Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 373. Ta tới đây cứu ngươi

Chương 373. Ta tới đây cứu ngươi
Chương 373: Ta tới đây cứu ngươi
Lâm Bắc Phàm trợn tròn hai mắt.
Nghe buổi biểu diễn, lại còn có phúc lợi như vậy? Lữ Mặc Bạch, cảm ơn buổi biểu diễn của ngươi!
Lập tức bước tới, ngoan ngoãn gối đầu lên đùi của Lãnh Thanh Nguyệt: "Đến đi, không cần thương tiếc ta!"
"Nói năng cà chớn! Ngươi phải nói: khổ cực rồi, nữ vương đại nhân!"
Lãnh Thanh Nguyệt tức giận đến mức đem mặt của Lâm Bắc Phàm chà xát lại với nhau.
Sau khi trừng phạt kết thúc, mới ấn huyệt Thái Dương, chậm rãi mát xa. Lâm Bắc Phàm thoải mái nhắm mắt lại, an nhàn quá!
Thời gian này, cho làm Thần Tiên cũng không đổi!
Một mặt khác, Lữ Mặc Bạch tiếp tục sủa bậy vô năng.
"Nhất định là Lâm Bắc Phàm!"
"Nhất định là hắn sống chết quấn lấy Thanh Nguyệt, quấn lấy người trong lòng của ta!"
"Thanh Nguyệt bất đắc dĩ, cho nên mới dẫn theo hắn cùng đi!"
"Con người này không biết xấu hổ cỡ nào chứ!"
"Đây là một người vô sỉ cỡ nào chứ!"
"Ta đi tìm hắn tính sổ!"
Nói xong, liền muốn đi qua đó.
Nhưng lại bị trợ lý ở phía sau kéo lại, vội vàng hét lên: “Ông chủ, ngươi tỉnh táo một chút! Bây giờ ngươi đi làm cái gì? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người đều đang chờ ngươi biểu diễn đấy! Hơn nữa, bọn hắn chẳng qua là cùng đi nghe biểu diễn mà thôi, vừa rồi không có xảy ra chuyện gì cả! Hiện tại, buổi biểu diễn quan trọng hơn!"
Lữ Mặc Bạch rốt cục đã tỉnh táo lại: "Ngươi nói rất đúng, hiện tại buổi biểu diễn quan trọng hơn! Bọn hắn cùng đi nghe buổi biểu diễn cũng không thể nói rõ vấn đề gì! Nhưng mà, ngươi đi nhìn chằm chằm vào bọn hắn cho ta, mọi nhất cử nhất động đều phải báo cáo với ta, biết không?"
"Biết rồi, ông chủ!"
Trợ lý với vẻ mặt nghiêm túc. Lúc này, buổi biểu diễn đã đến giờ.
Lữ Mặc Bạch dưới ánh mắt mong chờ của quần chúng, bước lên sân khấu của buổi biểu diễn. Một khúc《 Gang Namstyle》, bùng nổ dậy sóng!
Lãnh Thanh Nguyệt đang mát xa cho Lâm Bắc Phàm đột nhiên giật mình một cái.
"Làm sao vậy?"
Lâm Bắc Phàm mở to mắt hỏi.
Vẻ mặt của Lãnh Thanh Nguyệt có chút run rẩy: "Lữ Mặc Bạch kia hát rồi! Hắn hát… Ta có chút không chịu được!"
Lâm Bắc Phàm trong lòng âm thầm cười trộm, nói: "Vậy chúng ta cách âm đi! Trong phòng VIP này, có trang bị cách âm!"
Lãnh Thanh Nguyệt từ chối: "Không, để ta nghe thêm một lát, ta muốn xem thử trình độ của vị siêu sao quốc tế này!"
Kết quả, nửa bài hát sau.
"Chúng ta vẫn là mở trang bị cách âm ra đi! "
Lãnh Thanh Nguyệt với vẻ mặt khó chịu.
"Hát thế nào?"
Lâm Bắc Phàm cười hỏi.
"Nói như thế nào đây nhỉ?"
Lãnh Thanh Nguyệt cau mày: "Có chút hư danh! Vốn cho rằng hắn có thể làm nên chút tên tuổi ở nước ngoài, có lẽ cũng có chút bản lĩnh! Kết quả bây giờ phát hiện, khi hắn hát khí tức không ổn định, thở có chút mất tự nhiên, tinh thần không đủ tập trung, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm… thật sự quá không chuyên nghiệp!"
"Bản thân ca khúc ta đã không thích rồi, lại hát nghiệp dư như vậy, ta khó chịu chết đi được!"
Trên mặt của Lãnh Thanh Nguyệt tràn đầy vẻ ghét bỏ.
"Ha ha…"
Lâm Bắc Phàm bật cười thành tiếng.
Lãnh Thanh Nguyệt nổi giận: "Cười cái gì mà cười? Nếu như không phải ngươi, ta cũng sẽ không tới nơi này chịu tra tấn!"
Nói xong, liền vò mặt của Lâm Bắc Phàm thành mì vắt.
"Nữ vương tha mạng, ta sai rồi!"
Lâm Bắc Phàm cầu xin tha thứ.
Lữ Mặc Bạch hát bốn bài hát liên tiếp, rốt cục mới xuống sân khấu nghỉ ngơi, có một vị khách quý lên hát giúp.
Vừa mới xuống sân khấu, còn chưa nghỉ ngơi đã không thể chờ đợi được hỏi: "Bọn hắn hiện tại thế nào rồi?"
Trợ lý nói: "Hình như cũng không sao cả!"
Lữ Mặc Bạch hỏi: "Không sao cả là thế nào? Cụ thể một chút!"
"Ta cũng không rõ lắm, bởi vì bọn hắn vẫn luôn ở lại ở trong ghế lô không ra ngoài, ta không nhìn thấy tình huống bên trong!"
Trợ lý cười khổ.
Lữ Mặc Bạch nhíu mày: "Vẫn luôn ở trong rạp… Mấy người?"
"Chỉ có hai người Lâm Bắc Phàm và Lãnh Thanh Nguyệt!"
Lữ Mặc Bạch lập tức bùng nổ: "Cái gì? Chỉ có hai người bọn họ? Tình huống này còn không tính là nghiêm trọng ư? Bọn hắn cùng ở một phòng, cô nam quả nữ, nếu như Lâm Bắc Phàm làm ra chuyện gì với Thanh Nguyệt thì phải làm sao?"
Trợ lý xấu hổ: “Ông chủ, chắc là không thể nào đâu? Bọn hắn đều là người nổi tiếng, ở nơi công cộng, chắc có lẽ sẽ không làm ra những chuyện kia đâu!"
Lữ Mặc Bạch tức giận đến mức toàn thân phát run: "Làm sao mà không thể chứ? Thanh Nguyệt xinh đẹp động lòng người như vậy, Lâm Bắc Phàm cầm thú như vậy! Lại cô nam quả nữ, nếu như Lâm Bắc Phàm bạo hành, Thanh Nguyệt căn bản là không có cách nào phản kháng!"
Lữ Mặc Bạch càng nghĩ càng có khả năng!
Trong đầu đã não bổ ra hình ảnh kia: Lãnh Thanh Nguyệt trốn ở góc tường run lẩy bẩy, Lâm Bắc Phàm lại giống như lão sói xám, mang theo nụ cười dữ tợn từng bước lại gần!
Giờ khắc này, hắn ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lục ý dạt dào!
Quát: "Không được! Ta phải đi tìm bọn hắn! Ta muốn ngăn cản Lâm Bắc Phàm bạo hành."
"Thanh Nguyệt hiện tại rất nguy hiểm, nàng không thể không có ta!"
"Thanh Nguyệt ta đến đây, ta tới cứu ngươi!"
Nói xong, liền xông về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận