Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 221: Ngươi có muốn sự nghiệp thăng tiến thêm không?

Lưu Tiêu Dao mỉm cười lắc đầu, song trong lòng hắn ta thì đang tức tối vô cùng.
Chẳng trách Lâm Bắc Phàm lại phát triển đến như vậy, hóa ra là có cái đám khốn khiếp này trợ giúp!
Ở kiếp trước, lúc ba người này là kẻ địch của hắn, một người biết y thuật, một người biết võ công, một người thì biết trộm mộ, ba người này đã tạo thành sự ảnh hưởng rất lớn đối với Lâm Bắc Phàm.
Thế nhưng tới nay bọn họ lại trở thành bạn của hắn, trở thành sự hỗ trợ vô cùng to lớn cho hắn!
Ban nãy thông qua những đồng xu, Lưu Tiêu Dao đã thấy được một phần quỹ đạo trong vận mệnh của Lâm Bắc Phàm.
Dưới sự giúp đỡ của mấy quý nhân này, chắc chắn Lâm Bắc Phàm sẽ phát triển nhanh chóng, sự nghiệp của hắn sẽ xán lạn hơn kiếp trước rất nhiều!
Thế nên muốn đạp đổ sự nghiệp của Lâm Bắc Phàm thì bắt buộc phải trừ khử những quý nhân kia!
Bằng không nếu để bọn họ tiếp tục giúp đỡ hắn, chắc chắn hắn sẽ càng ghê gớm hơn nữa, đến khi ấy muốn ngăn cản cũng chẳng được!
Và như thế thì công cuộc báo thù của hắn ta sẽ đổ sông đổ bể!
Nghĩ tới đây, Lưu Tiêu Dao bỗng hỏi: “Lâm tổng, ngươi có muốn sự nghiệp của ngươi thăng tiến thêm không?”
Lâm Bắc Phàm vội gật đầu: “Đương nhiên là muốn rồi, đại sư có cao kiến gì không?”
Lưu Tiêu Dao chỉ nở một nụ cười nhẹ, trông hắn ta kiểu “cao thâm khó lường” vô cùng: “Lâm tổng, mấy người này đúng thật là quý nhân của ngươi! Thế nhưng ta khuyên ngươi một câu chân thành, người thì ngươi có thể khai thác, nhưng không được quá thân thiết!”
Lâm Bắc Phàm chau mày: “Tại sao chứ? Mấy người họ đều là anh em tốt của ta mà!”
“Ngươi có bao giờ nghe câu ‘Thành bởi Tiêu Hà, bại cũng bởi Tiêu Hà’ chưa?”
“Ta đã từng nghe đến câu nói đó, nhưng mà có liên quan gì đến ta chứ?”
“Thực ra tình huống của ngươi cũng giống như câu nói này đấy!”
Lưu Tiêu Dao lắc đầu: “Lâm tổng, ban nãy ta đã nói rồi, mệnh cách của ngươi có nhiều điều khó nói lắm, ngươi trời sinh là người có sự nghiệp hiển hách, như Hán Cao Tổ trong truyền thuyết ấy! Mà những quý nhân này chính là công thần giúp ngươi lập công, lập nghiệp, họ giống mấy người như Tiêu Hà hay Hàn Tín ấy!”
“Hiện giờ bọn họ còn yếu kém nên ngươi và bọn họ dựa dẫm lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau để cùng nhau phát triển! Thế nhưng con người ai mà chẳng có dã tâm, người càng có năng lực thì dã tâm càng lớn! Khi mấy quý nhân này lớn mạng, bọn họ sẽ sinh lòng kiêu ngạo và có những suy nghĩ không nên có, cuối cùng trở thành hòn đá cản trở con đường sự nghiệp của ngươi phát triển!”
“Ngươi cứ nghĩ mà xem, tại sao mấy vị hoàng đế lúc khai quốc lại thường giết hết những công thần? Thực ra nó cũng giống điều ta vừa phân tích cho ngươi thôi, chính là bởi năng lực của bọn họ quá mạnh, công lao quá lớn, uy hiếp đến địa vị của hoàng đế, thế nên hoàng đế phải giết thôi!”
“Từ xưa đến nay đều như vậy cả!”
Lưu Tiêu Dao lớn giọng nói: “Thế nên ngươi phải đề phòng bọn họ mọi lúc mọi nơi! Khi sự nghiệp của ngươi thành công rực rỡ, ngươi nhất định phải đá đít bọn họ ngay, phải dứt khoát quyết liệt vào, bằng không người chịu tổn thất sẽ chỉ là ngươi mà thôi!”
Lâm Bắc Phàm chấn kinh: “Đại sư, bọn họ đều là bạn tốt, là những người anh em của ta, ngươi lại bảo ta… đi đá đít bọn họ? Làm anh em thì phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, hiện giờ có phúc không cùng hưởng thì gọi gì là anh em nữa?”
“Ta chỉ nói vậy thôi, tin hay không tùy ngươi!” Lưu Tiêu Dao cười.
Hắn ta cũng không hi vọng có thể cắt đứt quan hệ của mấy người này chỉ bởi đoạn trò chuyện vừa rồi.
Chủ yếu là hắn ta muốn gieo một hạt giống, khiến bọn họ sinh nghi lẫn nhau mà thôi.
Còn hắn ta sẽ tiếp tục cố gắng tìm cách chia rẽ bọn họ.
Thậm chí còn có thể trực tiếp ra tay giải quyết cái đám quý nhân kia.
“Cảm ơn đại sư đã chỉ điểm!” Lâm Bắc Phàm đứng dậy, hắn lấy điện thoại rồi trả tiền xem bói.
“Lâm tổng, nếu sau này còn điều gì thắc mắc thì ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào! Cánh cổng nhà ta luôn chào đón ngươi!”
“Đại sư, tại sao ta lại được hoan nghênh như vậy?” Lâm Bắc Phàm kinh ngạc.
“Ban nãy ta đã nói rồi, mệnh cách của ngươi có nhiều điều khó nói, tương lai chắc chắn sẽ tươi đẹp, ta rất thích xem về tương lai của ngươi! Ta làm như vậy cũng như để tích đức tích phúc cho bản thân mình!” Lưu Tiêu Dao nói.
“Cảm ơn đại sư đã thành toàn!” Lâm Bắc Phàm hớn ha hớn hở.
“Giờ ngươi có thể đi rồi, có vấn đề gì thì cứ đến tìm ta! Tiểu Thanh!”
Cô gái bên ngoài cửa bèn đi vào: “Tiên sinh có chuyện gì ạ?”
Lưu Tiêu Dao nói với chất giọng ôn hòa: “Tiễn Lâm tổng về giúp ta! Sau này khi Lâm tổng tới tìm ta thì cứ đưa hắn vào, không cần phải xếp hàng!”
Cô gái kinh ngạc không thôi, đoạn gật đầu, nói: “Vâng thưa tiên sinh!”
“Xin cáo từ, Lưu đại sư!” Lâm Bắc Phàm vẫy tay chào tạm biệt.
Lưu Tiêu Dao gật đầu, hắn ta mỉm cười: “Đi đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận