Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 441. Không thể tự chủ

Chương 441. Không thể tự chủ
Chương 441: Không thể tự chủ
Lãnh Thanh Ngạo rất tức giận:
“Ai là anh vợ của ngươi chứ? Ta không có thân thích với ngươi. Ngươi là một tên siêu lưu manh dám bắt cóc em gái của ta, hôm nay ta nhất định phải dạy cho ngươi một bài học.”
Nói xong hắn ta lao tới, nắm đấm siết chặt.
Lâm Bắc Phàm che mặt:
“Anh vợ đừng hấp tấp. Ngươi sẽ hối hận đấy.”
“Ai hối hận chính là cháu. Nhìn nắm đấm của ta đi.”
Lãnh Thanh Ngạo gầm lên.
“Anh đừng mà.”
Lãnh Thanh Nguyệt gọi to. Kết quả là mười giây sau hắn ta đã nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất mặt không thiết sống nhìn trần nhà.
Lâm Bắc Phàm vỗ tay thở dài:
“Anh vợ ơi, ta đã nói không nên xúc động. Bây giờ ngươi có hối hận không?”
Lãnh Thanh Ngạo nằm trên mặt đất bị tàn phá. Có ai có thể cho hắn biết tại sao thân thủ của của Lâm Bắc Phàm lại tốt như vậy không? Khá lắm. Ta luyện võ hơn mười năm mà không trụ nổi mười giây ở trước mặt hắn . Hắn ta còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống đất. Hắn ta đã luyện võ công giả suốt ngần ấy năm sao?
“Anh trai, ngươi thế nào rồi?”
Lãnh Thanh Nguyệt chạy tới nhìn Lãnh Thanh Hạo với vẻ mặt đau đớn tức giận, trừng mắt với Lâm Bắc Phàm:
“Ngươi xem ngươi, ra tay cũng không biết nhẹ một chút? Mặt hắn ta bị đánh sưng lên rồi.”
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất oan ức:
“Ai biết hắn ta lại đánh kém như vậy? Ta còn chưa dùng sức, hắn ra đã ngã xuống trước khi ta ra tay rồi.”
Lãnh Thanh Ngạo: “Ọc.”
Tim hắn ta đau lắm. Ta bị đánh thế này ngươi rồi còn đâm vào tim ta à? Có một chút lòng thông cảm nào hay không hả?
Lúc này mọi người đều chỉ trỏ xung quanh Lãnh Thanh Ngạo.
“Vừa rồi ta còn nghĩ hắn ta hay lắm. Cuối cùng những vệ sĩ được đưa đến đây đều bị hai người của Lâm tổng đánh bại. Chính hắn ta ra tay không đến một giây lại bị Lâm tổng hạ gục.”
“Quá tệ. Ta chưa từng gặp như vậy người đàn ông mười giây cũng không em gáiu được.”
“Vừa rồi hắn ta kiêu ngạo bao nhiêu bây giờ lại xấu hổ bấy nhiêu.”
“Cho nên cư dân mạng nói đều đúng, làm người không nên quá bốc phét, nếu không sẽ bị sét đánh.”
“Đây là quả báo.”
Lãnh Thanh Ngạo lại nôn ra máu. Hắn ta là thành viên đầu tiên của thế hệ trẻ gia tộc ẩn thế Lãnh gia. Bình thường đi đâu cũng được người khác khen ngợi tâng bốc nay lại bị người ta vây xem cười nhạo? Mất hết mặt mũi rồi. Tất cả đều do tên cặn bã trước mặt này mang đến. Bắt cóc em gái yêu quý nhất của hắn ta, làm hắn ta mất mặt. Đáng ghét đến cực điểm. Không muốn tiếp tục mất mặt hắn ta tức giận nói:
“Ta tìm một nơi khác nói chuyện đi.”
Vì vậy Lâm Bắc Phàm đã sắp xếp Lãnh Thanh Ngạo và các vệ sĩ của hắn ta ở một phòng khách khác. Lãnh Thanh Ngạo đã trải qua trị liệu đơn giản, cũng không có gì nghiêm trọng nhưng trong lòng vẫn tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
Lãnh Thanh Nguyệt cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm:
“Không được phép động thủ nữa biết chưa, dù sao hắn ta cũng là anh trai ta.”
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất vô tội:
“Rõ ràng là hắn ta ra tay trước.”
Lãnh Thanh Nguyệt gật đầu:
“Ta biết, nhưng ngươi lợi hại như vậy không thể nhường hắn ta sao?”
Lâm Bắc Phàm rất uất ức:
“Nhưng mà ta đã nhường rồi.”
“Nhường rồi?”
Hai anh em Lãnh Thanh Nguyệt đều choáng váng. Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ giơ ngón tay lên:
“Ta chỉ dùng một chút sức mạnh, ai ngờ như vậy hắn ta cũng không tiếp được.”
Lãnh Thanh Ngạo: “Ọc”
Mẹ kiếp. Thằng khốn này. Mở miệng là đâm vào tim. Hắn ta không muốn nói chuyện với Lâm Bắc Phàm nữa bèn quay đầu nhìn Lãnh Thanh Nguyệt nghiêm túc nói:
“Em gái, người như vậy không đáng để ngươi nương tựa đâu.”
“Ta đã điều tra rồi. Từ lâu hắn đã là một tay chơi, đã qua lại với vô số phụ nữ. Mặc dù bây giờ hắn đã thay đổi rất nhiều nhưng hắn vẫn còn mập mờ với một số phụ nữ. Tống Vũ Tình ở bệnh viện Tống thị, Sở Nhã Tuyết của tập đoàn Lệ Thành, thư ký bên người Liễu Như Mi của hắn ta, còn có ngươi bây giờ nữa. Người này hoàn toàn là một tên lưu manh một tay chơi bời, chân đạp mấy thuyền, ngươi và hắn ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Lâm Bắc Phàm không thể không xen vào:
“Anh vợ, ngươi hơi thành kiến với ta rồi, ta muốn sửa một chút. Tuy ta hay lăng nhăng nhưng ta nhất định là một người đàn ông tốt.”
Lãnh Thanh Ngạo nổi giận: “Câm miệng! Bây giờ ta không hỏi ngươi, không có chỗ cho ngươi nói chuyện.”
Lâm Bắc Phàm ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Lãnh Thanh Nguyệt trông vừa tức giận vừa buồn cười. Anh chàng này thỉnh thoảng làm cho ta thấy khôi hài vui vẻ. Nếu không phải không đúng lúc thì lúc này nàng đã cười thành tiếng rồi. Nghĩ đến những lời của Lãnh Thanh Ngạo, Lãnh Thanh Nguyệt thở dài:
“Anh à, ta biết hết những gì ngươi nói.”
Lãnh Thanh Ngạo ngẩn ra:
“Ngươi đã biết vì sao còn...”
“Anh à ngươi cho rằng hôn nhân của ta có thể tự chủ sao?”
Lãnh Thanh Ngạo: “Cái này...”
“Ngươi biết rõ hơn ta, con nhà đại gia tộc như chúng ta, hôn nhân đều không thể tự chủ được, nhất là phụ nữ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận