Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 397. Cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng.

Chương 397. Cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng.
Chương 397: Cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng.
“Xem ra Hàn tiên sinh sẽ không nhân nhượng.”
Triệu Giang Hà nheo mắt lại, thu lại nụ cười nhân hậu trên khuôn mặt và tỏa ra một luồng sát khí. Hắn ta vừa dứt lời, bốn vệ sĩ xung quanh lập tức vây lấy Hàn Vũ. Chỉ cần Triệu Giang Hà ra lệnh, họ sẽ hành động ngay lập tức.
Hàn Vũ nhìn bốn bốn tên vệ sĩ dữ tợn vẫn không sợ hãi, ung dung nằm xuống nói:
“Các ngươi đến chậm một bước rồi. Có giết ta cũng vô dụng vì ta đã giao chứng cứ lại cho cảnh sát, bọn họ đã hành động rồi. Long vương Triệu Thiên nhất định không thoát khỏi sự phán xét của pháp luật.”
Triệu Giang Hà sắc mặt đại biến:
“Cái gì? Ngươi tìm được chứng cớ sao?”
Hàn Vũ mỉm cười gật đầu. Mặc dù đây không phải là bằng chứng nhưng nếu lần theo dấu vết có thể sẽ tìm thấy bằng chứng. Cho dù không có thu hoạch, không thể kết tội long vương nhưng còn có Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm sẽ không bao giờ để hắn ta đi. Anh chàng này thực sự rất tốt với bạn bè của mình nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn với kẻ thù…
Cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng.
Kiếp trước, Lâm Bắc Phàm quét sạch long vương và nhổ tận gốc Triệu gia khổng lồ. Kiếp này hắn ta phát triển nhanh hơn, tích lũy thực lực cũng nhanh hơn nên nhất định có thể làm được.
Nghĩ đến đây hắn ta thấy hơi buồn cười. Thế mà hắn ta lại thực sự đặt hy vọng trả thù lên người của đại cừu nhân.”
“Ngươi!...”
Triệu Giang Hà tức giận đến mức sắc mặt u ám, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm. Hàn Vũ không chút sợ hãi cười cười, nói:
“Triệu tiên sinh, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thuê một luật sư giỏi, có lẽ có thể được phán ít đi một hai năm xử phạt đấy!”
“Chàng trai trẻ, ta nhớ kỹ mặt ngươi rồi. Đi thôi!”
Triệu Giang Hà rũ tay áo và rời khỏi.
Hàn Vũ cũng bỏ đi, lấy lại đồ đạc của mình từ những người đàn ông mặc đồ đen vẻ mặt không hài lòng. Lúc này hắn ta phát hiện điện thoại của mình có vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lâm Bắc Phàm.
“Người quan tâm đến ta nhất lại là kẻ thù của ta, Lâm Bắc Phàm.”
Hàn Vũ tâm tình phức tạp gọi lại:
“Lâm tổng.”
Giọng nói nhẹ nhõm của Lâm Bắc Phàm từ bên trong vọng ra:
“Cuối cùng thì ngươi cũng bắt máy rồi. Vừa rồi khi nhận được đoạn video từ ngươi thì cảm thấy không ổn. Cuối cùng ta gọi mấy cuộc nhưng không ai bắt máy, ta đã định gọi cảnh sát.”
“Lâm tổng, làm ngươi lo lắng rồi. Vừa rồi ta được cha của long vương Triệu Thiên Triệu Giang Hà mời tới làm khách. Ta sợ có chuyện ngoài ý muốn nên giao hết chứng cứ cho ngươi.”
Hàn Vũ cười.
“Vậy bây giờ có sao không? Hắn ta làm khó dễ ngươi sao?”
Lâm Bắc Phàm lo lắng hỏi.
Hàn Vũ đắc thắng cười toe toét:
“Ta không sao, hắn ta cũng rất thông minh. Nếu không tội của con trai hắn ta sẽ nặng hơn.”
Lâm Bắc Phàm nói:
“Chuyện này có liên quan đến ta, có cần ta giúp không?”
Hàn Vũ suy nghĩ một chút rồi sau đó lắc đầu:
“Cám ơn Lâm tiên sinh, tạm thời ta không cần đâu. Long vương Triệu Thiên là kẻ thù của ta, ta muốn chính tay tống hắn ta vào ngục. Nếu không được thì sẽ làm phiền Lâm tiên sinh.”
“Được, không thành vấn đề, ta chờ ngươi.”
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý.
Hàn Vũ cúp điện thoại và vội vã quay lại đồn cảnh sát.
“Đội trưởng Vương, có phát hiện gì mới không?”
Đội trưởng Vương hào hứng nói:
“Cố vấn Hàn, đoạn video ngươi gửi về thực sự rất quan trọng. Chúng ta đã liên hệ với cục cảnh sát giao thông và lần theo tung tích của chiếc xe này. Chúng ta phát hiện ra chiếc xe này đã chạy ngang qua vào thời điểm xảy ra sự việc. Vị trí của chiếc xe lúc xay ra vụ án và thời gian hoàn toàn phù hợp. Có thể nói rằng long vương Triệu Thiên không thể thoát khỏi hiềm nghi.”
Hàn Vũ rất vui mừng:
“Quá tốt! Vậy ngươi đã tìm thấy chiếc xe này chưa?”
Đội trưởng Vương trưởng gật đầu:
“Đã phát hiện và khống chế được, chúng ta đi xem một chút đi.”
Hàn Vũ càng vui vẻ:
“Được.”
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến chiếc xe gây án mà các điều tra viên hình sự đang khám xét.
“Hung thủ rất xảo quyệt. Chiếc xe này đã bị rửa sạch rồi. Muốn tìm kiếm những chứng cứ khác rất khó. Nhưng việc gì cũng dựa vào con người, ta tin chúng ta sẽ tìm ra cách.”
Hàn Vũ thất vọng gật đầu. Hắn ta quét mắt quanh chiếc xe một cách sắc bén, hy vọng có một số khám phá mới.
“Chờ đã, đây là cái gì?”
Hàn Vũ chỉ vào tay nắm công tắc của cửa sau xe.
Ở mặt sau của tay cầm công tắc một góc rất khuất có một vết bẩn nhỏ màu đỏ sẫm.
“Nhìn này, ta nghi ngờ vết đỏ sẫm này là máu.”
Hàn Vũ nghiêm túc nói:
“Theo tình hình lúc đó, đại minh tinh Lữ Mặc Bạch bị đánh máu me khắp người, máu phun đầy đất. Người gần hắn ta nhất tức là kẻ sát nhân dĩ nhiên phải bị vấy ít máu, đặc biệt là tay của hắn. Khi hắn ta quay lại lên xe, nhất định sẽ mở cửa, dễ dàng để lại vết máu của nạn nhân Lữ Mặc Bạch.”
“Còn có một số góc của tay cầm tương đối khuất nên không dễ lau chùi như vậy. Cho nên ta nghĩ ngươi có thể kiểm tra kỹ ở đây.”
Đội trưởng Vương vỗ vỗ đầu, đột nhiên nói:
“Cố vấn Hàn nói rất đúng, nơi này quả nhiên có trọng điểm kiểm tra. Bên ngoài tay nắm cùng bên trong tay nắm đều phải kiểm tra cho ta!”
“Vâng, đội trưởng Vương, cố vấn Hàn.”
Nhìn các đồng chí cảnh sát bận rộn, Hàn Vũ thầm thề trong lòng lần này phải tìm ra bằng chứng phạm tội của long vương và tống hắn ta vào tù.
Biết không thể giúp được gì, Hàn Vũ đã quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận