Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 479. Không cần

Chương 479. Không cần
Chương 479: Không cần
Lúc này Tiêu Thần đang ngồi ở trên xe lăn, hình như đang chuẩn bị đi ra ngoài phơi nắng.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm vẻ mặt âm u, thần sắc sững sờ: "Làm sao vậy? Ngươi có vẻ như tâm trạng không tốt lắm?"
"Trong lòng quả thật có chút khó chịu!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, thở dài nói: "Ta vừa mới đến nhà tù thăm hai vị lão đệ!"
Tiêu Thần lại sững sờ, không nhịn được hỏi: "Bọn hắn thế nào rồi?"
"Tình huống cũng không lạc quan lắm."
Lâm Bắc Phàm đem chuyện nói ra.
Tiêu Thần sau khi nghe xong, tâm trạng phức tạp.
Bất luận kiếp trước hay kiếp này, Diệp Tinh Thần, Ngô ca cùng với long vương Triệu Thiên, đều là nhân kiệt đương thời!
Kết quả kiếp trước, bởi vì đắc tội với Lâm Bắc Phàm mà cửa nát nhà tan.
Ở kiếp này mới bắt đầu không được bao lâu, tất cả đều bị bắt vào trong tù, gặp phải thẩm phán, cả đời đều đã xong rồi.
Cái này dường như chính là số mệnh!
Số mệnh không thể nào thoát nổi!
Mà hắn ta hiện tại, dường như cũng đã trải qua số mệnh tương tự!
Mỗi một lần muốn ám toán Lâm Bắc Phàm, luôn gặp phải các loại tai nạn ngoài ý muốn!
Vẫn luôn nằm ở bệnh viện, vết thương trên người chưa từng tốt lên!
Kiếp trước còn có thời điểm huy hoàng, còn ở kiếp này nói nhiều hơn đều là nước mắt!
Chẳng lẽ, cả đời này của ta, lại giống như kiếp trước sao?
Tiêu Thần hoang mang, sợ hãi rồi!
"Tiêu lão đệ, ngươi nói, con người sống là vì cái gì?"
_
“Còn sống để làm gì chứ?”
Tiêu Thần có chút mê mang. Lúc hắn ta vừa được tái sinh, nhất định hắn ta sẽ nói không chút do dự là vì báo thù, đòi lại tất cả những gì đã mất khiến Lâm Bắc Phàm phải trả giá đắt. Tuy nhiên hắn ta tái sinh đã hơn nửa năm mà vẫn chưa làm được gì. Trong bệnh viện hết lần này đến lần khác, không bao giờ hồi phục. Sư huynh của hắn ta vì hắn ta mà phải vào tù tiếp nhận điều tra, đến bây giờ vẫn chưa được ra. Sư thúc của hắn ta còn bị hắn ta liên lụy, bị người ta đánh trọng thương hai tay. Danh tiếng phái Quỷ Cốc của hắn ta đã bị hắn ta hủy hoại. Càng muốn báo thù càng thua! Trong bóng tối phảng phất như có thiên ý ngăn cản hắn báo thù. Hắn ta thật sự mê mang. Chẳng lẽ ta báo thù là sai rồi sao?
Lâm Bắc Phàm thở dài nói: “Có người vì gia đình, có người vì tiền, có người vì phụ nữ, nhưng cũng có người ... vì báo thù! Giống như hai lão đệ của ta và long vương, bọn họ đánh nhau, đánh bất chấp tất cả! Oan oan tương báo biết đến khi nào? Nhân sinh tốt đẹp như vậy, trăm ngàn lối rộng mở không đi lại chọn con đường hẹp nhất! Cuối cùng làm hại người khác, bỏ lỡ chính mình! Giá như họ có thể buông bỏ thù hận, cũng sẽ không dẫn đến kết cuộc hôm nay.”
Tiêu Thần nghe xong sửng sốt. Dường như hắn ta trở nên như thế này cũng thù hận ám ảnh. Cuộc sống của hắn ta sẽ ra sao nếu hắn ta không trả thù? Hẳn là khác rất nhiều so với kiếp trước đúng không? Nghĩ đến đây, Tiêu Thần như xua tan mây mù trong lòng, dần dần sáng tỏ.
Lúc này một nữ y tá mảnh mai đi vào gõ cửa, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi! Tiêu Thần tiên sinh có ở đây không?”
“Ta là Tiêu Thần, xin hỏi ngươi là ...”
Tiêu Thần quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy nữ y tá này nhìn quen quen.
Lúc này, nữ y tá kinh ngạc kêu lên: “A! Là ngươi! Ta đã tìm được ngươi!”
“Ngươi là ...”
Tiêu Thần còn khó hiểu hơn, như thể đối phương quen biết hắn ta.
Nữ y tá chạy lon ton chạy tới, kích động nói: “Tiêu tiên sinh, ngươi quên ta rồi phải không?”
“Trước đây ta đã làm gãy xương sườn của ngươi, một lần trong nhà hàng và một lần bên ngoài bệnh viện! Nhớ chứ?”
Lâm Bắc Phàm chợt nhận ra mỉm cười: “Ồ ~ Thì ra ngươi là cô gái mũm mĩm đó, thảo nào nhìn ngươi rất quen! Ngươi gầy đi ta suýt nữa không nhận ra ngươi đấy!”
“Thì ra là ngươi!”
Tiêu Thần cực kỳ sốc. Nhìn từ trên xuống dưới nữ y tá trước mặt, hắn ta không thể nào liên kết cô gái có đường nét thanh tú, dáng người thướt tha với cô gái dáng người tròn trịa đã làm hắn ta bị gãy xương sườn trước đây.
“Hihi chính là ta!”
Nữ y tá che miệng cười.
“Vậy tại sao ngươi lại ở đây?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Chuyện là như thế này. Ta rất xin lỗi vì đã khiến Tiêu tiên sinh bị thương hai lần. Mặc dù hắn ta không quy trách nhiệm cho ta nhưng ta vẫn thấy áy náy và biết ơn. Nhưng lúc đó ta quá béo, tđia đường đã rất chật vật. Bây giờ ta đã tốt nghiệp y tá, cơ thể cũng gầy đi nên đã xin được chăm sóc Tiêu tiên sinh, hy vọng hắn ta sẽ sớm bình phục!”
“Nhân tiện, suýt chút nữa ta quên giới thiệu bản thân! Ta họ Tô, tên ta là Tô Tiểu Tiểu!”
Nhìn thấy nụ cười trong sáng và ngây thơ như vậy, trái tim của Tiêu Thần đập loạn xạ! Hắn ta nhớ lần cuối cùng tim hắn ta đập nhanh hơn là khi nhìn thấy vị hôn thê của mình, Tống Vũ Tinh. Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thật là một cố gái tốt! Đã lâu như vậy vẫn nhớ quay lại để trả ơn, có thể để lại thông tin liên lạc để sau này thuận tiện liên hệ hay không?”
Nói xong, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra. Sắc mặt Tiêu Thần lập tức tái xanh! Mẹ kiếp! Lâm Bắc Phàm, đồ khốn, ngươi muốn cướp người phụ nữ ta thích! Ngươi có nhiều người phụ nữ tốt như vậy mà còn tơ tưởng tới người khác, ngươi đúng là đê tiện! Có thể để lại một người cho ta hay không hả?
Vừa định mở miệng nói chuyện, nữ y tá liền cười xua tay: “Cám ơn, không cần!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận