Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 391. Chỉ có vậy thôi sao?

Chương 391. Chỉ có vậy thôi sao?
Chương 391: Chỉ có vậy thôi sao?
Ngô Ca cũng vô cùng đắc ý:
“Ngô Ca ta quanh năm vượt núi, trong rừng rậm càng có thể phát huy ưu thế của mình. Long vương, không vội không vội, chúng ta từ từ chơi nha!”
Trên người hắn ta có thêm một thanh phi đao, vèo một tiếng bay ra ngoài. Bất ngờ không kịp đề phòng, long vương bị một đao này cắt đứt da máu chảy đầm đìa. Thế nên hành động của long vương lại chậm lại một phần. Khoảng cách giữa hai bên dần dần được rút ngắn hơn.
Long vương cực kỳ sốt ruột:
“Sao quân cứu viện còn chưa tới?
chưa đầy một phút trôi qua làm sao quân cứu viện làm sao có thể tới được? Nhưng có lẽ ông trời không cắt đường của người, người mặc đồ đen lúc trước tiễn long vương đi nhanh chóng đuổi theo. Một trong những người mặc đồ đen rất anh dũng:
“Long vương đi trước đi, chúng ta thay ngươi cản phía sau!"
Diệp Tinh Thần giơ súng lên, rầm rầm hai tiếng. Hai người mặc đồ đen ngã xuống đất tử vong. Long vương: “...”
“Ta vẫn nên dựa vào bản thân mình thôi! Long vương tiếp tục chạy như điên. Mà lúc này long vương cảm giác chân mình càng ngày càng nặng, thân thể cũng càng mệt mỏi không còn chút sức lực nào. Miệng vết thương bị phi đao cắt rách bây giờ lại trở nên ngứa ngáy vô cùng, rất khó chịu. Sao long vương còn không nhìn ra tình huống này? Trong lòng tràn đầy hận ý:
“Con mẹ nó, tên này còn chơi độc! Quá ác độc!”
Ngô Ca cười tủm tỉm nhìn tất cả:
“Xem ra độc tố đã phát tác rồi! Long vương, ngươi cứ chạy đi! Ngươi càng chạy nhanh, khí huyết lưu động càng nhanh, trúng độc càng sâu! Ha ha!”
Long vương cũng phát hiện tình huống này nhưng hắn ta có thể làm thế nào? Không chạy cũng chết, chạy cũng chết! Như thế nào cũng là chết, đương nhiên phải chọn tốc độ chậm một chút, có lẽ còn có một ít hy vọng! Trong lòng rít gào:
“Đừng để ta biết ngươi là ai, nếu không ta sẽ giết chết ngươi!”
Lúc này Lâm Bắc Phàm đang ngồi trong một nhà hàng xa hoa, vừa ăn tối vừa cười tủm tỉm nhìn bản đồ trên điện thoại di động.
“Nơi này cách thôn Liên Hoa gần nhất!”
“Thời gian đã đến thuyền buôn lậu có lẽ đã bắt đầu chạy!”
Thực lực long vương vô cùng mạnh mẽ, hắn ta còn có rất nhiều bảo tiêu lợi hại xung quanh. Vì bảo đảm hành động thành công, hai vị nhân vật chính chắc chắn sẽ không ra tay chính diện mà sẽ ám toán đối phương. Chờ đến lúc long vương bị thương hoặc gặp bất lợi thì ra tay lần nữa!”
“Tốt nhất là chờ long vương lên thuyền mới ra tay, bốn phía đều là biển thì mới trốn không thoát!”
“Cách dễ nhất là đặt một quả bom!”
“Chỉ cần bùm một tiếng, long vương và những người trên thuyền đều sẽ đi gặp ông trời!”
“Đương nhiên long vương là nhân vật chính, sẽ không chết dễ dàng như vậy!”
“Con thuyền bị nổ tung, hắn ta chỉ có thể chạy trốn vào bờ, sau đó bị hai nhân vật chính cùng truy sát!”
“Phương hướng chạy trốn rất có thể chính là nơi có lau sậy bụi cỏ. Vì những nơi khác bằng phẳng, chạy trên đường chẳng khác nào làm mục tiêu cho người khác. Long vương đâu có ngu như vậy!”
“Nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, lại không chuẩn bị nhiều, long vương rất có thể bị thương, có lẽ là sẽ chạy trối chết!”
“Nhưng thân là nhân vật chính, chắc chắn lại có thể giữ lại mạng!”
Sau một phen suy luận đơn giản, Lâm Bắc Phàm đoán ra quá trình xảy ra của sự việc. Lâm Bắc Phàm lấy điện thoại di động ra lần lượt gọi điện cho Diệp Tinh Thần và Ngô Ca thì lại thấy bọn họ tắt máy.
“Gọi không được, xem ra đang trải qua thời khắc quan trọng, vậy thì ta yên tâm rồi!”
Lâm Bắc Phàm âm thầm ước nguyện:
“Ta ước nguyện: Một giờ sau, một khi bị thương sẽ cực kỳ hưng phấn khát máu, tinh lực tràn đầy, không ngừng chiến đấu cho đến chết!”
Bây giờ hắn ở gần thôn Liên Hoa nhất, vì vậy mục tiêu chỉ có thể là ba nhân vật chính. Trong đó, người có khả năng bị thương nhất chính là long vương Triệu Thiên. Ai bảo hắn ta lấy một địch hai chứ? Dưới tình huống không chuẩn bị, chắc chắn hắn ta không phải là đối thủ của hai nhân vật chính âm hiểm kia, bị thương là khó tránh khỏi!
Vì vậy, sau khi bị thương, chắc chắn hắn ta sẽ chiến đấu với hai nhân vật chính ...Cuối cùng càng đánh càng thảm, vết thương càng nặng. Cho dù mục tiêu không phải long vương cũng không sao. Cho dù là Diệp Tinh Thần hay là Ngô Ca, bọn họ đều cực kỳ oán hận long vương! Bọn họ hưng phấn muốn chiến đấu, nhất định sẽ tìm long vương báo thù! Cho nên xui xẻo cũng chỉ có long vương!”
“Đinh! Ước nguyện thành công!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, tiếp tục thưởng thức bữa tối. Lúc này long vương Triệu Thiên đang chạy như điên trối chết, càng chạy càng tức, càng chạy càng nghẹn khuất. Một cơn tức giận bùng lên trong lòng hắn ta, phát ra tiếng rống giận không cam lòng.
“Ta đường đường là long vương, long vương uy chấn tứ hải! Bây giờ lại bị hai tên trộm bịt mặt truy sát còn ra thể thống gì nữa? Lộ ra ngoài chắc chắn người khác sẽ cười nhạo long vương ta!”
“Cái chết có thể nặng hơn núi Thái sơn hoặc nhẹ hơn lông hồng! Long vương ta thà chết đứng cũng không muốn sống quỳ!”
“Đến đây! Đánh một trận thoải mái đi!”
“Cho dù có chết, ta cũng phải cắn mất một miếng thịt của các ngươi!”
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, long vương Triệu Thiên quay đầu không để ý vết thương trên người mà gào thét vọt tới. Hai người Diệp Tinh Thần đều kinh hãi.
“Không chạy trốn nữa à? Chạy về chịu chết à?”
“Can đảm đáng khen ngợi, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!”
Bọn họ một người giơ súng lên, một người cầm phi đao. Một người bắn đùng đoàng, một người phóng vèo vèo. Bây giờ tinh thần của long vương rất phấn khởi, tốc độ phản ứng rất nhanh, tránh thoát đa số đạn và phi đao nhưng vẫn bị bắn trúng mấy phát, trên người đầy máu. Tuy nhiên, hắn ta vẫn không sợ hãi, điên cuồng cười nhạo:
“Chỉ có vậy thôi sao? Rốt cuộc cũng chỉ như thế! Nếu không có vũ khí, ngươi là một đám rác rưởi! Một đám rác rưởi, haha!”
Hai người Diệp Tinh Thần bị mắng thì nổi trận lôi đình. Đã là lúc này rồi mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy? Lúc này đạn trong tay Diệp Tinh Thần đã bắn hết, phi đao trong tay Ngô Ca cũng đã ném hết, vì thế hai người bọn họ tay không xông lên.
“Được, ta đến lĩnh giáo cao chiêu!”
“Hãy xem ai là rác rưởi!”
Ba nhân vật chính nhanh chóng đánh nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận