Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 408. Mai một tài năng

Chương 408. Mai một tài năng
Chương 408: Mai một tài năng
Sau khi Liễu Như Mi bỏ đi, Lâm Bắc Phàm rơi vào trầm tư. Ai đang gây rối với hắn? Dùng kiểu thủ đoạn này quá không biết xấu hổ, bởi vì đối với hắn ta căn bản không có lực sát thương.
Lúc này, tin tức càng ngày càng sôi nổi. Chiến thần Diệp Tinh Thần đang chán nản cũng biết tới. Người phụ nữ bí ẩn trong bức ảnh đã hoá trang một chút, nhưng hắn ta vừa nhìn đã nhận ra đó là người trong lòng mình, Sở Nhã Tuyết. Nàng nắm tay Lâm Bắc Phàm không biết cười ngọt ngào đến mức nào.
“Bọn họ lại ở bên nhau sau lưng ta.”
“Hơn nữa, tối hôm qua Lâm Bắc Phàm không có về nhà.”
“Chẳng lẽ bọn họ đã ...”
Nghĩ tới đây, Diệp Tinh Thần đau lòng đến không thở nổi. Sau khi sống lại, người yêu của mình vẫn rời xa mình và rơi vào vòng tay của kẻ thù. Hắn ta chợt cảm thấy mình thật vô dụng. Nghĩ đến việc cây cải trong veo ngon gọt của mình lại bị heo nái già thím Lý ủi trúng, càng cảm thấy mình vô dụng. Siêu cấp vô dụng.
Lúc này di động của hắn ta vang lên, là một cuộc gọi lạ. Diệp Tinh Thần nhận điện thoại, không kiêng nhẫn nói :
“Ai tìm ta?”
Một tiếng cười yếu ớt từ bên trong truyền ra:
“Diệp Tinh Thần, ngươi đã xem tin tức trên mạng chưa? Người phụ nữ ngươi yêu nhất sà vào lòng của Lâm Bắc Phàm, có phải vừa đau lòng vừa tức giận không?”
Diệp Tinh Thần cau mày:
“Ngươi là ai? Đừng giả bộ với ta. Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”
Ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt hồi lâu. Có vẻ như không ngờ tính khí của Diệp Tinh Thần nóng nảy như vậy.
“Được, ta đi thẳng vào vấn đề. Ta muốn hẹn gặp mặt ngươi. Ngươi muốn đoạt lại người phụ nữ của mình lại sao? Ngươi có muốn báo thù mối thù đoạt vợ không? Đúng, đến khách sạn xx. Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.”
Cúp điện thoại xong, Diệp Tinh Thần lại nhíu mày:
“Là người nào đây?”
Có điều hắn ta vẫn ra đi với sự nghi ngờ này.
Khi hắn ta đến khách sạn, có một người ngay lập tức chào đón hắn ta rất tôn kính.
“Diệp tiên sinh, mời vào đi. Thiếu gia nhà ta chờ đã lâu.”
Diệp Tinh Thần gật đầu, đi theo người này vào khách sạn đến một phòng khách. Một thanh niên khá tuấn tú đi về phía hắn, cười nói:
“Hôm nay cuối cùng cũng gặp được chiến thần nổi danh Diệp Tinh Thần tiên sinh, ha ha. Ta thật sự ngưỡng mộ ngươi đã lâu, hoan nghênh.”
“Là ngươi.”
Diệp Tinh Thần tập trung ánh mắt.
Hắn nhận ra người này là em họ của long vương Triệu Thiên -Triệu Phong. Nhân vật xuất sắc của thế hệ trẻ của Triệu gia ẩn thế chỉ kém long vương Triệu Thiên. Ở kiếp trước, trong cuộc đối chiến với Lâm Bắc Phàm, sau khi long vương bại trận, người này từng tiếp nhận thân phận người thừa kế. Có điều hắn ta tệ hơn long vương rất nhiều. Trong trận chiến với Lâm Bắc Phàm, long vương ít nhất có thể kéo dài vài hiệp, nhưng người đàn ông này không thể kéo dài dù chỉ một hiệp. Hắn ta có chí lớn nhưng tài mọn, không có năng lực, không thể nhìn rõ bản thân và cứ cho rằng mình thật tài giỏi. Hắn ta rất không hài lòng với việc long vương Triệu Thiên là người thừa kế. Hắn ta vẫn luôn cho rằng long vương có thể là người thừa kế vì có cha làm đương gia cho nên đối phương cũng có thể làm được. Bây giờ, long vương vừa ngã xuống thì bèn nóng lòng muốn đứng lên.
“Xem ra chiến thần tiên sinh biết ta.”
Triệu Phong kinh ngạc.
“Người của Triệu gia làm sao ta lại không biết?”
Diệp Tinh Thần cười lạnh.
Triệu Phong gật đầu, cười nói:
“Cũng đúng. Dù sao thì giữa Triệu gia ta và Diệp tiên sinh trước đây cũng có chút mâu thuẫn. Nhưng điều ta muốn nói là những thứ đó là do anh họ Triệu Thiên của ta tạo ra chứ không phải ý đồ của Triệu gia ta. Thực ra ta cũng rất bất mãn với hắn ta. Có điều giờ hắn ta đã rớt đài, đã bị báo ứng rồi. Chuyện ân oán giữa chúng ta cũng nên quên đi.”
“Nếu bây giờ Diệp tiên sinh vẫn chưa hài lòng, ta xin thay mặt Triệu gia nói lời xin lỗi ngươi.”
Diệp Tinh Thần cũng không có hứng thú làm chuyện ngu xuẩn, cho nên hắn ta lười nhác nói:
“Nói cho ta biết, ngươi tìm ta có mục đích gì? Nếu như không có việc gì quan trọng thì ta đi về.”
Triệu Phong hơi tức giận. Chà, Diệp tiên sinh Diệp Tinh Thần, ngươi xem thường ta như vậy, sau này ta sẽ cho ngươi biết vì sao hoa lại đỏ.
“Được, nếu Diệp tiên sinh không kiên nhẫn thì ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.”
Triệu Phong nghiêm mặt:
“Lần này ta mời Diệp tiên sinh tới để hợp tác cùng làm việc lớn!”
Diệp Tinh Thần:
“Việc lớn gì?”
“Diệp tiên sinh, mời ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện chi tiết.”
Diệp Tinh Thần nghĩ nghĩ, phát hiện mình cũng không có việc gì thì bèn ở lại.
Hai người ngồi đối diện nhau, uống một tách trà và ăn một ít điểm tâm.
Triệu Phong nhìn Diệp Tinh Thần lắc đầu:
“Nói thật, ta vẫn không hiểu tại sao một nhân tài lớn như Diệp tiên sinh lại có thể hạ mình làm việc cho Lâm Bắc Phàm?”
Diệp Tinh Thần bình tĩnh trả lời :
“Phải nói là đúng lúc gặp gỡ. Lúc đó ta từ chiến trường trở về, muốn tìm một nơi an tĩnh sống một khoảng thời gian nên tình cờ xin vào công ty của hắn ta làm việc. Hắn ta đã trả rất nhiều tiền và rất tử tế với ta nên ta cứ vậy làm việc cho hắn thôi”
“Nói thật, ngươi làm việc dưới tay Lâm Bắc Phàm thật là mai một tài năng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận