Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 368. Thuận lợi bất ngờ

Chương 368. Thuận lợi bất ngờ
Chương 368: Thuận lợi bất ngờ
Lữ Mặc Bạch kềm chế thù hận trong lòng lại không cho Lâm Bắc Phàm phát hiện. Trên mặt lộ ra nụ cười giả tạo, hắn ta nịnh nọt nói:
“Lâm tổng, ngưỡng mộ đại danh từ lâu! Ngươi mới là ánh sáng chân chính của người Hoa nha, trước mặt ngươi thì chút thành tựu này của ta chẳng là gì!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha:
“Lữ tiên sinh, ngươi khiêm tốn quá rồi! Bất kể là ai có thể đứng đầu ở một lĩnh vực nào đó thì cũng đều là người cực kỳ cực kỳ vĩ đại! Ngươi cũng rất giỏi, ta rất ngưỡng mộ ngươi!”
Hai người bắt tay thân thiện. Lâm Bắc Phàm không khỏi cười tủm tỉm, trong lòng cũng cười hihi. Lữ Mặc Bạch, ngươi vẫn muốn tránh ta, không tiếc chạy đến bên kia đại dương nhưng cuối cùng vẫn đến trước mặt ta cầu xin! Cảm nhận trong lòng chắc chắn là không dễ chịu đúng không? Ha ha ha ha ha!
Lữ Mặc Bạch trên mặt cười tủm tỉm, thế nhưng trong lòng cực kỳ xấu hổ. Chết tiệt, cuối cùng vẫn là cầu xin ngươi! Rốt cuộc ta tạo nghiệt gì mà ông trời muốn trừng phạt ta như vậy? Lâm Bắc Phàm, tiện nhân này đừng cười nữa! Ta ghét nhất nụ cười này của ngươi! Mỗi lần cười làm cho ta không có cảm giác an toàn!
“Ha ha! Hai người ngồi xuống uống trà đi!”
Sau một tách trà Lâm Bắc Phàm hỏi:
“Hai vị đến tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hai người Lữ Mặc Bạch nhìn nhau, Hàn tổng cười khổ nói:
“Là như thế này Lâm tổng! Chúng ta tới tìm ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể giơ cao đánh khẽ, buông tha cho Lữ Mặc Bạch tiên sinh!”
Lâm Bắc Phàm chớp chớp mắt, mê mang nói:
“Buông tha cho Lữ Mặc Bạch? Sao lại nói như vậy?”
Nghe được những lời này, trong lòng Lữ Mặc Bạch có chút bi thương! Đối phương quả nhiên không biết chuyện này! Cũng chính là nói, từ đầu đến cuối hắn ta không thèm để ý tới mình chút nào. Sau đó thì bị lính lác của hắn ta làm khó dễ.
“Lâm tổng, chuyện là như thế này...”
Hàn tổng giải thích lại lai lịch câu chuyện lần nữa. Lâm Bắc Phàm giật mình:
“Thì ra là như vậy! Các ngươi nói công tử họ Lý kia hẳn là hảo huynh đệ Lý Nhược Phong của ta! Hắn ta ấy hả, là người tương đối yêu hận rõ ràng, ghét ác như thù, mấu chốt nhất là giảng nghĩa khí với huynh đệ! Vì vậy, hai người không quan tâm đâu!”
Hàn tổng và Lữ Mặc Bạch cười khổ liên tục. Sao chúng ta dám để ý chứ? Một mệnh lệnh của đối phương thiếu chút nữa làm cho bọn họ sống không nổi nữa! Đây là lão đại, mạo phạm không nổi nha!”
“Chuyện xảy ra là như thế! Cho nên chúng ta cố ý tới tìm Lâm tổng, hy vọng Lâm tổng có thể khai ân, tha cho chúng ta một con đường sống!”
Hàn tổng ăn nói khép nép.
Lâm Bắc Phàm nhìn về phía Lữ Mặc Bạch, cười tủm tỉm chờ đợi đối phương “cầu xin”.
Lữ Mặc Bạch tràn ngập bi thương! Sau khi sống lại, hắn ta từng âm thầm thề sẽ không để Lâm Bắc Phàm hưởng được một chút lợi nào, hắn ta sẽ không khúm núm quỳ gối với Lâm Bắc Phàm nữa! Hắn ta sẽ không thấp giọng với bất cứ ai! Những gì mất đi nhất định phải đoạt lại gấp mười lần trăm lần! Không ngờ nhanh như vậy đã nuốt lời! Nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của đối phương, Lữ Mặc Bạch nắm chặt nắm tay, thật muốn đấm cho hắn một quyền. Hắn ta bi thương cúi đầu bỏ qua kiêu ngạo nói:
“Lâm tổng, ta đã biết sai rồi! Những ngày này ta đã sám hối sâu sắc, nhận ra những sai lầm của mình! Xin ngươi đại nhân đại lượng tha thứ cho ta! Cầu xin ngươi đấy!”
Sau khi nói xong câu đó, toàn thân hắn ta đều mất đi sức lực! Cuối cùng ta...lại sống thành người ta ghét nhất! Chẳng lẽ...Đó là cái giá của sự trưởng thành sao? Nhưng ta đã sống hai đời vẫn chưa đủ trưởng thành hay sao?
Mà Lâm Bắc Phàm mặt mày lại hớn hở:
“Lữ tiên sinh đây là đang nói gì thế? Giữa chúng ta cũng không có ân oán gì, chẳng qua chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, cởi bỏ là tốt rồi! Không cần phải khách sáo như vậy, ha ha!”
Lữ Mặc Bạch trong lòng cười lạnh. Vừa rồi sao ngươi không sớm nói vậy đi? Có quỷ mới tin ngươi! Ngươi là tên khốn kiếp xấu xa! Kiếp trước là như thế, kiếp này cũng vậy!
“Lâm tổng, ngươi xem...”
Hàn tổng sốt ruột hỏi. Lâm Bắc Phàm phất phất tay:
“Đều là chuyện nhỏ! Ta nói với Nhược Phong một tiếng chắc chắn là sẽ không sao!”
Hai phút sau Lâm Bắc Phàm buông điện thoại xuống, cười nói:
“Xong rồi!”
Hai người Lữ Mặc Bạch mừng rỡ như điên! Bận rộn lâu như vậy cuối cùng đã thành công! Hàn tổng liên tục cảm ơn:
“Cám ơn Lâm tổng! Cám ơn Lâm tổng...Ta thực sự cảm ơn ngươi rất nhiều!”
Lữ Mặc Bạch cũng không thể không trái lòng nói một câu:
“Cám ơn Lâm tổng đã giúp đỡ!”
“Không cần phải khách sáo như vậy!” Lâm Bắc Phàm cười nói. Hàn tổng muốn mời Lâm Bắc Phàm ăn một bữa cơm cảm ơn đồng thời muốn tạo quan hệ sâu sắc. Thế nhưng bị Lâm Bắc Phàm nói có việc và vội vàng từ chối. Hai người Lữ Mặc Bạch lại nói chuyện vài câu mới rời khỏi công ty đầu tư Lâm thị.
“Không ngờ...Mọi thứ diễn ra thuận lợi như vậy!”
Hàn tổng chậc chậc lắc đầu, tràn đầy bội phục nói:
“Vốn dĩ đã nghĩ sẽ bị Lâm tổng làm khó một phen, không ngờ đối phương dễ nói chuyện như vậy! Toàn bộ quá trình cười tủm tỉm làm cho người ta cảm giác như gió xuân tràn về! Người làm nên đại sự quả nhiên là khác người nha!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận