Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 448. Ta bị bỏ thuốc

Chương 448. Ta bị bỏ thuốc
Chương 448: Ta bị bỏ thuốc
Lâm Bắc Phàm lắc đầu. Hay thật! Đây là nhịp đập chết Ngô Ca. Ngay cả đường lui hắn ta cũng nghĩ ra, ép buộc đại bộ phận dư luận chống lại quyền lực của mình để hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu Từ Phỉ Phỉ xảy ra chuyện nhất định mọi người sẽ nghi ngờ hắn. Đồng thời hắn ta thỉnh thoảng thổi lửa không quên làm ô uế Lâm Bắc Phàm và kéo hắn xuống nước. Vụ án này đã được những người đứng sau khai thác triệt để.
“Mặc dù thủ đoạn này rất kém nhưng rất hữu ích, rất giống với các mánh khóe của Phố Wall.”
“Ngô Ca, không phải ta không cứu ngươi mà là ta không thể giúp ngươi chuyện này. Có điều ta nhất định sẽ thuê luật sư giỏi nhất giúp ngươi kiện cáo.”
Lâm Bắc Phàm “vô cùng đau đớn".
Hai ngày tiếp theo chuyện này trở nên ồn ào huyên náo. Vừa có xu hướng hạ nhiệt đã lập tức được người đứng sau hâm nóng khiến mọi người tiếp tục đổ dồn sự quan tâm. Ngoài ra còn có Từ Phỉ Phỉ, người phụ nữ bị hại cứ ba ngày lại ra ngoài than thở khóc lóc lên án về sự tàn bạo của Ngô Ca làm cho nhiều người vô cùng tức giận. Ngô Ca thực sự nhất cử thành danh thiên hạ đều biết, có điều tất cả chỉ là ô danh. Dư luận này gây nhiều áp lực cho cảnh sát. Tuy nhiên may mắn thay trường hợp này rất dễ xử lý. Chuỗi bằng chứng rất đầy đủ nhân chứng vật chứng đều có, chỉ còn việc kiện ra tòa để kết tội.
Một ngày sau cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng có cơ hội gặp Ngô Ca. Ngô Ca thật hốc hác so với vài ngày trước. Đầu tóc bù xù, râu ria chưa cạo và quầng thâm dưới mắt khiến cả người già đi vài tuổi.
“Ngô Ca ngươi khỏe không? Ngươi trong đó thế nào rồi? Có ai bắt nạt ngươi không?”
Vương Bàng Tử kích động hỏi.
“Tiểu Ngô, ngươi ở trong đó ăn có ngon không? Ngủ như thế nào? Ta tin tưởng ngươi nhất định vô tội, ta nhất định sẽ cứu ngươi.”
Dì Lưu cũng rất kích động.
“Cha cố lên, ta tin tưởng ở cha.”
Đại Xuân cũng rất phấn khích.
Ngô Ca kéo ra một nụ cười bất đắc dĩ:
“Cám ơn mọi người quan tâm, bây giờ ta không sao, không ai bắt nạt ta. Chỉ là hai ngày nay ta ăn ngủ không được mà thôi.”
Mọi người không khỏi thở dài. Xảy ra chuyện như vậy thì làm sao mà ăn ngủ được.
“Lão đệ ta có lỗi với ngươi.”
Lâm Bắc Phàm đã rơm rớm nước mắt.
“Lâm tổng, bây giờ chỉ có ngươi mới có thể giúp ta, ngươi nhất định phải cứu ta.”
Có hy vọng trong mắt của Ngô Ca. Bây giờ chỉ có Lâm Bắc Phàm mới có thể cứu được hắn ta.Bởi vì trong ấn tượng của hắn ta, Lâm Bắc Phàm là vạn năng không có việc gì khó đối với hắn.
Lâm Bắc Phàm nặng nề gật đầu:
“Ngươi yên tâm đi ta nhất định sẽ thả ngươi ra. Ta đã thuê luật sư giỏi nhất cả nước giúp ngươi kiện. Đó là người ngồi bên cạnh ta.”
Luật sư mặc vest và giày da ho khan một tiếng sau đó đưa tay bắt tay Ngô Ca, nghiêm túc nói:
“Xin chào Ngô tiên sinh. Ta tên là Trương Vĩ, ta là luật sư. Ta sẽ toàn quyền phụ trách đối với vụ án này.”
“Cám ơn Trương luật sư.”
Ngô Ca cảm ơn.
“Không có việc gì, ta cũng là được người khác ủy thác làm việc.”
Trương vĩ nghiêm túc gật đầu.
“Dù sao cũng cảm ơn.”
Ngô Ca nói.
Tuy nhiên không biết tại sao nhưng hắn ta luôn cảm thấy luật sư này rất không đáng tin cậy.
“Luật sư Trương, trường hợp của ta thì sao? Ta có thể thắng được không?”
Ngô Ca hỏi.
“Thành thật mà nói có rất ít hy vọng.”
Luật sư Trương lắc đầu:
“Có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, chuỗi chứng cứ đều đầy đủ. Tình thế đối với ngươirất bất lợi rất khó thắng.”
Ngô Ca tối sầm lại một chút.
“Tuy nhiên ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi thắng vụ kiện này.”
Luật sư Trương Vĩ nghiêm túc lấy một cuốn sổ và một cây bút từ trong ví ra:
“Tình hình lúc đó như thế nào ngươi có thể nói cho ta biết được không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Ngô Ca rơi vào ký ức:
“Lúc đó Lâm tổng say rượu, nữ minh tinh tên Từ Phỉ Phỉ nói nàng đã đặt phòng trong khách sạn này, phòng còn được trang bị trà tỉnh rượu. Vì vậy Từ Phỉ Phỉ và ta đã giúp Lâm tổng đến phòng của đối phương. Sau đó Lâm tổng nhận được một cuộc gọi và đi ra ngoài. Lúc này Từ Phỉ Phỉ mang trà tỉnh rượu đến...”
“Ta với nàng không nói lời nào, ta uống tách trà giải rượu mà nàng đưa cho ta. Đúng rồi chính là sau khi uống chén trà này ta mới cảm giác dục hỏa khó nhịn, không khống chế được chính mình. Ta hoài nghi chén trà kia có vấn đề, nàng đã bỏ thuốc ta.”
Ngô Ca kích động hơn một chút, như thể hắn ta đã tìm thấy một bước đột phá.
Luật sư Trương Vĩ rất bình tĩnh:
“Ta xin lỗi Ngô tiên sinh, cảnh sát đã từng kiểm tra ly trà, cũng không có vấn đề gì. Mời ngươi tiếp tục nói, càng chi tiết càng tốt.”
Ngô Ca thất vọng tiếp tục nói:
“Kế tiếp ta khống chế không được thân thể cho nên...”
Nghe Ngô Ca thuật lại mọi người lại một lần nữa lắc đầu thất vọng. Cho dù bọn bọn hắn không phải người hiểu pháp luật chuyên nghiệp cũng có thể nhìn ra vụ án này đang bị trói chặt, hầu như không có khả năng lật lại vụ án. Sau khi thẩm vấn xong, bọn hắn bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận