Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 193: Ghê tởm

Đợi một lúc lâu sau, Diệp Tinh Thần không nhịn được bèn lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho đồng bọn.
Diệp Tinh Thần: Rốt cuộc các ngươi có tới không vậy?
Đồng bọn: Ngươi bảo ngươi định anh hùng cứu mĩ nhân cơ mà?
Diệp Tinh Thần: Đúng vậy.
Đồng bọn: Thì đó! Trướ khi chúng ta lên sàn diễn sẽ dọa người ta một tí! Khi nàng sợ hãi chắc chắn sẽ bổ nhào vào lòng lão đại, tìm kiếm cảm giác an toàn!
Diệp Tinh Thần: Các ngươi xấu xa thật đấy, sao có thể như thế được? Cơ mà…
Diệp Tinh Thần: Ta thích vậy đấy! He he!
Đồng bọn: Ta cũng thích! He he!
Bỏ điện thoại xuống, Diệp Tinh Thần bắt đầu kích động.
Hắn ta đẩy xe lắn, cố theo kịp Lâm Bắc Phàm và Sở Nhã Tuyết để tới bên cạnh nàng. Cứ nghĩ đến lúc Sở Nhã Tuyết sợ hãi và nép vào lòng mình là hắn ta lại rung rinh.
Sở Nhã Tuyết liếc mắt thấy Diệp Tinh Thần thì tỏ ra chán ghét: “Ngươi đi gần ta thế làm gì? Cút ra xa tí đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Diệp Tinh Thần: “…”
Lâm Bắc Phàm nhìn mà không nỡ: “Sở tổng, đừng thẳng thừng như vậy mà.”
Sở Nhã Tuyết lại bảo: “Này tên họ Diệp kia, mời ngươi rời đi nhanh gọn lẹ cho, đừng có xuất hiện trong tầm mắt của ta nữa! Cảm ơn!”
Diệp Tinh Thần: “…”
Hắn ta không để bụng!
Cứ mắng đi, mắng hắn ta đi, đợi tí nữa thì Sở Nhã Tuyết sẽ thấy hắn ta tốt thôi!
Lúc quan trọng nhất, hắn ta sẽ bảo vệ nàng!
Chỉ có hắn ta mới có thể mang lại cảm giác an toàn cho nàng thôi!
Đúng lúc ấy, bên cạnh bỗng có mấy tên mặc đồ trắng toát, trông như ma xuất hiện.
“Có ma!” Một tiếng hét chói tai vang lên.
Sở Nhã Tuyết giật mình, nàng cực kì hoang mang và quay người tìm kiếm sự bảo vệ.
Diệp Tinh Thần thấy vậy bèn mừng rơn, hắn ta nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đón Sở Nhã Tuyết vào lòng.
Kết quả, Sở Nhã Tuyết vòng qua hắn ta và ôm Lâm Bắc Phàm.
Diệp Tinh Thần: “…”
Sừng trên đầu +1
“A!” Lại một tiếng kêu nữa vang lên.
Hóa ra là thím Lý cũng sợ và nhanh chóng xông lên, bổ nhào vào lòng Diệp Tinh Thần.
Diệp Tinh Thần: “Con mẹ nó, ta…”
Ghê tởm +1
Lâm Bắc Phàm ôm Sở Nhã Tuyết, hắn an ủi: “Đừng sợ đừng sợ! Toàn là người đóng giả thôi, bọn họ chuyên đi dọa người ấy mà!”
“Nhưng mà trông đáng sợ quá!” Sở Nhã Tuyết càng ôm chặt hơn.
Diệp Tinh Thần: “…”
Sừng trên đầu +2
Thím Lý ôm lấy Diệp Tinh Thần, mong muốn hắn ta an ủi mình: “Tiểu Diệp Tử, ta sợ quá, mau ôm chặt ta đi!”
Diệp Tinh Thần: “Đừng sợ, là người cả thôi, ngươi mau buông ta ra!”
“Nhưng mà thực sự rất đáng sợ!” Thím Lý lại càng ôm chặt hơn.
Diệp Tinh Thần: “Con mẹ nó…”
Ghê tởm +2
Đối với Diệp Tinh Thần mà nói thì khoảng thời gian ngắn ngủi đó thực sự không phải niềm vui bất ngờ mà là một tấn bi kịch!
Một tấn bi kịch rất kinh hãi luôn!
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh này, hắn ta bị bà thím họ Lý này chiếm lời!
Phấn trắng trên mặt thím Lý quệt tất lên vai hắn ta!
Một chiến thần như hắn ta sao lại phải chịu khổ như vậy chứ?
Hai tên đóng giả ma phía đối diện cũng sững sờ!
Đậu má!
Hình như bọn họ chữa lợn lành thành lợn què mất rồi?
Bọn họ đã khiến cô gái kia sợ và nhảy vào lòng tên đàn ông khác, sau đó lại dọa một bà thím của người khác sợ để rồi bà thím ấy bổ nhào vào lòng lão đại!
Phải làm sao bây giờ?
Online, gấp!
Lâm Bắc Phàm không cho bọn họ thời gian hối hận. Sau khi buông Sở Nhã Tuyết ra, hắn ưỡn ngực, bước tới lớn giọng trách cứ: “Các ngươi là ai? Tại sao lại dọa nạt người khác như thế?”
Cái đám giả ma kia đưa mắt nhìn nhau, cả đám thầm thống nhất rằng diễn kịch phải diễn cho hết.
Một tên cao to trong đó bước ra, hùng hổ nói: “Chúng ta là ai thì ngươi không cần phải biết! Ngươi chỉ cần biết là chúng ta nhìn trúng người phụ nữ trong lòng ngươi rồi, mau cho bọn ta mượn chơi hai ngày đi!”
“Không sai, mau cho bọn ta mượn chơi hai ngày, bằng không ta cho ngươi đẹp mặt!”
“Tiểu tử, ngươi đừng có mà giở trò! Bằng không ta sẽ làm ra chuyện khiến ngươi phải hối hận đấy!”
“Người phụ nữ này và mạng của ngươi, ngươi chọn đi!”

“Các ngươi!” Sở Nhã Tuyết tức đến mức cả người run rẩy.
Mặc dù nàng rất xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành nhưng lớn bằng ngần này rồi, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện này, không ngờ là mình sẽ lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay!
Nàng không nhịn được mà lại gần Lâm Bắc Phàm, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh vô cùng: “Ta khuyên các ngươi mau bỏ cái ý nghĩ hoang đường đó đi! Hiện giờ các ngươi rời đi thì còn giữ được cái mạng! Bằng không đợi đến khi ta ra tay thì các ngươi không có cơ hội rời đi nữa đâu!”
Cái đám giả ma kia sững sờ.
Đậu má!
Bị bọn họ bao vây thế rồi mà vẫn dám to mồm hả?
Không biết chữ chết viết kiểu gì đúng không?
Bọn họ là ai cơ chứ?
Bọn họ là “lính đánh thuê” đấy, là những kẻ chuyên nếm máu trên đầu con dao!
Hơn nữa bọn họ còn là cường giả!
Người khác trông thấy bọn họ đều phải e dè!
Bọn họ mà sợ hãi trước chàng thanh niên này thì về sau sao còn mặt mũi ra ngoài nữa!
“Kiêu ngạo quá đấy! Ta lớn bằng ngần này mà chưa từng gặp ai kiêu căng như ngươi!”
“Hôm nay để ta cho ngươi biết tại sao nước biển lại mặn!”
“Tiểu tử, ra tay đi, ta nhường ngươi ba chiêu!”
Diệp Tinh Thần ở bên cạnh thấy vậy bèn sốt ruột vô cùng. Hôm nay hắn ta còn đang định diễn một màn anh hùng cứu mĩ nhân cơ mà, nếu để Lâm Bắc Phàm thành nhân vật chính thì chẳng phải hắn ta đã phí hết công sức hay sao?
Hơn nữa nếu như ra tay với Lâm Bắc Phàm thật thì e là các anh em của hắn ta sẽ không có đường để mà về nữa.
Thế là Diệp Tinh Thần bèn lên tiếng: “Dừng tay!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận