Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 483. Ta chỉ giúp ngươi thôi mà

Chương 483. Ta chỉ giúp ngươi thôi mà
Chương 483: Ta chỉ giúp ngươi thôi mà
Lãnh Thanh Nguyệt có chút hoang mang, nàng không biết tại sao người lạ này lại đột nhiên đến nói với nàng những lời khó hiểu này. Chỉ là nếu đó là lời chúc phúc, nàng sẽ vui vẻ chấp nhận.
“Cảm ơn!”
Lãnh Thanh Nguyệt nắm tay Lâm Bắc Phàm, nở nụ cười trên môi.
“Ừ!”
Lữ Mặc Bạch gật đầu buồn bã rời đi.
Lúc này trong bệnh viện, thầy bói Lưu Tiêu Dao ngủ say một năm cuối cùng cũng tỉnh lại, lại phát hiện mình nằm trên giường bệnh, thân thể không thể động đậy nhưng lại đánh thức được y tá đang một mực quan sát.
“Mau tới đây, bệnh nhân tỉnh rồi!”
“Lưu Tiêu Dao đã tỉnh lại rồi!”
Không lâu sau, Lưu Tiêu Dao được các bác sĩ và y tá bao quanh quan sát tình trạng.
Lưu Tiêu Dao hết sức khó khăn nói: “Ta bị sao vậy? Tại sao ... ta lại ở đây ... sao ta không thể động đậy cơ thể?”
“Lúc đó tình huống là như như thế này…”
Bác sĩ lập tức giải thích nguyên nhân. Lưu Hiểu Dao tiếp tục hỏi: “Vậy ... vậy ta đã nằm trên giường bao lâu rồi?
“Gần một năm!”
“Một năm rồi ...”
Lưu Tiêu Dao mờ mịt, hắn ta không ngờ mình vừa nằm xuống một cái thì đã qua một năm.
Một năm thì chẳng phải đại cừu nhân Lâm Bắc Phàm đã phát triển…
“Mau lấy đồng xu của ta lại đây!”
Hắn ta lo lắng nói.
“Nhưng bây giờ ngươi ...”
“Đưa đồng xu cho ta!”
Sau một lúc Lưu Tiêu Dao run rẩy nắm lấy những đồng xu. Sau đó hắn ta buông tay để những đồng xu rơi xuống đất, tạo thành một hoa văn đặc biệt. Lưu Tiêu Dao cúi đầu nhìn, hắn ta tối mặt lại thở dốc.
“Hết rồi ... đã muộn rồi! Ta lại thua rồi! Ta thua quá triệt để rồi ...”
Nói xong thì ngất đi.
“Lưu tiên sinh!”
“Ngươi sao rồi, Lưu tiên sinh!”
“Lưu tiên sinh, tỉnh lại đi!”
Cuối cùng Lưu Tiêu Dao không bao giờ tỉnh lại nữa. Các nhân vật chính khác đều có con đường riêng của họ. Còn Lâm Bắc Phàm đã đạt được thành công và danh tiếng, sống cuộc đời hạnh phúc bên những người vợ xinh như hoa. Khi mở mắt ra lần nữa, hắn thấy mình đang ở trong một văn phòng sang trọng quen thuộc.
Phía trước có một tấm gương lớn có một người trong đó, trẻ tuổi, đẹp trai và khí chất.
“Ta chỉ biết ta đã trở lại!”
Lâm Bắc Phàm thở dài, hắn đã được tái sinh lần nữa. Ở kiếp trước, hắn đã đánh bại tất cả các nhân vật chính, làm xáo trộn thế giới, vì vậy thiên đạo lặp lại cốt truyện một lần nữa để hắn quay trở lại từ đầu cốt truyện, nói cách khác, hắn đã sống lại một kiếp nữa!
“Sống thêm một kiếp cũng tốt, cái này có lẽ tương đương với một kiểu bất tử khác.”
Lâm Bắc Phàm cười, vỗ tay đứng dậy: “Đã đến lúc chuẩn bị đi gặp vợ lớn của ta Vũ Tinh rồi! Rõ ràng đã là vợ chồng già, còn sắp quen biết lần nữa, theo đuổi lần nữa, tràn đầy cảm giác mới mẻ!”
Ban đêm, trong nhà hàng Hải Dương, Lâm Bắc Phàm gặp lại Tống Vũ Tinh, nàng vẫn trẻ và xinh đẹp như trước, nhưng nàng không quen biết hắn. Lâm Bắc Phàm nhìn người phụ nữ vừa quen vừa xa lạ trước mặt, thở dài nói: “Thật tốt khi gặp lại ngươi!”
“Lâm tiên sinh, ngươi đã từng gặp ta sao?”
Tống Vũ Tinh cảm thấy rất kỳ lạ. Vị công tử ăn chơi trong lời đồn này khi nhìn thấy nàng đã cư xử rất kỳ lạ, lời nói cũng rất kỳ lạ. Chỉ là ánh mắt của đối phương cũng không làm nàng chán ghét.
“Đã từng gặp, ta đã hứa với ngươi, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau! Bất luận ngươi ở nơi nào, ta đều đuổi theo mang ngươi trở về!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Tống Vũ Tinh cười khanh khách: “Lâm tiên sinh, ngươi vẫn luôn dỗ con gái như vậy sao?”
“Không, ta chỉ nói thế với bốn người phụ nữ, ngươi là một trong số họ!”
“Còn ba người kia thì sao?”
“Sau này ngươi sẽ biết!”
Lâm Bắc Phàm cười thần bí. Sau đó, hai bên bắt đầu trò chuyện. Tống Vũ Tinh cảm thấy rất kỳ lạ, công tử ăn chơi trước mặt dường như rất hiểu nàng, khiến nàng trò chuyện rất thoải mái quên cả bản thân, thời gian trôi qua mà nàng không hề hay biết. Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng động lớn, tiếp theo là hai tiếng gào thét, Lâm Bắc Phàm quay đầu lại phát hiện nhân vật chính Tiêu Thần đã xuất hiện. Nhưng điều vô cùng kinh ngạc chính là đối phương đã bị một cô gái to béo đè xuống đất, liên tục kêu gào. Lâm Bắc Phàm có chút sững sờ, hình như mình vẫn chưa làm gì cả mà, sao đối phương lại ngã xuống thế? Còn rơi vào tay của một người phụ nữ nữa? Vì thế Lâm Bắc Phàm chạy tới kiểm tra và phát hiện: “Huynh đệ à, hình như ngươi không bị thương nặng, tại sao lại kêu thảm như vậy?”
Lúc này, Tiêu Thần thế mà lại nháy mắt với Lâm Bắc Phàm thì thầm: “Huynh đệ, giúp ta một việc, đừng vạch trần ta! Ta đang theo đuổi nàng, nếu ngươi vạch trần ta, ta sẽ không có cơ hội!”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng rất là chán ghét: “Huynh đệ, khẩu vị của ngươi hơi nặng nha, ngay cả một nữ nhân tròn trịa như vậy cũng thích!”
Tiêu Thần đầy khinh bỉ. Khẩu vị nặng à? Khi gầy xuống, nàng là mỹ nhân hạng nhất, đẹp như Tống Vũ Tinh! Lại còn vô cùng thuần khiết, chỉ đối xử tốt với một mình ta. Kiếp trước ngươi muốn theo đuổi nàng nhưng người ta còn khinh thường ngươi!
“Đừng nhiều lời, ngươi cứ giúp biểu diễn tiếp tục đi! Sau khi diễn xong, ta sẽ nhờ ngươi làm phù rể, tặng kẹo cưới cho ngươi!”
Tiêu Thần lén nháy mắt.
“Nếu như vậy, ta sẽ giúp ngươi đến cùng, tiến phật tiễn đến Tây Thiên đi!”
Lâm Bắc Phàm đặt tay lên ngực Tiêu Thần ấn mạnh. Chỉ một kích, xương sườn chỉ hơi nứt trước đó đã gãy hoàn toàn, Tiêu Thần tái xanh mặt: “Mẹ kiếp! Ngươi ra tay giỏi lắm!”
“Huynh đệ, ta cũng là giúp ngươi mà, chỉ có khi ngươi bị thương nặng mới có thể giữ nàng ở bên cạnh chăm sóc ngươi! Sớm chiều ở chung không phải là ngươi có thể… hắc hắc!”
Lâm Bắc Phàm nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận