Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 398. Thảm hơn cả kiếp trước

Chương 398. Thảm hơn cả kiếp trước
Chương 398: Thảm hơn cả kiếp trước
Ngày trôi qua thật nhanh.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Vết đỏ trên tay lái đúng là máu, từ đó chúng ta đã tìm ra DNA của Lữ Mặc Bạch. Nói cách khác thì máu chính là của Lữ Mặc Bạch.”
Đội trưởng Vương hào hứng nói.
“Hay lắm!”
Hàn Vũ rất vui mừng. Trên xe có vết máu của Lữ Mặc Bạch thì chứng tỏ chiếc xe này có liên quan đến vụ án. Nếu không thì tại sao xe của ngươi lại có máu?
“Ngoài ra, chúng ta cũng dùng luminol để tiến hành kiểm tra máu, phát hiện trên ghế sau xe có rất nhiều vết máu. Chúng ta đã trích xuất DNA từ đó để xác minh, nó hoàn toàn phù hợp với DNA của Lữ Mặc Bạch.”
“Xuất sắc!”
Hàn Vũ nắm chặt tay hào hứng. Có rất nhiều máu của Lữ Mặc Bạch trong xe. Đây là trọng điểm. Không phải ngươi làm thì sao có thể ra nhiều máu như vậy? Không thể nói rằng trùng hợp được! Và máu vẫn ở trong xe. Vậy thì làm sao ngươi có thể thoát khỏi hiềm nghi được? Như vậy chứng cớ đã đầy đủ. Mặc dù không có bằng chứng trực tiếp chứng minh rằng long vương đã làm điều đó nhưng sự kết hợp của những bằng chứng gián tiếp này đều chỉ ra long vương.
“Long vương, lần này ngươi xong đời rồi.”
Hàn Vũ rất vui mừng. Sau đó cảnh sát thu thập và phân loại tất cả các manh mối và bằng chứng phạm tội lại rồi thông báo chân tướng của vụ án với bên ngoài và giao vụ án cho văn phòng công tố viện kiểm sát để công tố viên để truy tố. Sau khi việc này được công bố thì cả thế giới kinh hãi.
“Không ngờ sau lưng vụ án Lữ Mặc Bạch bị đánh còn có ân oán tình cừu như vậy.”
“Đại minh tinh Lữ Mặc Bạch viết tiểu thuyết châm biếm long vương Triệu Thiên, sau đó bị long vương Triệu Thiên trả thù trút giận.”
“Ta cảm thấy Lữ Mặc Bạch đáng bị như vậy, tự nhiên lại đi khiêu khích người ta làm gì?”
“Tuy rằng Lữ Mặc Bạch sai là thật, nhưng long vương đánh người lại càng sai. Có nghe nói hắn ta suýt chút nữa đánh chết Lữ Mặc Bạch không? Đây là cố ý giết người. Quá nghiêm trọng.”
“Những vương tôn quý tộc đều là như vậy, bọn họ cho rằng mình giàu có quyền thế thì vô pháp vô thiên, nhưng cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”
“Hiệu suất xử lý vụ án lần này của cảnh sát thật cao, ta phải khen ngợi.”
“Vụ đánh bom thuyền buôn lậu cũng liên quan đến long vương Triệu Thiên. Nghe nói hắn ta định xuất ngoại, nhưng kẻ thù của hắn ta đã đến trước cửa và suýt giết hắn ta. Hắn ta vẫn đang nằm viện và tính mạng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.”
“Ha haaa. Đây đều là quả báo.”
Mọi người nghị luận sôi nổi. Triệu Giang Hà, người đứng đầu Triệu gia vừa nhìn thấy tin tức thì khuôn mặt xám xịt:
“Trời ơi, hết rồi!”
Hai nhân vật chính Diệp Tinh Thần và Ngô Ca nhìn thấy tin tức đều rất kích động:
“Long vương, ngươi cũng có ngày hôm nay. Tuy rằng ta không giết được ngươi nhưng tống ngươi vào ngục ta cũng rất vui. Ha ha. . .”
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy tin tức thì mỉm cười:
“First kill! Vất vả cho ngươi rồi thần thám Hàn Vũ!”
Bây giờ bằng chứng phạm tội đã được kết luận và viện kiểm sát đã khởi tố công khai, long vương nhất định sẽ vào tù. Theo những tội ác mà hắn ta đã gây ra, hắn ta phải ngồi tù ít nhất mười năm. Thậm chí khi bản án cuối cùng được giảm nhẹ thì vẫn còn tám hoặc chín năm tù. Đây chỉ là một chuyện, còn có một chuyện khác nữa. Sau vụ nổ thuyền buôn lậu, cơ thể của long vương bị đập tan tành, võ công của hắn ta hoàn toàn vô dụng. Cho dù cuối cùng có chữa khỏi thì việc đi lại bình thường được cũng đã là tốt rồi. Vào tù tám, chín năm, thân đầy vết nhơ, gầy yếu, võ công không còn. Đối với Triệu gia mà nói, người thừa kế này có thể hoàn toàn bỏ qua, không có giá trị bồi dưỡng. Cho nên long vương Triệu Thiên căn bản vô dụng. Còn có một nhân vật chính khác chính là Lữ Mặc Bạch, hiện cũng trở nên vô dụng. Hắn chỉ là một người bình thường, bị tàn tật về thể chất mất một năm rưỡi để hồi phục, mà nhân khí hắn ta đã khó khăn tích lũy được đã mất dần. Quan trọng nhất là hắn ta đã bị biến dạng. Mặt mũi bị phá hủy đến mức không thể nhận ra, không còn hình dáng con người, với trình độ y học bây giờ không có hy vọng phục hồi. Đối với một ngôi sao chuyện này là không thể chịu nổi. Về cơ bản là đường ai nấy đi với làng giải trí. Vì thế Lữ Mặc Bạch không có cách nào để dấn thân vào con đường trở thành ngôi sao, sau này hắn ta chỉ có thể làm việc ở hậu trường. Trừ khi Lãnh Thanh Nguyệt bị mù, chứ không thể nào thích hắn ta được. Tình huống này còn thê thảm hơn cả kiếp trước.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu:
“Sao lại phải như thế? Các ngươi không đấu với ta, ta cũng không thèm quan tâm tới các ngươi. Đáng tiếc đây là ý trời. Dù không muốn chúng ta cũng sẽ gặp lại. Hoặc là ta chết hoặc là các ngươi chết!”
Giải quyết xong hai nhân vật chính thì tâm tình Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ. Vừa vui vẻ thì muốn hẹn người ta ra ngoài chơi. Vì vậy hắn đã gửi một lời mời trong nhóm huynh đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận