Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 438. Người một nhà không nói lời hai nhà

Chương 438. Người một nhà không nói lời hai nhà
Chương 438: Người một nhà không nói lời hai nhà
“Bọn họ... hai người bọn họ thật sự ở cùng nhau.”
Mặc dù Lữ Mặc Bạch không nhìn thấy rõ mặt mũi của người đàn ông đó nhưng mà hắn ta liếc mắt một cái là đã nhận ra người kia chính là Lâm Bắc Phàm. Hơn nữa hắn ta cũng biết Lâm Bắc Phàm đúng thật là biết nấu ăn mà còn nấu rất ngon. Dù là món ăn cực kỳ đơn giản cũng đều được hắn nấu ra tiêu chuẩn đỉnh cao. Cho nên việc này chứng minh hai người bọn họ đúng thật là đang ở bên nhau, còn cùng nhau nấu bữa tối. Đáng ghét nhất là bọn họ còn lén lút rải thức ăn chó ra bên ngoài. Nhìn bộ dáng tán tỉnh ân ái của bọn họ trên Weibo, Lữ Mặc Bạch cảm thấy trái tim mình như bị xé nát thì lại oà khóc:
“Tình yêu của ta thực sự kết thúc rồi. Oa...”
Sau khi ăn xong trời đã tối. Lãnh Thanh Nguyệt uể oải nằm trên ghế sô pha sờ sờ cái bụng hơi nhô ra của mình nói:
“Ta no quá. Đã lâu không ăn no như vậy. Xem ra ngày mai ta lại phải cố gắng giảm béo.”
“Ta thật ghen tị với ngươi. Ăn có một miếng thức ăn như vậy mà cũng no, không giống như ta vẫn còn đói.”
Lâm Bắc Phàm ghen tị nói.
Lãnh Thanh Nguyệt giật mình:
“Thức ăn còn lại người cũng ăn hết luôn rồi mà vẫn không đủ no hay sao?”
“Đúng vậy, bởi vì ta còn có một thứ chưa có ăn.”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói.
“Cái gì?”
Lãnh Thanh Nguyệt hỏi.
“Tú sắc khả xan!”
Lâm Bắc Phàm cười nói.
Lãnh Thanh Nguyệt mặt đỏ bừng nhặt một cái gối ném qua.
“Đại sắc lang!”
Lâm Bắc Phàm đỡ lấy gối uất ức nói:
“Là ngươi dụ dỗ ta trước lại gọi ta là sắc lang, thật là không nói lý lẽ mà.”
Lãnh Thanh Nguyệt sửng sốt:
“Ta dụ dỗ ngươi trước sao?”
“Đúng vậy, ta còn có chứng cớ!”
Lãnh Thanh Nguyệt càng mờ mịt hơn:
“Ngươi còn có chứng cớ sao?”
“Nhìn đi.”
Lâm Bắc Phàm lấy điện thoại di động ra và mở Weibo, trên đó tràn ngập cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
Lâm Bắc Phàm: Người đàn ông đó là ai?
Lãnh Thanh Nguyệt: Đây là đầu bếp chuyên trách của ta, hắn không chỉ biết nấu ăn ngon mà còn dịu dàng săn sóc hơn ngươi. Quan trọng nhất là hắn ta đối với ta một lòng một dạ.
Lâm Bắc Phàm: Mau chóng rời khỏi người đàn ông kia đi!
Lãnh Thanh Nguyệt: Tại sao chứ?
Lâm Bắc Phàm: Hắn ta cho bao nhiêu tiền ta sẽ cho ngươi gấp đôi.
Lãnh Thanh Nguyệt: Hừ. Ngươi cho rằng ngươi có mấy đồng tiền dơ bẩn đó thì giỏi lắm hay sao? Ta nói cho ngươi biết tiền có thể mua được mọi thứ nhưng không mua được tình yêu đích thực đâu.
Lâm Bắc Phàm: Nói như vậy là ngươi không có ý định buông tay phải không?
Lãnh Thanh Nguyệt: Không.
Lâm Bắc Phàm: ngươi sẽ hối hận đấy!
Lãnh Thanh Nguyệt: Chắc chắn ta không hối hận.
Lãnh Thanh Nguyệt lại mờ mịt.
Giỏi lắm, thoạt nhìn vào những tin nhắn này có vẻ như nàng đã trêu chọc Lâm Bắc Phàm trước.
“Người xem rõ ràng là người dụ dỗ ta ở trên mạng trước, nói ta là đầu bếp chuyên trách của người, dịu dàng săn sóc còn cho bao nhiêu tiền cũng không có ý định buông tay. Vừa ăn cơm xong thì lại không nhận nợ, ngươi thật là xấu xa!”
Lâm Bắc Phàm mạnh mẽ khiếu nại. Lãnh Thanh Nguyệt phun ra một ngụm máu! Tên khốn kiếp này lại mắng nàng xấu xa. Nàng có thực sự là một phụ nữ xấu xa không?
Cho dù nàng có xấu xa đến thế nào cũng không thể xấu xa bằng Lâm Bắc Phàm được. Bây giờ nghĩ kỹ lại thì mới phát hiện thủ đoạn của tên này thật là thâm sâu. Hắn không chỉ đùa giỡn với cư dân mạng mà còn lén lút có mưu đồ dẫn dụ nàng vào bẫy, bây giờ đến lượt hắn ta trả đũa nàng. Thật đáng ghét thật không biết xấu hổ. Sao mà một người có thể vô sĩ đến mức này chứ? Lãnh Thanh Nguyệt càng nghĩ càng tức giận, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Lâm Bắc Phàm, nàng lộ ra bộ mặt phụ nữ vô lý cắn chặt lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm kêu lên:
“A đau đau đau...”
Lãnh Thanh Nguyệt:
“Có biết sai không?”
Lâm Bắc Phàm:
“Có.”
Lãnh Thanh Nguyệt:
“Sau này ngươi còn dám không?”
Lâm Bắc Phàm:
“Không dám.”
Lãnh Thanh Nguyệt cuối cùng cũng buông miệng ra lại trừng mắt với Lâm Bắc Phàm:
“Sau này còn bảo ta là phụ nữ xấu xa thì ta sẽ cắn chết ngươi.”
Lâm Bắc Phàm tủi thân: “Thực ra ta chỉ dùng một cách khác để bày tỏ tình yêu với ngươi nhưng ngươi lại không biết trân trọng.”
Lãnh Thanh Nguyệt sững sờ:
“Ngươi gọi ta là một kẻ xấu xa mà ngươi vẫn gọi đó là một lời thổ lộ sao?”
“Đương nhiên! Ngươi xem đi, ta là nam cặn bã, ngươi là nữ xấu xa, hai ta không phải trời sinh một đôi sao?”
Lâm Bắc Phàm cười đắc thắng.
Lãnh Thanh Nguyệt: “...”
Không nói nhảm lại nắm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm định cắn lần nữa nhưng Lâm Bắc Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng nhân cơ hội ôm lấy Lãnh Thanh Nguyệt sau đó hôn xuống.
Một lúc sau Lâm Bắc Phàm thở dốc:
“Thanh Nguyệt đêm nay ta không muốn về, ta muốn ngươi làm người phụ nữ của ta.”
Lãnh Thanh Nguyệt nằm trên ngực Lâm Bắc Phàm đôi mắt mờ đi:
“Ngươi hãy cân nhắc rõ, Lãnh gia sau lưng ta rất đáng sợ đấy.”
“Ta không quan tâm.”
Lâm Bắc Phàm bế Lãnh Thanh Nguyệt lên và lao vào phòng.
Không lâu sau một giọng nói uyển chuyển vang lên.
“Lâm à, hãy để ta gia nhập Giải trí Hán Đình.”
“Được, rất hoan nghênh.”
“Kỳ lạ, không phải trước kia ngươi không đồng ý sao bây giờ lại đồng ý?”
“Bởi vì người một nhà không nói lời hai nhà.”
Ba ngày sau Giải trí Hán Đình đã tổ chức một buổi lễ ký kết hoành tráng và chào mừng Lãnh Thanh Nguyệt gia nhập Giải trí Hán Đình.
Vụ việc này đã gây ra một chấn động lớn. Phải biết rằng Giải trí Hán Đình là công ty giải trí số một của Viêm quốc, Lãnh Thanh Nguyệt là nữ diễn viên số một của Viêm quốc. Sự hợp tác giữa hai bên thực sự là một liên minh bền chặt khó có thể không ngờ. Vì vậy vào ngày ký kết các phương tiện giải trí từ mọi phía đã kéo đến, địa điểm ký kết hoàn toàn bị bao vây. Ngoài ra còn có một chương trình phát sóng trực tiếp và hàng chục triệu người đã xem vào ngày phát sóng trực tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận