Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 374. Đúng là không được

Chương 374. Đúng là không được
Chương 374: Đúng là không được
Lại bị trợ lý ôm giữ: “Ông chủ, ta cảm thấy ngươi chẳng qua là suy nghĩ nhiều thôi, bọn hắn chỉ là tới nghe buổi biểu diễn mà thôi! Hơn nữa bối cảnh của Lãnh Thanh Nguyệt cũng không đơn giản, Lâm Bắc Phàm căn bản không dám làm gì nàng! Hơn nữa, nếu quả thật phát sinh cái gì, Lãnh Thanh Nguyệt cũng có thể hét lên, người bên ngoài biết được sẽ đi vào ngăn cản, sẽ không xảy ra chuyện như lời ngươi nói đâu!"
"Đúng vậy!"
Lữ Mặc Bạch dần dần tỉnh táo lại.
Sau đó vỗ đầu một cái: "Ta thật sự là tức giận đến mức hồ đồ mà, ta còn có điện thoại! Có vấn đề gì, hỏi một câu thì biết thôi!"
Thế là lấy điện thoại ra, liên hệ với "Thanh Nguyệt".
Lâm Bắc Phàm đang hưởng thụ sự mát xa của Lãnh Thanh Nguyệt, cảm ứng được điện thoại rung, lấy ra nhìn xem.
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt, ngươi có tới xem buổi biểu diễn sao?
Mặc Bạch: Nghe nói ngươi ở cùng với Lâm Bắc Phàm, hắn có làm gì ngươi hay không?
Mặc Bạch: Có nguy hiểm hay không?
Mặc Bạch: Mau trả lời đi! Gấp chết đi được!
Khá lắm!
Trong chốc lát, đã gửi tới mấy tin nhắn, vô cùng sốt ruột. Đầu óc của Lâm Bắc Phàm hơi xoay chuyển, liền đoán được mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Đối phương nhất định là biết được hắn và Lãnh Thanh Nguyệt ở cùng nhau, cho nên mới vô cùng lo lắng, gửi mấy tin nhắn wechat này tới hỏi thăm.
Lâm Bắc Phàm cười he he, ý nghĩ xấu xa ừng ực xông ra.
Thanh Nguyệt: Ta đã đến hiện trường buổi biểu diễn, quả thực ở cùng với Lâm Bắc Phàm!
Thanh Nguyệt: Tên này lại dính lấy ta, huênh hoang khoác lác, tách cũng không tách ra được, thật phiền toái!
Lữ Mặc Bạch lẳng lặng chờ đợi thở dài một hơi.
"Thanh Nguyệt lúc này còn có thể gửi wechat tới đây, có lẽ là không có chuyện gì!"
Mặc Bạch: Vậy bây giờ ngươi thế nào rồi, hắn có khi dễ ngươi hay không?
Thanh Nguyệt: Không sai, hắn đang khi dễ ta!
Nhìn thấy những lời này, đầu của Lữ Mặc Bạch nổ bành một tiếng, hai mắt lập tức đỏ lên!
Nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Bắc Phàm chết tiệt! Quả nhiên đang khi dễ Thanh Nguyệt nhà ta! Cầm thú, ngươi sao có thể làm ra chuyện như vậy? Ta phải đi ngăn cản hành động bạo hành của hắn! Lâm Bắc Phàm, ta không tha cho ngươi!"
Nói xong, không chút do dự lao ra khỏi hậu trường!
“Ông chủ, ngươi đi đâu vậy? Chuẩn bị đến lượt ngươi ra sân khấu rồi! Ông chủ…"
Trợ lý vô cùng lo lắng đuổi theo.
Giờ khắc này, Lữ Mặc Bạch đang dùng tốc độ trăm mét chạy về phía ghế lô VIP chí tôn.
Một đường nhanh như điện chớp! Tốc độ ánh sáng!
Mọi người như thể nhìn thấy một đạo thiểm điện xẹt qua! Sáng mù đôi mắt của mọi người!
Nhưng mà, cho dù tốc độ đã tăng đến cực hạn, Lữ Mặc Bạch vẫn cảm thấy chậm.
"Ta phải nhanh hơn một chút!"
"Nhanh thêm một chút nữa!"
"Thanh Nguyệt đang bị Lâm Bắc Phàm khi dễ!"
"Tên cầm thú này! Chuyện gì cũng làm ra được!"
"Ta phải gia tăng tốc độ!"
"Thanh Nguyệt chờ ta! Ta tới cứu ngươi!"
Lữ Mặc Bạch cắn răng xông về phía trước.
Dù cho hiện tại đã vô cùng mệt mỏi, đôi chân có chút run lên, vẫn không buông lỏng!
Hắn ta sợ mình chậm một giây, người trong lòng đã chịu phải độc thủ của đối phương! Cho nên, hắn ta chỉ có thể ra sức xông về phía trước!
Ra sức xông về trước!
Tuyệt đối không lùi về phía sau, tuyệt đối không nghỉ ngơi!
Nhưng mà, khi hắn sắp vọt tới ghế lô VIP, điện thoại ting một tiếng, một tin nhắn wechat gửi tới.
Lữ Mặc Bạch liếc nhìn, là Thanh Nguyệt gửi tin nhắn tới.
Sợ đối phương có gì sơ xuất, lập tức mở wechat ra nhìn xem.
Thanh Nguyệt: Tên khốn Lâm Bắc Phàm này quá ghê tởm! Hắn khi dễ ta khẩu vị kém, phải duy trì dáng người, thế là đem tất cả đồ ăn vặt đặt ở trước mặt ta đều ăn hết, còn ăn ngon lành như vậy, lý nào lại như vậy!
Lữ Mặc Bạch: "Phốc!"
Giờ khắc này, trong lòng của hắn tràn đầy tan vỡ! Không ngờ rằng lại có thể như vậy! Thanh Nguyệt, ngươi phải nhắn sớm chứ!
Ngươi nhắn sớm, ta cũng không cần chạy nhanh như vậy!
Giờ khắc này, Lữ Mặc Bạch đột nhiên mất đi tín niệm ủng hộ, cảm giác mệt mỏi rốt cục trào dâng lên.
Một cỗ nhiệt khí, từ yết hầu phun ra. Mồ hôi, từ trên người bắn ra.
Hai chân mềm nhũn ngã xuống, chống vào vách tường để không đến mức ngã sấp xuống.
Sau đó không lâu, trợ lý rốt cục đã đuổi theo tới, vội vàng đỡ Lữ Mặc Bạch đang xiêu vẹo dậy, sốt ruột nói: “Ông chủ, ngươi làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không, không được làm ta sợ!"
Lữ Mặc Bạch thở gấp nói: "Không có gì! Chỉ là vừa rồi chạy nhanh quá… Có chút đau sốc hông chân mềm, nghỉ ngơi một chút thì ổn thôi!"
Trợ lý vội hét lên: "Nhưng mà ông chủ, khách mời biểu diễn sắp hát xong rồi, đến phiên ngươi ra sân khấu!"
"Bảo hắn hát thêm một ca khúc nữa, ta sẽ chạy về ngay!"
“Được, ông chủ!"
"Đợi đã, trước tiên đừng đi nhanh như vậy! Chân ta có hơi mềm nhũn, ngươi đỡ ta một chút!"
Trợ lý: "…"
Sau khi khách mời biểu diễn hát thêm một ca khúc nữa, Lữ Mặc Bạch lại lần nữa long trọng lên sân khấu, lại hát bốn bài hát liên tục.
Nhưng mà lần này, biểu hiện càng gay go hơn!
Không chỉ hát hữu khí vô lực, nhảy cũng nhảy hữu khí vô lực! Liên tục rất nhiều lần, nhảy không theo kịp nhịp!
Người xem toàn trường đều bối rối!
Làm thế nào mà nghỉ ngơi 10 phút, lại trở nên càng hỏng bét vậy? Hay là không phải đàn ông?
Lãnh Thanh Nguyệt vô cùng ghét bỏ: "Lữ Mặc Bạch này làm sao vậy? Sao biểu hiện càng ngày càng kém vậy? Vừa bắt đầu ca hát không được, hiện tại ngay cả vũ đạo cũng không được! Tố chất chuyên nghiệp thấp như vậy, ta cũng không biết hắn làm thế nào mà trở thành siêu sao quốc tế!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận