Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 442. Lãnh gia

Chương 442. Lãnh gia
Chương 442: Lãnh gia
Lãnh Thanh Nguyệt vẻ mặt đau khổ:
“Cho dù là ta cũng không có cơ hội lựa chọn. Vì từ nhỏ ta đã được hưởng mọi thứ trong gia tộc nên tương lai ta nhất định sẽ cống hiến cho gia tộc. Và cách tốt nhất để cống hiến là thông gia. Lấy một người ta không yêu nhưng rất có quyền lực mới có thể giúp ích cho gia tộc. Còn hạnh phúc của ta thì không quan trọng lắm.”
Lãnh Thanh Ngạo vội vàng nói:
“Em gái, ngươi đừng lo lắng chuyện này. Bây giờ ta là người thừa kế, tiếng nói của ta rất quan trọng. Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi tìm được người chồng như ý.”
Lâm Bắc Phàm không khỏi xen vào lần nữa:
“Làm một người thừa kế nhỏ bé, ngươi có thể...”
Lãnh Thanh Ngạo: “Lâm Bắc Phàm ngươi câm miệng lại cho ta.”
“Được rồi, đừng làm hắn ta tức giận nữa.”
Lãnh Thanh Nguyệt vỗ vào tay Lâm Bắc Phàm tức giận nói.
“Anh trai, mặc dù ngươi là người thừa kế nhưng dù sao cũng chỉ là người thứ nhất của thế hệ trẻ, còn chưa có hoàn toàn nắm giữ thực quyền, vẫn không thể chi phối được quyết định phía trên.”
Lãnh Thanh Nguyệt thở dài:
“Nhớ lại cô của chúng ta đi. Khi đó cha thề sẽ bảo vệ hạnh phúc của cô, nhưng cuối cùng chẳng phải cô đã lấy người mà mình không thích sao? Mỗi lần chúng ta đến nhà cô, cô đều cười. Nhưng ta biết cô đang gượng cười, cô không hạnh phúc.”
Lãnh Thanh Ngạo dần im lặng. Lãnh Thanh Nguyệt lại thở dài:
“Năm đó cha đã trở thành gia chủ của gia tộc còn làm không được thì ngươi có thể làm gì?”
Lãnh Thanh Ngạo nắm chặt tay rồi buông ra, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực. Tất cả mọi thứ của hắn ta có được đều đến từ gia tộc. Gia tộc có thể cho họ tất cả tự nhiên bọn hắn có thể lấy đi tất cả của họ. Hắn ta có tư cách gì, có năng lực gì phản kháng an bài của gia tộc?
“Đó là lý do tại sao ta chọn Lâm Bắc Phàm.”
Lãnh Thanh Nguyệt nắm lấy tay Lâm Bắc Phàm, nở nụ cười ấm áp.
“Hắn là người đàn ông tốt nhất mà ta từng gặp.”
“Ngoại hình xuất chúng, tài năng tuyệt vời và xuất sắc về mọi mặt. Đối xử với mọi người bằng tình cảm ấm áp và đối xử rất tốt với những người xung quanh. Sẽ không bao giờ có một người nào khác như hắn trên đời này. Hơn nữa ta rất hạnh phúc ở bên cạnh hắn, hạnh phúc chưa từng có. Người đàn ông như vậy không nắm trong tay thì ta còn chờ đến khi nào?”
Lâm Bắc Phàm vẻ mặt nghiêm túc:
“Ngươi nói rất đúng.”
“Câm miệng.”
Lãnh Thanh Nguyệt đưa tay ra bóp mặt Lâm Bắc Phàm thành một quả bóng: “Ta cũng biết hắn có bao nhiêu phụ nữ, ta cũng biết rằng hắn rất trăng hoa. Nhưng thành thật mà nói có con mèo nào trên đời này chê mỡ. Đằng sau người đàn ông ưu tú nào mà không có nhiều phụ nữ chứ?”
Lãnh Thanh Nguyệt thở dài một tiếng khinh thường nhìn anh trai mình. Lãnh Thanh Ngạo cúi đầu xấu hổ.
“Anh à, cho dù sau này ngươi tìm cho ta một người chồng ưu tú, ngươi có thể đảm bảo hắn ta sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với ta không?”
Lãnh Thanh Ngạo:
“Ta...”
“Anh à, ngươi có thể đảm bảo sau khi ngươi kết hôn, ngươi chỉ đối xử tốt với một mình chị dâu không?”
Lãnh Thanh Ngạo: “Ta…”
“Ngươi đừng cố nói dối, chúng ta quen biết nhau nhiều năm rồi, ngươi là loại người gì ta biết rõ . Tự ngươi không làm được thì lấy tư cách gì mà yêu cầu người khác?”
Lãnh Thanh Nguyệt lại nói:
“Nếu đã như vậy tại sao ta không chọn người ta thích?”
Lãnh Thanh Ngạo sững sờ không nói nên lời.
Quả thực như em gái Lãnh Thanh Nguyệt của hắn đã nói, đàn ông xuất sắc không thiếu phụ nữ. Người càng giỏi thì càng thu hút được nhiều phụ nữ. Cho dù từ chối thì các nàng cũng sẽ như thiêu thân lao vào lửa. Ngay cả bản thân hắn ta mặc dù chưa kết hôn nhưng đã có vài người phụ nữ, chịu thôi, bọn họ quyến rũ lắm, hắn nhịn không được. Đây là bản chất con người, đây là xã hội. Đàn ông ở dưới khó kiếm vợ nhưng đàn ông ở đỉnh không bao giờ thiếu phụ nữ.
“Anh vợ, không ngờ ngươi cũng chơi khá đấy, có thời gian ngươi dẫn ta ra ngoài xem nhé.”
Lâm Bắc Phàm nháy mắt.
“Ngươi” Lãnh Thanh ngạo tức giận đỏ mắt.
Ban đầu hắn ta tức giận đến đây để chất vấn Lâm Bắc Phàm, nhưng lai lịch cũ của hắn ta bị vạch trần, khiến hắn ta mất hết sức lực. Bản thân là người lăng nhăng thì có tư cách gì mà trách móc người khác?
“Đừng nói chuyện, ngồi xuống đàng hoàng cho ta.”
Lãnh Thanh Nguyệt xoay mặt Lâm Bắc Phàm lại. Nhìn vẻ mặt thiếu đanh của đối phương, hắn ta chưa hết giận, mặt lại vặn vẹo méo mó.
“Em gái, những thứ này ngươi đều có thể thấy. Nhưng mà ngươi đã tự mình suy nghĩ kỹ chưa? Nếu ngươi nhất quyết đi theo Lâm Bắc Phàm thì sẽ mất đi tất cả gia tộc. Ngươi có nỡ không?”
Lãnh Thanh Ngạo gấp gáp nói.
“Cho dù không nỡ thì như thế nào? Đây là cái giá của ta để theo đuổi hạnh phúc, ta rất sẵn lòng.”
Lãnh Thanh Nguyệt kiên định. Khi nàng chọn đi con đường này nàng đã nghĩ đến mọi thứ.
“Mạo muội hỏi một chút Lãnh gia cho Thanh Nguyệt bao nhiêu?”
Lâm Bắc Phàm xen vào một câu:
“Cho nhiều lắm.”
Lãnh Thanh Ngạo hừ một tiếng ngạo nghễ nói:
“Là hậu duệ trực hệ của gia tộc, từ khi còn nhỏ Lãnh Thanh Nguyệt đã nhận được sự giáo dục cao nhất, được các vệ sĩ chuyên nghiệp bảo vệ 24/24, có người đi theo hầu hạ. Có thể vận dụng một ít tài nguyên của Lãnh gia tự mình làm việc. Và nhất quan trọng là được chia cổ tức.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận