Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 405. Chỉ và vẻ bên ngoài mà thôi

Chương 405. Chỉ và vẻ bên ngoài mà thôi
Chương 405: Chỉ và vẻ bên ngoài mà thôi
“Có!”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc gật đầu:
“Họ có thể bịa ra mọi chuyện và biến ta thành một hoa hoa công tử.”
Sở Nhã Tuyết: “...”
Cái này còn cần bịa ra sao?
“Hay là ... chúng ta về trước nhé?”
Sở Nhã Tuyết lo lắng kéo Lâm Bắc Phàm.
“Ngươi vẫn chưa chơi đủ mà.”
“Không sao, chúng ta trở về trước đi.”
Sở Nhã Tuyết kéo Lâm Bắc Phàm đi. Còn người phía sau vội vàng chạy theo nhưng cuối cùng vẫn bị mất dấu. Không có nơi nào để chơi, Lâm Bắc Phàm theo Sở Nhã Tuyết về nhà.
“Đều là lỗi của ngươi. Nếu không phải bây giờ ngươi nổi danh như vậy, chúng ta đã không trở về sớm như vậy.”
Sở Nhã Tuyết nói. Lâm Bắc Phàm cảm thấy thật tủi thân:
“Sao ngươi có thể trách ta, ta cũng là người bị hại m.”
“Dù sao cũng đều là lỗi của ngươi.”
Sở Nhã Tuyết kiêu ngạo.
“Đã khuya rồi, chúng ta gọi đồ ăn ship đến hay ra ngoài ăn?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Ta không muốn ra ngoài, cũng không muốn gọi đồ ăn ship đến, không hợp vệ sinh. Nên để ta nấu bữa tối đi.”
Đôi mắt của Sở Nhã Tuyết sáng lên.
“Ngươi có thể nấu ăn à?”
Lâm Bắc Phàm rất nghi ngờ, kiếp trước hắn chưa bao giờ thấy nàng nấu ăn.
Sở Nhã Tuyết do dự:
“Một chút.”
“Biết một chút hay là không biết?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
Sở Nhã Tuyết tức giận, hai tay chống nạnh:
“Sao ngươi lại quan tâm nhiều như vậy? Dù sao ta nấu gì ngươi ăn nấy là được rồi. Bao nhiêu người muốn ăn món của ta đều không có cơ hội này đấy!”
Sở Nhã Tuyết lấy trong tủ lạnh ra mấy quả trứng gà, thêm một nắm hành lá, mở iPad lên, theo dõi video dạy nấu ăn trên đó.
Lâm Bắc Phàm ở bên cạnh yên lặng nhìn, hỏi:
“Cần ta giúp không?”
Sở Nhã Tuyết khăng khăng:
“Không cần, chỉ cần đứng bên cạnh xem là được rồi! Không có gì đâu, thật khó có được bản thiên tài ta đây nấu ăn cho.”
Sở Nhã Tuyết bắt đầu nghiêm túc nấu ăn. Phải nói rằng Sở Nhã Tuyết vẫn rất tài năng trong học tập. Lần đầu tiên mình xào rau, xào rất kỹ, giống y như trong video.
Sở Nhã Tuyết rất tự hào:
“Có vẻ như xào rau rất dễ dàng, không làm khó được bản thiên tài.”
Sau đó nàng đẩy món ăn đến trước mặt Lâm Bắc Phàm để Lâm Bắc Phàm ăn thử rồi lo lắng hỏi:
“Thế nào? Có ngon không?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu :
“Xào ngon lắm.”
Đôi mắt của Sở Nhã Tuyết sáng lên:
“Thật sao?”
“Ta lừa ngươi làm gì, muối này của ngươi xào thật khá, có mùi rau nhàn nhạt.”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói.
Sở Nhã Tuyết: “...”
Mặt nàng tối sầm dùng đũa gắp một miếng bỏ vào miệng rồi nhanh chóng phun ra: “Khụ khụ. Mặn quá, nhiều muối ăn không ngon. Lạ thật, ta làm theo video mà sao mùi vị không đúng? Để ta làm đĩa khác.”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt:
“Thôi đi Nhã Tuyết, đừng ép buộc bản thân.”
Sở Nhã Tuyết tức giận chống nạnh:
“Ý ngươi là gì? Ý ngươi là đồ ăn của ta không ngon?”
“Không. Ý ta là, thay vào đó ngươi hãy thay video nấu ăn.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ngươi đang xem video của diêm vương gia.”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt và nói:
“Hắn ta nói đâu đâu, thật ra là một túi muối. Nhà ai xào rau mà cho nhiều muối như vậy? Đừng học theo hắn, rất dễ làm hư.”
Sở Nhã Tuyết: “Đáng ghét!”
Sau đó, Sở Nhã Tuyết đổi sang video nấu ăn khác và bắt đầu học. Dù đã được cải thiện nhưng hương vị vẫn không ngon. Cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng không thể chịu đựng được nữa:
“Được rồi, để ta làm. Để cho ngươi làm nữa thì tối nay chúng ta sẽ không có gì ăn.”
“Ngươi có thể nấu ăn sao?”
Cầm chiếc thìa, Sở Nhã Tuyết rất nghi ngờ.
“Biết một chút.”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nói.
“Đã vậy thì ngươi cứ làm đi. Nếu ăn không ngon, ta phạt ngươi ...”
Sở Nhã Tuyết hung ác nói:
“Ta sẽ phạt ngươi ăn hết tất cả những món ăn ta nấu.”
“Nếu ta nấu ngon thì sao?”
Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại .
“Ngươi xem rồi làm đi, ngươi được phép đưa ra yêu cầu không quá đáng.”
Sở Nhã Tuyết bĩu môi.
Từ khi đánh cuộc với Lâm Bắc Phàm tới nay, nàng chưa từng thắng lần nào, toàn thua cho điều kiện của Lâm Bắc Phàm. Đã nhiều nợ rồi thì không lo có thêm một cái nữa!
“Một lời đã định!”
Lâm Bắc Phàm nhặt con dao nhà bếp lên và bắt đầu thái rau. Sau đó cho rau vào nồi xào lên. Toàn bộ quá trình được thực hiện nhanh chóng gọn gàng còn giống đầu bếp hơn cả đầu bếp.
“Xem ra ngươi rất biết nấu ăn nha.”
Sở Nhã Tuyết kinh ngạc. Cho dù nằm mơ nàng cũng sẽ không bao giờ tưởng tượng được, vị thiếu gia phóng túng chơi bời trước mặt mình lại có thể nấu ăn. Dáng vẻ nhìn rất hấp dẫn nữa chứ! Sở Nhã Tuyết say đắm. Nàng dụi mắt, nàng có mở nhầm đường không? Ông trời thực sự đùa với nàng như vậy à?
“Tất nhiên rồi. Tài nấu ăn của ta là thượng hạng, mọi thứ ta làm đều là thượng hạng.”
Lâm Bắc Phàm vừa nói lầm bầm vừa nấu ăn:
“Nhã Tuyết, đợi một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”
“Ừ.”
Sở Nhã Tuyết hào hứng gật đầu, lén ngửi mùi thơm. Chà, thơm quá! Rất thơm! Sau đó Lâm Bắc Phàm xào rau, Sở Nhã Tuyết đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt dần dần mê ly. Lúc người đàn ông tập trung làm việc là lúc hấp dẫn nhất. Nhất là một người trẻ tuổi, đẹp trai và có năng lực như Lâm Bắc Phàm. Xào rau mà cũng đầy sức hấp dẫn. Bất tri bất giác nhớ lại một vài kỷ niệm lúc mới quen. Lúc đầu nàng nghĩ hắn là phú nhị đại giàu có ít học và kém cỏi, chẳng ra gì ngoài việc hoang đàng và lăng nhăng. Sau này mới phát hiện đây chỉ là hình dáng bên ngoài của người ta mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận