởng tượng của ra, còn sống vui vẻ nữa chứ!"
Tống Vũ Tinh cười dịu dàng: "Tiểu Phàm, nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, ta yên tâm rồi!"
Lâm Bắc Phàm càng hoảng sợ hơn!
Không sợ các ngươi tức giận, chỉ sợ các ngươi không tức giận!
Bởi vì, kinh nghiệm sống chung mấy chục năm nói cho hắn biết, trước khi bão táp ập tới bình thường đều rất yên tĩnh!
Một khi bộc phát đi ra, chắc chắn là không thể đỡ nổi!
"Vũ Tinh, Mị nương, mau mau mời ngồi!"
"Ngồi ở đâu? Hình như không còn chỗ nữa!"
"Ai nói không có, cái ghế sô pha lớn này không phải là chỗ ư?"
Vì vậy, Liễu Như Mi và Tống Vũ Tinh ngồi ở chính giữa chiếc ghế sô pha lớn.
Lãnh Thanh Nguyệt vẫn là ngồi ở bên trái ghế sô pha, Sở Nhã Tuyết vẫn ngồi ở bên phải ghế sô pha.
Sau đó, 4 người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, xem hắn ngồi ở đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận