Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 389. Chạy sai hướng thì sao?

Chương 389. Chạy sai hướng thì sao?
Chương 389: Chạy sai hướng thì sao?
Diệp Tinh Thần suy nghĩ một chút, yên lặng dán thiết bị kích nổ trong tay lên, hai cái trang bị kích nổ dán rất gần, sau đó đi vệ sinh xong thì bỏ đi nhanh như chạy trốn!
“Ông chủ, cảm ơn ngươi! Chúc ngươi cả đời bình an!”
Chủ thuyền đi vào nhà vệ sinh, mùi hôi thối phát ra từ nhà vệ sinh lần nữa làm cho hắn ta tái xanh. Sau một trận nôn khan:
“Mẹ kiếp, người trong thành phố này thật sự là người thì lười ị thì nhiều! Ăn ngon hơn chúng ta, ị hôi thối hơn chúng ta! Sau này không bao giờ để họ lên thuyền nữa!
Sau khi Diệp Tinh Thần thoát khỏi thuyền buôn lậu thì trèo lên sườn núi, yên lặng chờ đợi. Ba tiếng đã trôi qua. Lúc này đêm khuya vắng vẻ, chỉ có thuyền đánh cá có ánh đèn lay động. Không lâu sau, một chiếc ô tô bình thường chạy tới, một người bước xuống xe.
Tuy rằng đối phương ăn mặc bình thường, còn đội mũ, hơn nữa trời tối, nhìn cũng không rõ ràng lắm nhưng từ thân hình và động tác của đối phương mà xem, hai nhân vật chính liếc mắt một cái là nhận ra, người này chính là long vương Triệu Thiên! Hắn ta thực sự đến đây, sẵn sàng vượt biên trái phép rời khỏi đất nước này!
Diệp Tinh Thần và Ngô Ca kích động.
“Cơ hội báo thù đã đến!”
Lúc này long vương Triệu Thiên nhìn thuyền đánh cá rách nát trước mắt mà trong lòng cực kỳ bất mãn.
“Đây có phải là thuyền đón ta không? Rách nát quá, ngươi có thể đổi chiếc khác hay không?”
Cả đời này hắn ta chưa từng đi một chiếc thuyền rách nát như vậy! Nhất là mùi hôi thối trên thuyền xông ra, mùi tanh của cá còn xen lẫn mùi hôi thối của nước tiểu, từng đợt xông vào mũi làm cho hắn ta cực kỳ khó chịu, có một loại cảm giác muốn nôn. Đang nghĩ ngợi, kết quả thật sự liền nôn ra!
Nôn đến ào ào! Nôn đến mật xanh mật vàng!
Ông chủ thuyền cười khổ nói:
“Khách quý, xin lỗi! Thuyền của chúng ta ban ngày là thuyền đánh cá, ban đêm mới nhận được công việc buôn lậu, vì vậy mùi vị thực sự khó chịu một chút! Có điều chỉ có như vậy mới có thể che giấu tai mắt người khác! Mong ngươi lượng thứ!”
“Nhưng con thuyền của ngươi cũng quá hôi thối rồi, thật giống như từ vớt ra từ hố phân vậy...”
Mặt long vương xanh biếc tím tái. Ông chủ thuyền cười khổ:
“Vốn dĩ cũng không hôi thối như vậy! Chỉ là do hôm nay có hai khách du lịch đến đại tiện trong nhà vệ sinh của ta, chính vì thế…”
“Nôn~~” Long vương lại nôn.
“Thôi đi, ta không nói nữa!”
Chủ thuyền ngậm miệng lại. Sau khi nôn sạch sẽ, long vương tái mặt lên thuyền, phất phất tay nói:
“Nhanh đi thôi, đừng làm chậm trễ thời gian!”
“Vâng thưa quý khách!”
Thuyền buôn lậu chậm rãi chạy ra ngoài.
Long vương Triệu Thiên lên thuyền, phát hiện nơi này ngoại trừ mùi khó ngửi ra, ánh sáng còn cực kỳ tối. Vì vậy không thể không nói:
“Ở đây quá tối, ngươi có thể bật đèn lên không?”
Chủ thuyền lắc đầu cười cười:
“Không được, bây giờ chúng ta đang làm những việc trái pháp luật, vô cùng nguy hiểm, cho nên phải tắt đèn mới không làm người khác chú ý! Nếu không sẽ bị cảnh sát biển phát hiện, tất cả chúng ta đều phải vào tù!”
Long vương nhíu mày. Không thể không thừa nhận đối phương nói có lý. Vì vậy hắn lấy điện thoại di động ra, dự định lướt điện thoại để giết thời gian. Lại phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu, làm gì cũng không được. Long vương nhíu mày lần nữa:
“Tín hiệu ở đây của ngươi thật kém, có WiFi hay không? Nói với ta đi!”
Chủ thuyền lắc đầu lần nữa:
“Không có Wifi! Sở dĩ không có tín hiệu là bởi vì trên thuyền của ta lắp đặt thiết bị gây nhiễu tín hiệu, cho nên không nhận tín hiệu nào!”
“Tại sao?”
Long vương kêu lên.
“Quý khách ơi, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền! (*) Chúng ta đang buôn lậu đấy, đây là chuyện ở tù!”
(*)Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Chủ thuyền cười khổ:
“Nếu vẫn còn tín hiệu sẽ dễ dàng bị cảnh sát biển đuổi theo, quá nguy hiểm! Để đề phòng chúng ta thậm chí còn không mở điều hướng!”
“Nếu không mở điều hướng, chạy sai hướng thì sao?”
Long vương kêu lên.
“Quý khách yên tâm đi, con đường này chúng ta chạy hơn trăm lần, rất quen rồi! Nhắm mắt lại cũng có thể thuận lợi mang ngươi ra ngoài!”
Ông chủ thuyền tự tin cười nói.
“Vậy sẽ mất khoảng bao lâu?”
Long vương vặn hỏi.
“Vậy phải xem cảnh sát biển tuần tra có chặt hay không! Từ bờ biển của chúng ta ra ngoài là mười hai hải lý, là lãnh hải của chúng ta nhưng cũng là nới cảnh sát biển tuần tra dày đặc nhất! Nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp, ta có thể chạy ra khỏi lãnh hải trong khoảng hai tiếng!”
“Nhưng chạy ra khỏi lãnh hải là chưa được! Chỗ xa hơn mười hai hải lý được gọi là vùng biển lân cận! Trong vùng biển này nước ta vẫn có thể thực thi pháp luật chống buôn lậu, chống vượt biên trái phép! Đi qua khu vực này cũng mất khoảng hai giờ!”
“Vì vậy, chỉ có chạy ra hai mươi bốn hải lý thì sẽ an toàn hơn! Và thuyền của quý khách đang chờ ngươi ở đó! Nếu tiến triển suôn sẻ như vậy, tổng cộng cần bốn năm tiếng đồng hồ!”
Chủ thuyền cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận