Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 402. Không muốn sống nữa

Chương 402. Không muốn sống nữa
Chương 402: Không muốn sống nữa
Mọi người trợn mắt ngoác mồm:
“Oa ~~”
Lúc này, thím Lý đang ngửa mặt mộc lên trời, tóc xõa xuống, còn mặc bộ đồ ngủ trang bị trên du thuyền, rõ ràng là đã qua đêm ở đây. Nói như vậy, hai người Diệp Tinh Thần và thím Lý … ahihi…Không thể nghĩ sâu hơn nữa. Đây là những hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Bị mọi người vây quanh, thím Lý ngượng ngùng đẩy đám người ra, che mặt chạy trốn:
“Tiểu Diệp ở bên trong, hắn ta có chút xúc động, các ngươi đi xem hắn ta đi, ta trở về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Chậc chậc...”
Mọi người trừng mắt lắc đầu. Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng:
“Xem ra sự tình đã rõ ràng hơn rồi. Phụ nữ có thể lui ra ngoài trước, để đàn ông chúng ta vào xem một chút. Ta thấy hẳn là không có chuyện gì quan trọng.”
Sau đó, Lâm Bắc Phàm, Ngô Ca, Vương Bàng Tử và những người khác lao vào phòng. Lúc này Diệp Tinh Thần đang nằm ở trên giường hình chữ đại (giang hai chân hai tay) ngơ ngác nhìn trần nhà. Khi nghĩ đến củ cải nhỏ mọng nước của mình bị heo nái già thím Lý làm ô uế đột nhiên không thiết sống nữa, tâm như tro tàn.
Một giọt nước mắt bi thương rơi xuống từ khóe mắt:
“Ta, Diệp Tinh Thần ... đã không còn trong sạch nữa.”
Lâm Bắc Phàm vỗ vai Diệp Tinh Thần, nháy mắt và cười nói:
“Diệp lão đệ, ngươi làm được nha, vậy mà đã thực sự đã lợi dụng thời gian này để xuống tay với thím Lý. Thành thật nói cho ta biết đi, ngươi đã để ý thím Lý lâu rồi đúng không?”
Diệp Tinh Thần: “...”
Ngô Ca giơ ngón tay cái lên, biểu hiện vừa đồng cảm vừa bội phục:
“Diệp sư huynh, bình thường ta thường cùng ngươi đấu khí, nhưng lúc này ta chịu thua ngươi, ngươi dũng mãnh hơn ta.”
Diệp Tinh Thần: “...”
Vương Bàng Tử lắc đầu:
“Lúc đầu ta còn tưởng rằng Ngô Ca sẽ ra tay trước, không ngờ ngươi lại là người đầu tiên. Ngươi có thể làm được, ngươi thật dũng cảm. Bàng Tử ta đời này chưa bao giờ khâm phục ai, ngươi là người đầu tiên.”
Diệp Tinh Thần: “...”
Đại Xuân: “Diệp thúc, ngươi quá lợi hại!”
Diệp Tinh Thần: “...”
Diệp Tinh Thần xấu hổ che mặt:
“Ta chỉ có thể nói, ta căn bản không muốn làm như vậy. Ta không phải cố ý, các ngươi có tin không?”
Mọi người lần lượt lắc đầu:
“Ta không tin.”
“Lừa trẻ con thôi. Đàn ông không muốn thì ai ép được?”
“Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn không chịu thừa nhận?”
“Nếu là đàn ông thì nhận đi, đừng có khẩu thị tâm phi.”
“Ai cũng là đàn ông, ai mà không hiểu chứ?”
“Chính xác. Cũng không biết ai nha, hehe.”
Diệp Tinh Thần: “Ọc!”
Khi đến giờ ăn trưa gương mặt của Diệp Tinh Thần trở nên tê liệt. Dọc đường ai cũng nhường đường nhìn hắn ta với ánh mắt ngưỡng mộ và khiếp sợ. Một củ hành lá nhiều tuổi như vậy mà hắn cũng ra tay được, đúng là anh hùng mà! Tráng sĩ nha!
Cao sơn ngưỡng chỉ, không thể không phục nha! (*)
(*)Ý nghĩa chung là ca ngợi tư cách, tài năng và học thức giống như một ngọn núi cao, cần mọi người phải ngước nhìn.
Diệp Tinh Thần: “Ọc!”
Diệp Tinh Thần tê dại ăn cơm trưa, đột nhiên đặt dao nĩa xuống, mang theo một chút hi vọng nói:
“Các huynh đệ, ta có thể hỏi các ngươi một chuyện không?”
“Có chuyện gì nói cho ta biết. Ta sẽ giúp nếu ta làm được.”
Lâm Bắc Phàm vỗ ngực. Những người khác cũng gật đầu.
“Các ngươi ... Các ngươi có thể đừng tiết lộ chuyện này được không?”
“Tại sao?”
Mọi người đều mờ mịt. Diệp Tinh Thần lúng túng nói:
“Chuyện này ảnh hưởng không tốt đến thím Lý, gây ảnh hưởng danh tiếng của nàng, vì vậy ta nghĩ…”
“Muộn rồi!”
Ngô Ca che mặt .
“Sao thế?”
Diệp Tinh Thần hoang mang.
Ngô Ca lấy điện thoại di động ra:
“Ta đã nói chuyện vui này với cả công ty rồi.”
Diệp Tinh Thần: “Ọc!”
“Đã muộn thật rồi.”
Vương Bàng Tử cũng che mặt .
“Ngươi sao vậy?”
Diệp Tinh Thần lại hoang mang.
Vương Bàng Tử lấy điện thoại di động ra:
“Ta đã chia sẻ chuyện này với bạn bè của mình rồi, hơn một trăm người đã biết.”
Diệp Tinh Thần: “Ọc!”
“Đã muộn thật rồi.”
Đại Xuân che mặt.
“Ngươi sao vậy?”
Diệp Tinh Thần hỏi.
Đại Xuân lấy điện thoại di động ra:
“Ta đã nói chuyện này với đồng nghiệp của mình rồi. Đồng nghiệp của ta rất hay buôn chuyện, bây giờ chuyện đã lan truyền rộng rãi, có lẽ đã có hàng ngàn người biết rồi.”
Diệp Tinh Thần: “Ọc!”
“Ta cũng muộn rồi.”
Lâm Bắc Phàm cũng che mặt.
“Lâm tổng, ngươi cũng đăng hàng loạt rồi hả?”
Giọng Diệp Tinh Thần run run.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu:
“Không có.”
Trong lòng Diệp Tinh Thần cuối cùng cũng có chút an ủi. Không ngờ tới thời khắc mấu chốt, đại địch Lâm Bắc Phàm lại còn tiết tháo.
Lâm Bắc Phàm lấy điện thoại di động ra:
“Nhưng mà thím Lý đã gửi một tin nhắn hàng loạt rồi. Tất cả các chị em khiêu vũ với nàng trong quảng trường đều biết rồi, có hàng nghìn người luôn đấy. Ngay cả Sở Nhã Tuyết cũng biết.”
Diệp Tinh Thần: “ Ọc ọc ọc!”
Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Việc này không chỉ lan khắp công ty mà còn lan khắp công trường, lan khắp quảng trường khiêu vũ! Ngay cả người trong lòng Sở Nhã Tuyết cũng biết. Mọi người sẽ nghĩ gì về hắn ta? Sở Nhã Tuyết nghĩ gì về hắn ta? Hắn đường đường là một chiến thần nha, một sát thần chiến trường uy chấn bát phương nhưng lại bị một củ hành già ăn sạch. Giờ khắc này Diệp Tinh Thần sụp đổ, hắn ta không muốn sống nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận