Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 430. Lữ Mặc Bạch tỉnh lại

Chương 430. Lữ Mặc Bạch tỉnh lại
Chương 430: Lữ Mặc Bạch tỉnh lại
Với sự đốc thúc của mọi người, Diệp Tinh Thần thật ở thế cưỡi hổ khó xuống.
“Được ngày mai ta trở lại.”
Trong lòng rơi lệ đầm đìa!
Không ngờ cuối cùng lại bị chính mình hại mình. Lại phải kiếm tiền cho Lâm Bắc Phàm rồi, buồn muốn khóc!(*)
Tối hôm đó theo lời mời của Lâm Bắc Phàm, mọi người ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn. Ngày hôm sau Diệp Tinh Thần đến công ty làm việc với vẻ mặt không thiết sống, tiếp tục kiếm tiền cho Lâm Bắc Phàm. Cuộc sống trở nên yên tĩnh hơn, không có động tĩnh gì từ Triệu gia. Như Lâm Bắc Phàm đã nói, bên kia bận đối phó với Phố Wall nên không có thời gian quna tâm tới hắn. Hơn nữa cũng không dễ đối phó hắn. Bây giờ hai bên vốn liếng cùng thế lực chênh lệch không nhiều lắm, tổn thương địch nhân một phần thì chính mình cũng tổn thất tám phần. Vì vậy chắc chắn phải bàn bạc kỹ hơn. Lâm Bắc Phàm cũng không thèm để ý tới Triệu gia. Bây giờ mỗi ngày trôi qua vốn và sức mạnh của hắn ngày càng lớn hơn. Triệu gia còn là đối thủ của hắn sao?
Lúc này điện thoại di động khác của Lâm Bắc Phàm vang lên.
“Lữ Mặc Bạch tỉnh lại rồi sao?”
Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên cầm điện thoại lên và phát hiện ra không phải. Đó là Phương Linh Nhi một người bạn khác trên điện thoại. Nàng lại gửi lên vòng tròn bạn bè. Trong ảnh nàng đang đứng cạnh một bức tranh biếm hoạ trên chiếc xe năng lượng mới Đại Phong phiên bản hoạt hình, trrong rất phấn khích. Phía dưới còn để lại một câu: Mấy ngày nay bế quan đào tạo vất vả quá. Vì vậy ta đã đặc biệt tự thưởng cho mình chiếc ô tô năng lượng mới Đại Phong phiên bản mới nhất, thật dễ thương phải không? Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, còn cố ý để lại lời khen.
Lâm Bắc Phàm: xe thật dễ thương, người cũng vậy.
Chưa đầy một phút Phương Linh Nhi đã trả lời.
Phương Linh Nhi: Cảm ơn lời khen của ông chủ.
Ông chủ vậy mà khen ta kìa, cảm động quá đi, được khen mà hồi hộp ghê.
Lâm Bắc Phàm: trông ngươi gầy hơn rất nhiều.
Phương Linh Nhi: Dạo này kể từ khi đóng cửa huấn luyện ta đã giảm hai ký.
Lâm Bắc Phàm: Đáng thương quá, vuốt đầu nè. Hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ, ta rất kỳ vọng về ngươi nha.
Phương Linh Nhi: Vâng ông chủ. Linh Nhi chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ.
Bên kia Phương Linh Nhi vừa mới tập luyện xong nhìn điện thoại cười khúc khích.
“Ông chủ hồi âm cho ta này. Lời hắn thật ấm áp. Hihi...”
Lúc này một thanh âm từ xa truyền đến:
“Linh Nhi ngươi nghỉ ngơi xong chưa? Nhanh lên tiếp tục tập luyện đi, đang chờ ngươi đây!”
Phương Linh Nhi vội vàng cất điện thoại:
“Được. Ta đi uống nước trước xong trở lại ngay.”
Một giọng nói xa xăm vang lên:
“Đi đâu uống nước hả, không phải ly nước của ngươi ở đây à?”
“Đúng ha!”
Phương Linh Nhi đỏ mặt chạy lại cầm ly nước lên uống cạn để che đậy sự xấu hổ vừa rồi.
Lúc này Lâm Bắc Phàm vừa đặt điện thoại xuống thì phát hiện trong điện thoại có một tin nhắn khác.
“Không phải lại là tiểu cô nương Linh Nhi đấy chứ?”
Lâm Bắc Phàm nhìn một lượt phát hiện không phải, đó là một tài khoản phủ bụi đã lâu tên là Mặc Bạch: Thanh Nguyệt mấy ngày nay ngươi thế nào rồi?
Thanh Nguyệt: Mấy ngày nay ngươi đi đâu thế?
Thanh Nguyệt: Dù ta liên lạc với ngươi như thế nào cũng không thể liên lạc được, ta suýt nghĩ rằng ngươi đã mất tích và định báo cảnh sát đấy.
Thanh Nguyệt: Ngươi đang bận gì vậy?
Thanh Nguyệt: Cho dù bận rộn thế nào để trả lời một tin nhắn cũng không mất nhiều thời gian mà.
Một bệnh viện tư nhân xa hoa nào đó. Một người đàn ông bị quấn như xác ướp đang cầm điện thoại di động, bàn tay run rẩy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
“Thanh Nguyệt, đã làm ngươi lo lắng rồi. Ta rất nhớ ngươi!”
Người này đúng là siêu sao quốc tế Lữ Mặc Bạch. Hắn đã tình lại hai tuần trước. Tuy nhiên cơ thể bị thương đến mức hắn ta không thể ăn uống hay cử động tay chân, mãi đến khi cơ thể hồi phục một chút hắn ta mới cầm được điện thoại di động lên và liên lạc với người trong lòng không biết đang ở nơi nao.
Trợ lý của Lữ Mặc Bạch vẫn đang đứng bên cạnh hắn ta, trợ lý lo lắng nói:
“Ông chủ, tay của ngươi còn bị thương, tình trạng rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói tốt nhất không nên cử động, nếu không vết thương có thể sẽ trầm trọng hơn. Bỏ điện thoại xuống trước đi.”
Lữ Mặc Bạch khẽ lắc đầu nói giọng yếu ớt nhưng cố chấp: “Không...”
Trợ lý lại nói: “Vậy để ta gõ chữ cho ngươi.”
Lữ Mặc Bạch lại lắc đầu:
“Không... Ta tự làm...”
Người trợ lý thở dài. Lữ Mặc Bạch tiếp tục gõ chứ, vì tay bị thương nên gõ rất khó khăn, cố hết sức đổ mồ hôi trán rất lâu mới gõ được một câu.
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt ta đã làm ngươi lo lắng rồi.
Thanh Nguyệt: Biết là tốt rồi!
Thanh Nguyệt: Nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra với ngươi. Tại sao ta không thể liên lạc với ngươi kể từ sau buổi biểu diễn vậy? Đã hơn một tháng rồi mà vẫn không có tin tức gì, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Thanh Nguyệt: có chuyện gì thì nói với ta đi, ta rất lợi hại, có thể làm được rất nhiều chuyện mà người khác không làm được!
Thanh Nguyệt: đắc ý đưa nắm tay nhỏ lên
Bạn cần đăng nhập để bình luận