Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 396. Ngươi có biết ta nhập viện thế nào không?

Chương 396. Ngươi có biết ta nhập viện thế nào không?
Chương 396: Ngươi có biết ta nhập viện thế nào không?
Hàn Vũ mừng rỡ nhận lấy đĩa:
“Cám ơn Lý tiên sinh phối hợp, ngươi đã giúp ta rất nhiều.”
“Không có gì, cảnh sát cùng nhân dân phối hợp. Ha ha.”
“Để cảm ơn, bữa ăn này ta mời, không cần phải khách sáo.”
“Được.”
Sau khi ăn cơm xong trở về, Hàn Vũ mở đĩa, điều chỉnh video giám sát bên trong đến ngày xảy ra vụ án. Trong video, long vương Triệu Thiên hơi lượn lờ khói thuốc đang ra khỏi quán bar. Sau đó, hắn lên một chiếc xe bình thường và rời khỏi quán bar.
“Cuối cùng cũng để cho ta tìm được.”
Thần thám Hàn Vũ lộ ra nụ cười kích động. Trước đó khi đi dạo bên ngoài quán bar, hắn ta đã phát hiện một chiếc xe đậu ở bãi xe ven đường, đầu xe đối diện quán bar, bên trong còn treo một cái máy ghi âm lái xe. Xét từ bụi bặm trên thân xe hắn ta, chắc chắn chiếc xe này đã dừng lại nhiều ngày. Vì vậy, hắn ta đoán rằng máy ghi âm xe có thể đã ghi lại một số manh mối quan trọng. Vì thế hắn ta đã liên lạc với chủ sở hữu. Không ngờ, hắn thật sự đã tìm ra.
Video giám sát này không thể hoàn toàn được coi là bằng chứng. Tuy nhiên, nó là một đầu mối thuận lợi. Nguyên nhân là lúc long vương hành hung, nạn nhân cũng không ghi nhớ biển số xe và đặc điểm nổi bật của chiếc xe này. Nhưng video này đã bổ sung cho điều đó. Không chỉ chụp rõ mà ngay cả biển số xe cũng được chụp lại. Có thể theo dõi tung tích hành tung của chiếc xe này, chỉ cần bọn họ xuất hiện ở địa điểm xảy ra vụ án, long vương sẽ không thoát khỏi liên can. Ngoài ra nếu có thể tìm được chiếc xe này nói không chừng còn có thêm nhiều phát hiện nữa.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Thần thám Hàn Vũ vừa nghĩ đến đó lập tức đăng đoạn video này lên mạng, tiếp theo lại gửi cho đội trưởng Vương. Suy nghĩ một chút, còn gửi đoạn video này đến Lâm Bắc Phàm. Sau đó xóa tất cả các bản ghi. Lúc này tiếng gõ cửa cũng trở nên dồn dập. Hàn Vũ vừa mở cửa vừa kêu:
“Tới đây rồi, gấp gáp gì thế, vội về chịu tang sao!”
Hàn Vũ mở cửa ra thì nhìn thấy hai người mặc âu phục. Tuy rằng thoạt nhìn bình thường nhưng lại mang hơi thở dữ dội. Trong lòng Hàn Vũ có cảm giác mình cũng không phải là đối thủ của bọn hắn. Một trong số đó mặt vô cảm nói:
“Thần thám Hàn, ngưỡng mộ đại danh từ lâu, ông chủ nhà ta muốn gặp mặt ngươi một lần.”
Hàn Vũ hỏi:
“Ông chủ nhà ngươi là...”
“Ngươi đi thì biết thôi, đừng để chúng ta khó xử.”
Một người nói. Sắc mặt Hàn Vũ rất khó coi:
“Đi thôi.”
Đi tới một phòng riêng trong câu lạc bộ tư nhân, đang chuẩn bị vào cửa, lại bị hai hắc y nhân tử đi theo lục soát kỹ lưỡng một lần, lấy tất cả đồ đạc trên người xuống.
“Thần thám Hàn, chờ ngươi ra thì sẽ trả lại mấy thứ này cho ngươi.”
Sắc mặt Hàn Vũ càng thêm khó coi. Hừ một tiếng đi vào, phát hiện bên trong không gian rất lớn, tổng cộng có năm người, trong đó có bốn người thoạt nhìn giống như hai người bên ngoài, cũng mặc âu phục và sắc mặt lạnh lùng, thoạt nhìn rất hung dữ đáng sợ, chắc là vệ sĩ. Một người trong đó thoạt nhìn cũng không sắc bén như vậy, nhưng mà chải tóc tỉ mỉ, sắc mặt khá hồng hào, trông cực kỳ uy nghiêm, toàn thân tràn ngập khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là một kẻ bề trên.
Hàn Vũ đã gặp nhiều đại nhân vật nhưng vẫn là lần đầu tiên người trung niên uy nghiêm như vậy. Nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy trong đầu hắn ta hiện lên một cái tên. Cha của long vương Triệu Thiên, trưởng tộc đương thời của Triệu gia ẩn thế, Triệu Giang Hà.
Lúc này Triệu Giang Hà tươi cười nghênh đón:
“Khách quý đến nhà không có tiếp đón từ xa.”
“Khách quý?”
Hàn Vũ châm chọc khiêu khích:
“Ngươi bảo hai người cưỡng ép ta tới đây, sau đó lục soát toàn thân ta còn lấy đi tất cả mọi thứ, đây là lễ đãi khách của ngươi sao?”
Sắc mặt Triệu Giang Hà không thay đổi cười nói:
“Ta biết trong lòng Hàn tiên sinh tức giận, nhưng ta có khổ tâm bất đắc dĩ. Mạo phạm rồi, kính xin Hàn tiên sinh thứ lỗi. Mau mau ngồi đi, ta lấy trà thay rượu kính tiên sinh một chén.”
“Cảm ơn ngươi, ta không uống trà. Triệu Giang Hà Triệu tiên sinh, ngươi bảo ta tới làm gì? Chẳng lẽ là vụ án của con trai ngươi?”
Hàn Vũ đi thẳng vào vấn đề. Triệu Giang Hà có chút kinh ngạc:
“Hàn tiên sinh đã biết rồi vậy ta sẽ không quanh co lòng vòng, quả thật ta vì con trai ta Triệu Thiên mà đến. Thiên nhi con trai ta trẻ người non dạ, tương đối xúc động, một người xúc động sẽ phạm phải một số chuyện hồ đồ. Nhưng có ai lúc trẻ mà không phạm sai lầm chứ phải không? Vì vậy ta hy vọng Hàn tiên sinh có thể giơ cao đánh khẽ.”
Hàn Vũ tấm tắc lắc đầu:
“Hai mươi lăm tuổi đã không còn nhỏ nữa. Nếu trong thời cổ đại đã sinh được một đống con. Một người lớn như hắn còn có thể phạm phải sai lầm như vậy, rất rõ ràng là gia giáo không nên thân. Nếu Triệu tổng dạy dỗ hắn ta không tốt ...”
Hàn Vũ nhướng mày cười lạnh một tiếng:
“Ta cảm thấy có thể để cho pháp luật xử lý.”
Triệu Giang Hà sắc mặt ngưng trọng, nghiêm túc nói:
“Ta tin tưởng năng lực phá án của Hàn tiên sinh. Thậm chí có thể đoán được bây giờ ngươi có thể có chút manh mối. Chỉ cần ngươi buông bỏ vụ án này, ta cam đoan ngươi cả đời vinh hoa phú quý. Hàn tiên sinh, ngươi biết ta, cũng nên biết năng lực của ta, ta nhất định sẽ làm được.”
“Triệu tiên sinh, ngươi có biết ta nhập viện như thế nào không?”
Hàn Vũ hỏi ngược lại:
“Làm sao nhập viện?”
Triệu Giang Hà hỏi.
“Chính là con trai ngươi sai người đánh ta. Hắn ta suýt giết ta ... ngươi có biết hay không?”
Giọng nói của Hàn Vũ sắc bén và cực kỳ kích động.
Triệu Giang Hà rất kinh ngạc, không ngờ song phương lại có thù hận như vậy. Chẳng trách đối phương tham gia vụ này để báo thù. Xem ra chuyện này có vẻ không dễ giải quyết như vậy rồi. Trong lòng Triệu Giang Hà cảm thấy rất bất lực, đứa con trai bảo bối này của hắn ta đã gây ra bao nhiêu tai hoạ rắc rối cho hắn ta rồi? Không hiểu sao nửa năm nay nó lại trở thành kẻ rất bốc đồng và thường xuyên phạm phải sai lầm như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận