Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 450. Thực sự cho rằng ta không nhìn ra sao?

Chương 450. Thực sự cho rằng ta không nhìn ra sao?
Chương 450: Thực sự cho rằng ta không nhìn ra sao?
“Nhiều lắm. Từ mọi phía, tạm thời ta không thể nói ra được.”
Từ Phỉ Phỉ lắc đầu. Mọi người đều rất hiểu. Xảy ra chuyện như thế này, áp lực quả thật rất lớn. Hơn nữa đối phương vẫn là nữ minh tinh, càng có nhiều chú ý hơn, tiếp nhận áp lực lớn hơn nữa!
Lúc này có phóng viên hỏi:
“Từ tiểu thư, ngươi bị uy hiếp sao?”
Sắc mặt Từ Phỉ Phỉ càng thêm sợ hãi vô cùng kích động nói:
“Đừng nói nhảm, ta không có. Không có ai uy hiếp ta. Đừng hỏi nữa. Cầu xin ngươi xin đừng hỏi nữa, nói ra sẽ chết đó.”
Hiện trường xôn xao. Nói không ai uy hiếp sao ngươi lại sợ hãi như thế làm gì? Như vậy chứng minh ai đó đang đe dọa ngươi. Hơn nữa sau đó còn nói “nói ra sẽ chết đó” cho thấy người này có thế lực rất lớn. Lúc này ai sẽ uy hiếp Từ Phỉ Phỉ? Ai có năng lượng này? Không cần nghĩ nhiều, đó chính là Lâm Bắc Phàm. Các phóng viên và phương tiện truyền thông có mặt rất phấn khích.
Tin tức lớn. Lập tức trở về đưa tin chuyện này, trên mạng lại xôn xao một trận.
“Không cần suy nghĩ, người này nhất định là Lâm Bắc Phàm. Vì cứu huynh đệ mà uy hiếp Phi Phi nữ thần.”
“Thật là ghê tởm, lại có thể làm ra chuyện khiến cả người thần phẫn nộ. Làm Từ Phỉ Phỉ tái mặt vì sợ hãi.”
“Tên lưu manh kia chỉ biết ức hiếp phụ nữ.”
“Vốn dĩ ta vẫn hâm mộ hắn, nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy chán ghét.”
“Một kẻ rác rưởi, phi!”
Danh tiếng của Lâm Bắc Phàm càng tồi tệ hơn.Trong văn phòng Liễu Như Mi lo lắng nói:
“Ông chủ, lần này không thể thờ ơ được nữa. Rõ ràng ngươi không làm gì cả mà có người đổ nước bẩn lên người ngươi. Đây hoàn toàn là vu khống.”
Lâm Bắc Phàm đang pha trà cười nói:
“Xem ra cũng không phải là vu khống nha. Đối phương chỉ là nói bị uy hiếp lại không có nói là ta?”
“Nhưng nàng nói chuyện mơ hồ không rõ ràng, trong ngoài lời đều hướng về phía ngươi. Ta nghĩ nàng cố ý làm như vậy để mọi người đều cho rằng đó là ngươi. Ta nghĩ ít nhất chúng ta cũng nên thông báo chứ.”
Liễu Như Mi nói.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười nói:
“Có ích không? Mọi người sẽ chỉ tin những gì bọn hắn nghe thấy. Bọn hắn chỉ muốn tin những gì bọn hắn tin. Cho dù ta có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.”
“Nhưng chuyện... này”
“Mị Nương yên tâm, kẻ điên ắt sẽ mang họa. Tự nhiên sẽ có người xử lý hắn ta.”
Vừa lúc đó một thư ký khác bước vào.
“Lâm tổng, chủ tịch Vương Bắc Sơn của công ty môi giới Tân Từ tới thăm ngươi, đang chờ ở dưới lầu.”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười:
“Ngươi xem người kia không phải đã tới sao?”
Công ty môi giới Tân Từ đứng sau Từ Phỉ Phỉ thuộc tiêu chuẩn hạng hai trong ngành giải trí.
“Nói ta bận, để hắn ta chờ ta hai tiếng sau lại tới.”
Lâm Bắc Phàm hắn cũng rất nóng tính. Tự nhiên hắn nằm không cũng dính đạn, nếu không nổi giận người khác sẽ coi thường hắn, cho rằng hắn là kẻ dễ bắt nạt. Cho nên thừa dịp này cho đối phương một cái hạ mã uy để cho hắn ta biết thái độ của mình. Đây cũng là phương pháp được sử dụng phổ biến trên thương trường.
“Vâng Lâm tổng.”
Hai giờ sau. Một người đàn ông trung niên nơm nớp lo sợ đi vào văn phòng, thấy Lâm Bắc Phàm tươi cười chân như nhũn ra vội vàng nói:
“Hiểu lầm rồi Lâm tổng. Chuyện này thật sự không liên quan đến ta...”
“Hiểu lầm gì? Vương tổng, ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Lâm Bắc Phàm cười nói. Vương Bắc Sơn trong lòng trợn trắng mắt, không hiểu mà ngươi bắt ta đợi hai tiếng đồng hồ sao? Rõ ràng là ra oai phủ đầu với ta mà.
“Lâm tổng, tình huống là như vậy.”
Vương Bắc Sơn cười khổ nói:
“Từ Phỉ Phỉ là nghệ sĩ dưới trướng của ta nhưng kể từ khi vụ án hiếp dâm xảy ra, con người đã thay đổi. Nàng đã làm rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Chúng ta nói gì cũng không nghe, cứ như ma ấy. Bây giờ nàng còn cắt đứt liên lạc với chúng ta.”
“Cho nên Lâm tổng, chuyện này thật sự từ đầu đến cuối đều không liên quan tới chúng ta. Chúng ta cũng không biết sao nàng lại thành như vậy, sao lại làm ra chuyện như vậy. Trời đất chứng giám, ta còn muốn kiếm ăn dưới tay ngươi thì sao có thể làm chuyện như vậy chứ?”
“Công ty của chúng ta còn bị nàng ta liên lụy, ta suýt chút nữa phát điên với nàng ta. Ôi thực sự tức chết ta mà!”
“Vương tổng, ý ngươi là tất cả hành động của Từ Phỉ Phỉ đều là hành động cá nhân, là do não nàng úng nước, không liên quan gì đến ngươi và công ty của ngươi. Ta nói đúng không?”
Lâm Bắc Phàm hòa ái dễ gần.
“Đúng vậy, chính là như vậy. Hi vọng Lâm tổng hiểu rõ.”
“Vương Bắc Sơn. Ngươi thật sự cho rằng ta ngu sao?”
Lâm Bắc Phàm sắc mặt lập tức thay đổi lớn tiếng nói:
“Nếu không phải ngươi ra lệnh cho nàng, nàng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, sao dám làm như vậy?”
“Nàng tố cáo cũng không tính, ta có thể hiểu được. Nhưng rõ ràng ta không làm gì cả cũng không để người khác làm thì tại sao nàng ta lại đổ cả đống nước bẩn lên người ta? Giỏi thật, còn nói một câu giấu một câu, ngấm ngầm hại người, thực khi dễ ta nhìn không ra sao?”
Lâm Bắc Phàm rất tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận