Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 400. Thực sự phục hắn

Chương 400. Thực sự phục hắn
Chương 400: Thực sự phục hắn
Đến tối, cả ba kéo gia đình ra ngoài. Lâm Bắc Phàm mang theo Tống Vũ Tinh. Diệp Tinh Thần đưa thím Lý đi cùng. Ngô Ca đưa dì Lưu, con trai của Dì Lưu là Đại Xuân và chú Vương Bàng Tử bên cạnh. Mọi người cùng nhau lên du thuyền sang trọng của Lâm Bắc Phàm, chèo thuyền trên sông, làn gió nhẹ thổi về phía trước, ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp hai bên bờ, vừa ăn thịt nướng tự chọn vừa uống rượu rất nhàn nhã.
Ngay cả tâm trạng chán nản của Diệp Tinh Thần và Ngô Ca cũng được giải tỏa, thậm chí họ còn nâng cốc chúc mừng nhau, vừa nói vừa cười.
Nhìn thấy cảnh hài hòa và thân thiện này Lâm Bắc Phàm rất vui:
“Hôm nay hiếm khi mọi người tụ tập đông đủ. Nhất định phải ăn uống đầy đủ, không say không về.”
“Được. Ta là người đầu tiên đồng ý. Ha ha.”
Vương Bàng Tử cười thành tiếng.
“Ta cũng đồng ý. Ha ha.”
Đại Xuân nâng ly rượu lên.
Lâm Bắc Phàm đưa ra đề nghị :
“Ăn cơm uống nước còn chưa đủ, chúng ta chơi trờ chơi đi?
“Trò chơi gì?”
Hứng thú của mọi người đều được nâng lên.
“Chơi thành ngữ đô-mi-nô.”
Lâm Bắc Phàm cười nói:
“Ta sẽ tạo ra một thành ngữ, mọi người sẽ bắt đầu với từ cuối cùng, sau đó nghĩ ra thành ngữ tiếp theo, vòng lặp tiếp tục. Ai không theo kịp sẽ bị phạt rượu, nam một ly, nữ nửa ly.”
“Được!”
Mọi người vỗ tay hoan hô.
“Ta sẽ đưa ra câu hỏi đầu tiên.”
Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút:
“Dạ thâm nhân tĩnh!” (Đêm khuya vắng vẻ).
Sau đó hắn vỗ vai Diệp Tinh Thần:
“Lão đệ, đến phiên ngươi, đọc thành ngữ tiếp theo đi.”
“Đến lượt ta, được!”
Diệp Tinh Thần suy nghĩ một chút:
“Tĩnh tư mặc tưởng.” (Tĩnh tâm, suy ngẫm, cảm xúc yên lặng).
“Được, kế tiếp là mẹ Lý.”
Mẹ Lý che miệng cười:
“Tưởng nhập phi phi.” (mơ tưởng hảo huyền).
Vương Bàng Tử nhếch miệng cười:
“Không làm khó được ta. Phi thân phi cố.” (Không thân cũng chẳng quen).
Như thế tiếp tục vòng đấu sẽ sớm kết thúc và sẽ đến lượt Tống Vũ Tinh.
Tống Vũ Tinh suy nghĩ một lúc và cười nói:
“Tới lượt ta thì lại hơi khó. Vi sở dục vi (Muốn làm gì thì làm). Tiểu Phàm, không được lặp lại!”
“Này có gì khó?”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười:
“Vi phi tác ngạt.” (Tác oai tác oái).
“Hay!”
Mọi người vỗ tay hoan hô.
Lâm Bắc Phàm vỗ vai Diệp Tinh Thần:
“Lão đệ, đến lượt ngươi!”
Diệp Tinh Thần mặt tràn đầy khó hiểu:
“Cái này ... Cái này... Ngươi kêu ta trả lời như thế nào. Xem ra không có thành ngữ như vậy nha.”
“Nếu không nghĩ ra thì uống đi.”
Lâm Bắc Phàm hét lên.
“Uống uống uống ...”
Mọi người đồng thanh, rất phấn khởi. Diệp Tinh Thần nhận thua, không phải chỉ là một ly rượu thôi sao? Ta ngàn chén không say… Vì thế hắn ta cầm ly rượu lên càu nhàu mấy tiếng và uống cạn.
“Bây giờ đến lượt ta đặt câu hỏi.”
Diệp Tinh Thần suy nghĩ một chút, nói:
“Nhất thân chính khí.” (Một tâm hồn trong sáng, tính cách chính trực).
Mẹ Lý: “Khí cấp bại phôi!” (Rất tức giận hoặc rất bối rối.)
Ngay sau đó lại đến lượt Lâm Bắc Phàm. Tống Vũ Tinh rất nghịch ngợm, nàng thế mà lại nhận thua và tự phạt mình nửa ly, lại cho Lâm Bắc Phàm câu thành ngữ: “Vi sở dục vi” (Muốn làm gì thì làm).
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh mỉm cười:
“Chuyện này không làm khó được ta. Câu trả lời của ta là ... Vi hổ tác trương.” (Đồng loã với kẻ xấu).
Rồi vỗ vai Diệp Tinh Thần:
“Lão đệ, lại đến phiên ngươi.”
Diệp Tinh Thần bối rối.
Tại sao đến lượt hắn lại khó khăn như vậy?
“Cái chữ này ... Ta thật sự nghĩ không ra thành ngữ khác.”
Diệp Tinh Thần cau mày.
“Nghĩ không ra thì hãy uống đi.”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
“Uống uống uống ...”
Mọi người hò hét phấn khích. Vì vậy Diệp Tinh Thần uống một ly nữa và tiếp tục đặt câu hỏi. Tuy nhiên, sau mỗi vòng chơi đều có vấn đề gì đó xảy ra chỗ Lâm Bắc Phàm. Câu hỏi của người này cực kỳ khó, cơ bản là cực khó khiến Diệp Tinh Thần kế bên uống hết ly này đến ly khác, bụng trướng lên, liên tục ợ hơi rượu. Người uống giỏi mấy cũng không chịu được.
“Không được. Ngồi ở đây nguy hiểm lắm. Ta phải đổi chỗ.”
Diệp Tinh Thần kêu lên. Mọi người đều lắc đầu.
“Ngồi kế bên Lâm Bắc Phàm hả, muốn chết sao!”
“Không đổi vị trí cũng được, nhưng chúng ta phải đổi trò chơi. Người đặt câu hỏi sẽ chỉ định bên kia trả lời. Nếu không trả lời được thì uống rượu. Nếu trả lời được thì có thể chỉ vào người tiếp theo. Sao hả?”
Diệp Tinh Thần nói. Mọi người đều đồng ý nhưng cũng trở nên lo lắng hơn.
“Được. Vậy ta sẽ không khách sáo đâu!”
Diệp Tinh Thần kích động xoa xoa tay:
“Câu hỏi của ta là ... Phong lưu bất ki (Phong lưu không kiềm chế được). Để... Lâm tổng trả lời đi. Ha ha.”
Diệp Tinh Thần kích động đến mức cuối cùng cũng có thể báo thù. Không tin một từ khó như vậy Lâm Bắc Phàm vẫn có thể tiếp được. Mọi người đều buồn cười nháy mắt với Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cười nhẹ:
“Lão đệ à, ngươi không làm khó được ta đâu. Thành ngữ của ta là ... Ki lữ chi thần.” (Thần dân nơi đất khách quê người).
“Có thành ngữ như vậy sao?”
“Chưa từng nghe qua.”
Lâm Bắc Phàm xua tay :
“Có thành ngữ như vậy hay không kiểm tra điện thoại một chút là biết thôi.”
Sau khi mọi người kiểm tra thì phát hiện ra thực sự có thành ngữ đó và phục lăn Lâm Bắc Phàm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận