Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 404. Có ảnh hưởng đến ngươi không?

Chương 404. Có ảnh hưởng đến ngươi không?
Chương 404: Có ảnh hưởng đến ngươi không?
Lâm Bắc Phàm: Ngươi đang chế nhạo Diệp lão đệ phải không?
Sở Nhã Tuyết: Sao ta lại cười hắn ta chứ? Ta mừng cho hắn nha. Cuối cùng hắn ta cũng tìm được tình yêu của đời mình. Chỉ là không ngờ khẩu vị của hắn ta lại nặng như vậy.
Vậy mà cũng xuống tay được, vậy mà cũng xuống miệng được...
Sở Nhã Tuyết: Hahahahahaha ...
Sở Nhã Tuyết: Nghĩ đến cảnh đó ta lại muốn cười.
Sở Nhã Tuyết: Không, ta không thể nhịn được nữa, để ta cười vài phút trước đã rồi nói chuyện với ngươi sau. Haha ...
Lâm Bắc Phàm: …
Vì vậy mười phút nữa trôi qua.
Sở Nhã Tuyết: Hôm nay ta rất vui, ta muốn ăn mừng. Chúng ta đi khu giải trí chơi đi nha?
Lâm Bắc Phàm: Ta vừa mới trở về, lại muốn ra ngoài chơi nữa sao?
Sở Nhã Tuyết: Ngươi thử không đồng ý xem!
Lâm Bắc Phàm: Coi ngươi nói kìa, Diệp lão đệ đã tìm thấy người yêu của mình, ta cũng mừng cho hắn, ta sẽ đi tìm ngươi ngay lập tức!
Sở Nhã Tuyết: Chà, coi như ngươi cũng biết thức thời đấy!
Vì vậy Lâm Bắc Phàm vội vàng lao ra khỏi công ty và đến chơi với Sở Nhã Tuyết.
Chẳng mấy chốc đã đến tòa cao ốc Lệ thành. Chủ tịch tòa cao ốc Lệ thành, Sở Nhã Tuyết đã xuống lầu, nàng ngồi trong chiếc xe Đại Phong mà Lâm Bắc Phàm tặng trông chờ hắn tới.
Lúc này một thanh niên đội mũ, đeo kính râm, đeo khẩu trang đi tới gõ cửa sổ:
“Người đẹp, có muốn hẹn hò không?”
Sở Nhã Tuyết đột nhiên trở nên mất kiên nhẫn. Vì vẻ đẹp thiên sinh lệ chất, từ nhỏ đến lớn nàng thường bị đàn ông làm phiền, rất khó chịu. Hơn nữa, nàng luôn nóng nảy với loại người này.
“Không đi. Cút!”
“Thật sự không hẹn hò? Vậy ta đi đây.”
Sở Nhã Tuyết cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc, vội vàng kêu lên:
“Chờ đã, đừng đi. Cởi khẩu trang ra cho ta.”
Chàng trai tháo khẩu trang ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười quen thuộc.
Sở Nhã Tuyết kinh ngạc kêu lên:
“Lâm Bắc Phàm, sao lại là ngươi?”
“Tại sao không phải là ta? Không phải ngươi hẹn ta đi chơi sao?”
Lâm Bắc Phàm cười nói.
“Ngươi đi vào trước đi.”
Sở Nhã Tuyết kéo Lâm Bắc Phàm lên xe vui vẻ nói:
“Ý ta là, sao ngươi lại ăn mặc thành bộ dạng này? Ta còn không nhận ra ngươi.”
Lâm Bắc Phàm u sầu thở dài:
“Bởi vì bây giờ ta rất nổi tiếng, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta nhận ra, ảnh hưởng đến việc đi lại của ta. Cho nên ta chỉ có thể hoá trang thôi.”
Sở Nhã Tuyết gật đầu đồng ý, che miệng cười:
“Đúng vậy. Bây giờ ngươi hot hơn cả minh tinh, trên mạng nói ngươi là người chồng quốc dân, nói ngươi là bức vương, là người trong mộng của chín trăm triệu cô gái trên thế giới. Haha ... Ta cười chết mất.”
Lâm Bắc Phàm càng sầu muộn hơn :
“Đúng vậy. Là người trong mộng của chín trăm triệu cô gái trên thế giới ... Bây giờ ta còn bị nguy hiểm hơn cả Đường Tăng thỉnh kinh tây phương nữa, ta không dám ra đường. Ta sợ bị các thiếu nữ không thể tự kiềm chế kéo vào trong rừng nhỏ.”
“Chảnh quá đi!”
Sở Nhã Tuyết cười đấm hắn một cái.
“Đừng nhúc nhích.”
Lâm Bắc Phàm kêu một tiếng.
“Sao vậy?”
Sở Nhã Tuyết chớp mắt, đôi mắt to lấp lánh, rất đẹp.
Lâm Bắc Phàm hai tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của Sở Nhã Tuyết, cau mày:
“Làm sao vậy? Ta phát hiện nhan sắc của ngươi lên xuống thất thường, rất không ổn định.”
Sở Nhã Tuyết nhướng mày, véo eo hắn hỏi:
“Ngươi nói cái gì vậy? Nói lại lần nữa coi!”
“Ý ta là ...”
Lâm Bắc Phàm nghiêm mặt nói :
“Một hồi thì đẹp, một hồi thì đẹp hơn.”
“Hừ.”
Sở Nhã Tuyết mặt mày hớn hở. Sau khi nhận ra mình đã thất thố, nàng nghiêm mặt lại, chỉ vào ngực Lâm Bắc Phàm hỏi:
“Lời ngon tiếng ngọt, đúng là hoa hoa công tử. Ngươi thành thật nói ta biết, ngươi đã nói với bao nhiêu phụ nữ rồi?”
Lâm Bắc Phàm kêu oan:
“Oan cho ta quá, ta đã thay đổi, đã hoàn lương, ngươi đừng bôi nhọ người tốt.”
“Hoàn lương? Ta không tin.”
Biểu cảm Sở Nhã Tuyết tràn đầy không tin:
“Tối hôm qua ngươi đi du thuyền với Tống Vũ Tinh, bây giờ ngươi tới tìm ta, đồ đàn ông bắt cá hai tay!”
Lâm Bắc Phàm càng kêu oan:
“Oan quá! Ta đi thuyền sẽ chóng mặt, sao có thể chân đạp hai thuyền được chứ?”
Sở Nhã Tuyết cười lạnh một tiếng:
“Ta nói không đúng sao?”
“Quả thật không đúng!”
Lâm Bắc Phàm sửa lại:
“Phải đạp vài chiếc mới có cảm giác như đi trên mặt đất.”
Sở Nhã Tuyết: “...”
Nàng vung nắm đấm nhỏ giận dữ qua.
“Chết đi cho ta.”
Cả hai vừa nói vừa cười xuất phát. Khi đến khu giải trí, bọn họ chơi các trò chơi cảm giác mạnh như thuyền cướp biển, tàu lượn siêu tốc, nhảy bungee, v.v. Phải nói rằng Sở Nhã Tuyết thực sự rất nhút nhát nhưng cũng rất táo bạo. Rõ ràng là nàng rất sợ hãi, nhưng cố tình muốn chơi, nàng kéo Lâm Bắc Phàm chơi cùng, Lâm Bắc Phàm đã bị chiếm hết lợi.
Sau khi chơi một lúc, Lâm Bắc Phàm kéo Sở Nhã Tuyết vào một góc.
“Sao thế?”
Sở Nhã Tuyết không biết tại sao. Lâm Bắc Phàm quay đầu lại liếc mắt một cái, trầm giọng nói:
“Ta cảm giác bị nhận ra. Người kia có thể là phóng viên hoặc là tay săn ảnh, hắn ta đã theo dõi chúng ta rất lâu.”
“Thật sao?”
Sở Nhã Tuyết quay đầu lại nhìn, cảm thấy đối phương có điểm đáng ngờ, vì vậy trở nên lo lắng:
“Làm sao đây? Có ảnh hưởng gì đến ngươi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận