Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 394. Vụ trả thù

Chương 394. Vụ trả thù
Chương 394: Vụ trả thù
Lúc này Lâm Bắc Phàm đứng dậy:
“Được rồi, không nói nhiều như vậy nữa, Hàn tiên sinh ngươi nghỉ ngơi thật tốt nhé. Hôm khác ta sẽ đến gặp ngươi.”
“Ừm, cám ơn Lâm tổng”
Hàn Vũ cười cười. Lâm Bắc Phàm mỉm cười rời đi.
Long vương, ta thả thần thám Hàn Vũ ra, xem ngươi có chết hay không?
Sau khi Lâm Bắc Phàm bỏ đi, Hàn Vũ thế nào cũng không ngủ được, cảm giác tinh thần vô cùng dồi dào. Lại nhớ tới ba vụ án mà Lâm Bắc Phàm nhắc tới, lại nhớ tới long vương Triệu Thiên mà trong lòng tràn đầy hận ý.
“Sự kiện siêu sao quốc tế Lữ Mặc Bạch bị đánh trọng thương nhập viện, ngoại trừ lời khai của Lữ Mặc Bạch, cũng không có chứng cứ hữu hiệu khác, không cách nào thành lập chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, không thể định tội long vương.”
“Dựa vào trình độ làm việc vô cùng sạch sẽ của đối phương, muốn tìm ra chứng cớ là điều cực kỳ khó khăn.”
“Cho dù thật sự tìm ra chứng cớ, đối phương cũng chỉ bị nhốt vài năm mà thôi, vài năm sau là được thả ra. Đối với hắn ta mà nói cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.”
“Đối với vụ án đánh bom thuyền buôn lậu, đối phương có thể muốn vượt biên ra ngoài, nhưng cũng không có bằng chứng xác đáng. Cho dù cuối cùng hắn ta có bị kết tội thì đó cũng không phải là tội nghiêm trọng, phán không được mấy tháng”
“Cho nên muốn mượn chuyện này lật đổ long vương cũng không thực tế.”
“Nhưng mà đây lại là cơ hội báo thù duy nhất của ta.”
“Trong cuộc điều tra của ta, đối phương đã phạm nhiều hơn một hai vụ án. Những vụ án này cộng lại cũng đủ để cho hắn ta bị tuyên một bản án nghiêm khắc, thậm chí là tử hình. Vì vậy ta phải tìm ra bằng chứng và lật đổ hắn ta hoàn toàn.”
“Ta, ta phải đưa hắn ta vào tù.”
Thần thám Hàn Vũ mò mẫm một cái điện thoại di động từ cái gối bên cạnh, gọi điện thoại một cái.
“Này đội trưởng Vương, ta rất quan tâm đến vụ nổ thuyền buôn lậu gần đây...”
Ngày thứ hai có một chiếc xe cảnh sát đã đến bệnh viện và đón Hàn Vũ đi. Ngồi trên xe cảnh sát, sắc mặt Hàn Vũ vẫn hơi tái nhợt, thân thể chịu không nổi lạnh lẽo nên khoác một chiếc áo khoác gió.
“Cố vấn Hàn, thân thể của ngươi không sao chứ?”
Một nam tử trung niên quan tâm hỏi han, Hàn Vũ gật đầu cười nói:
“Đội trưởng Vương yên tâm đi. Cơ thể của ta đã phục hồi một nửa, chỉ là có hơi hư nhược mà thôi, hoạt động bình thường không có vấn đề gì. Miễn là ta không ra tay thì ta có thể kiên trì. Chúng ta hãy nói về vụ án đi.”
“Được rồi. Với sự giúp đỡ của các cố vấn Hàn, ta tin rằng chúng ta sẽ sớm phá án thôi.”
Đội trưởng Vương cười nói.
“Đội trưởng Vương khách sáo quá.”
Hàn Vũ khiêm tốn. Tiếp theo có thần thám Hàn Vũ gia nhập, rất nhiều manh mối trọng yếu đều được hắn ta moi ra, điều tra tiến triển thần tốc.
“Theo dõi vết máu dọc đường, hẳn là có hai người đuổi giết long vương.”
“Từ dấu vết đánh nhau ở hiện trường mà xem, hai người này tuyệt đối là cao thủ. Lần theo dấu vết máu còn phát hiện đạn và phi đao, cái này cũng có thể chứng thực từ trên người long vương Triệu Thiên. Cho nên hai người này có một người am hiểu dùng súng, còn người kia am hiểu dùng phi đao. Giỏi sử dụng phi đao, còn am hiểu dùng độc.”
“Từ thương thế của long vương mà xem, hai cao thủ kia ra tay cực kỳ ác độc, bởi vậy có thể thấy được bọn họ cực kỳ căm hận long vương.”
“Thuyền buôn lậu kia đã kinh doanh nhiều năm vẫn bình an vô sự, vậy mà đến lượt long vương chuẩn bị vượt biên mới phát sinh vụ nổ. Rõ ràng hai cao thủ kia là nhằm vào long vương.”
“Cho nên, vụ án này có thể coi là trả thù.”
“Thuyền buôn lậu phát nổ, sử dụng thiết bị kích nổ mini. Các thủy thủ buôn lậu đã chết sạch, không có khả năng tự mình cài bom, cho nên nhất định là người ngoài. Người tiếp xúc với thuyền buôn lậu ngày hôm đó có thể là hung thủ.”
“Cho nên, chúng ta chỉ cần điều tra những người lạ mặt ra vào thôn Liên Hoa vào ngày xảy ra chuyện, liền có cơ hội tìm ra hung thủ.”
“Tuy thôn Liên Hoa gần Ma Hải nhưng người ngoài cũng không nhiều, có người lạ xuất hiện rất dễ dàng bị phát hiện. Ta tin rằng chuyện này nhất định sẽ không làm phiền các đồng chí ở đây.”
Hàn Vũ đửa ra phân tích của mình, nhận được sự tán thưởng từ tất cả các hội trường.
“Cố vấn Hàn nói rất hay.”
“Không hổ danh là cố vấn Hàn.”
“Nghe ngươi phân tích như vậy, suy nghĩ của chúng ta rõ ràng hơn nhiều.”
“Phá án rồi, cố vấn Hàn được ghi công đầu.”
Thần thám Hàn Vũ vươn hai tay trấn an mọi người:
“Cám ơn, ta chỉ đang tận một phần lực mà thôi. Tiếp theo phụ thuộc vào tất cả mọi người, những gì ta có thể giúp được là rất hạn chế.”
“Cố vấn Hàn, ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều.”
“Tiếp theo hãy giao cho chúng ta.”
“Ngươi hãy chờ đợi tin tốt từ chúng ta.”
Hàn Vũ chỉ cười nhạt đối với lời khen ngợi của mọi người. Với hắn ta mà nói thì vụ án này không phá được cũng không quan trọng. Bởi vì cho dù phá án cũng không tạo thành thương tổn gì cho long vương, dù sao còn giúp hắn ta tìm ra hung thủ thật báo thù rửa hận. Mà Hàn Vũ còn muốn cảm tạ hai vị hung thủ kia. Nếu như không phải bọn họ kịp thời ra tay, nếu như không phải bọn họ đánh long vương tàn tạ, long vương thật sự đã chạy ra nước ngoài tiêu dao. Cho nên vụ án này không phá cũng không sao cả. Hắn ta chỉ muốn nhân cơ hội này để can thiệp vào một trường hợp khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận