Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 393. Ác giả ác báo

Chương 393. Ác giả ác báo
Chương 393: Ác giả ác báo
Thần thám Hàn Vũ cũng vô cùng buồn bực:
“Ta cũng không biết vì sao gần đây đặc biệt buồn ngủ. Mỗi ngày ta thức dậy chưa đến hai tiếng, ngoại trừ ăn uống và đi vệ sinh ra ta đều nằm trên giường. Nếu không phải bác sĩ nói bây giờ ta đang hồi phục rất tốt, ta thậm chí còn hoài nghi mình mắc bệnh nan y.”
“Không có việc gì, lúc trước Tiêu Thần lão đệ không phải đã nói rồi sao? Giấc ngủ giúp cơ thể phục hồi chức năng, ngủ nhiều hơn một chút. Hắn ta là một thần y, nghe lời hắn ta nói chắc chắn là đúng.”
Lâm Bắc Phàm cười nói.
“Ừm.”
Ánh mắt Hàn Vũ lóe lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
“Cám ơn Lâm tổng mấy ngày nay đã quan tâm.”
Tuy rằng mấy ngày nay hắn ta chưa từng gặp Lâm Bắc Phàm nhưng qua bác sĩ y tá biết được Lâm Bắc Phàm thực sự thường xuyên đến thăm hắn ta, đến cách ngày. Chỉ là mỗi lần đến hắn ta đều đang mê man nên vô duyên được gặp. Lúc trước gặp phải nguy hiểm thì cầu cứu đối phương, đối phương cũng nghĩa bất dung từ lập tức phái người tới cứu viện. Nói thật, hắn ta và Lâm Bắc Phàm chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, quan hệ bình thường cũng chẳng coi là bằng hữu nữa. Nhưng đối phương có thể làm được đến mức này đã coi như tốt lắm rồi. Huynh đệ ruột cũng chưa có quan tâm được như vậy. Hy vọng chúng ta không phải là kẻ thù. Thật là an tâm khi có một người bạn như vậy. Có đôi khi Hàn Vũ nghĩ đến chân tướng mình vẫn luôn khổ sở theo đuổi thật sự có quan trọng như vậy không? Hình như đối phương cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng lại làm chuyện tốt cũng không đếm xuể.
Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hàn Vũ, cười nói:
“Không cần cảm ơn, ngươi giúp ta điều tra vụ án nên mới bị thương phải nhập viện, cho nên ta phải có bổn phận trách nhiệm.”
“Nói đến vụ án...”
Hàn Vũ kinh hãi nói:
“Đúng rồi Lâm tổng, ngươi bảo ta điều tra hai vụ án có thể có liên quan đến long vương Triệu Thiên. Cũng vì ta đang điều tra đến chỗ hắn ta nên mới bị hắn ta phái người đánh bị thương nhập viện, thiếu chút nữa mất mạng.”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm kinh ngạc:
“Lại là long vương Triệu Thiên?”
Ánh mắt Hàn Vũ ngưng tụ:
“Chẳng lẽ...Lâm tổng ngươi đã biết rồi?”
Lâm Bắc Phàm cười khổ lắc đầu:
“Mấy ngày nay ta gặp rất nhiều chuyện đều có liên quan đến long vương Triệu Thiên.”
Lâm Bắc Phàm thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này. Sự kiện cạnh tranh xe hơi năng lượng mới. Sự kiện siêu sao quốc tế Lữ Mặc Bạch bị thương phải nhập viện. Vụ nổ thuyền buôn lậu. Sau khi nghe xong, thần thám Hàn Vũ lẩm bẩm:
“Không ngờ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“Thật có cảm giác ở trong núi mấy ngày mà nhân gian đã ngàn năm.”
“Cho nên ngươi nhắc tới long vương Triệu Thiên làm cho ta cực kỳ kinh ngạc.’
Lâm Bắc Phàm hỏi:
“Điều duy nhất khiến ta thắc mắc là ta không biết long vương Triệu Thiên và ta không có liên quan gì, hắn ta cũng không có liên quan đến hai người anh em của ta. Tại sao đối phương lại tấn công hai người anh em của ta chứ? Còn cực kỳ ác độc như vậy? Hàn tiên sinh, ngươi có thể nói cho ta biết không?”
“Được, không thành vấn đề.”
Hàn Vũ gật đầu:
“Thật ra ngươi và long vương đã có vướng mắc từ lâu, hơn nữa còn gieo mầm tai họa. Vài tháng trước, ngươi đã từng cạnh tranh với Long Nha Tư Bản cho mảnh đất ở Giang Nam. Đằng sau Long Nha Tư Bản chính là long vương Triệu Thiên. Bởi vì tranh đất thất bại, đối phương đã sinh lòng thù hận ngươi. Diệp Tinh Thần và Ngô Ca đều là anh em tốt của ngươi, vì thế đối phương bèn trút hận lên người bọn họ...”
Sau khi nghe Hàn Vũ giải thích, Lâm Bắc Phàm cuối cùng cũng “bừng tỉnh đại ngộ” đau đớn nói:
“Không ngờ là như vậy. Là ta...ta đã liên lụy đến hai người anh em tốt rồi.”
“Chính là vì ta tra được có liên quan tới hắn ta, đối phương sợ sự tình bại lộ vì thế bèn ra tay với ta. Nếu như không phải ta mạng lớn thì bây giờ đã đi gặp Diêm La vương rồi.”
Hàn Vũ oán hận nói.
Phải biết rằng ở kiếp trước, Lâm Bắc Phàm chỉ đưa hắn ta vào tù, cả đời không ra được mà thôi. Nhưng long vương này lại muốn lấy mạng hắn ta. Còn gần như thành công. Thâm thù đại hận như thế cho dù là Phật cũng sẽ nóng nảy.
“Cảm ơn Hàn tiên sinh đã nói rõ. Tuy nhiên, đây đều là suy đoán của ngươi, ngươi có chứng cứ gì không?”
Lâm Bắc Phàm hỏi. Khóe miệng Hàn Vũ cay đắng, lắc đầu:
“Cũng không có chứng cớ gì, những thứ này đều là ta suy đoán ra. Chỉ có thể nói thủ đoạn của đối phương thật sự quá sạch sẽ. Cho dù thật sự tìm ra chứng cớ, đối phương cũng có thể đổ hết những tội này lên đầu thuộc hạ. Cho nên đến cuối cùng cũng không có biện pháp gì với hắn.”
“Ôi. Thật đáng tiếc.”
Lâm Bắc Phàm thất vọng lắc đầu. Tiếp theo, Lâm Bắc Phàm cười tít mắt:
“Có điều là thiện có thiện báo, ác có ác báo. Đối phương cẩn thận mấy cũng có sai sót, bị đại minh tinh Lữ Mặc Bạch vạch trần. Nghe nói hắn ta chuẩn bị ngồi thuyền chạy trốn mà lại gặp phải phục kích. Bây giờ còn đang cấp cứu, sinh tử chưa biết. Chỉ có thể nói là đáng đời!”
“Đúng vậy, thiện có thiện báo, ác có ác báo.”
Hàn Vũ gật đầu. Đây cũng là niềm tin mà hắn ta vẫn luôn giữ vững, tìm ra chân tướng vụ án, tẩy oan cho người tốt để cho kẻ ác đền tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận