Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 431. Tìm ngươi chữa bệnh

Chương 431. Tìm ngươi chữa bệnh
Chương 431: Tìm ngươi chữa bệnh
Lữ Mặc Bạch cảm thấy trái tim thật ấm áp. Dù nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, thân thể đau nhức không thể chịu nổi hắn vẫn thấy ấm áp như mùa xuân.
“Có lẽ đây... là sức mạnh của tình yêu.”
Lữ Mặc Bạch gõ mạnh.
Mặc Bạch: Xin lỗi ta có việc bận không có thời gian liên lạc với ngươi. Bây giờ tất cả đều ổn rồi.
Thanh Nguyệt: Vậy thì tốt.
Thanh Nguyệt: Đúng rồi, chúng ta tán gẫu lâu như vậy nhưng ta còn không biết mặt mũi ngươi như thế nào, thân phận ra sao nha.
Thanh Nguyệt: Ngươi biết ta còn ta không biết ngươi, rất không công bằng nha. Tại sao chúng ta không gặp nhau bên ngoài nhỉ? Ta thực sự muốn biết một đại tài tử như ngươi trông như thế nào nha.
Lữ Mặc Bạch lại bật khóc, nước da tái nhợt,khóe miệng tràn ngập chua xót.
“Ta bây giờ làm sao có mặt mũi đi gặp ngươi?”
“Mặt mũi ta đã bị biến dạng rồi. Theo lời bác sĩ nói, với y thuật bây giờ không có cách nào khôi phục được. Ngay cả thân thể cũng không tốt, sau này có thể đi lại bình thường đã là tốt rồi.”
“Mà ngươi là thiên chi kiêu nữ, trăng sáng trên bầu trời, xung quanh là các vì sao sáng chói chói lọi. Nhưng ta chỉ là kẻ tàn tật xấu xí , ngay cả tiếng tăm cũng xấu nốt thì làm sao có tư cách đứng bên cạnh ngươi?”
Lữ Mặc Bạch càng nghĩ càng trở nên tuyệt vọng. Tại sao sống lại mà còn sống thê thảm hơn? Ở kiếp trước mặc dù làm trâu làm ngựa cho Lâm Bắc Phàm cả đời nhưng ít nhất hắn ta vẫn trông giống như một con người. Còn bây giờ mặt mũi đã bị biến dạng, tất cả đã bị hủy hoại rồi! Nếu được lựa chọn hắn ta thà không tái sinh. Chỉ là hắn ta vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng. Lữ Mặc Bạch mệt mỏi đặt điện thoại xuống nói với trợ lý:
“Tìm người cho ta. Tìm được rồi ta còn có cơ hội phục hồi lại.”
Trợ lý mắt sáng lên:
“Ai?”
“Thần y... Tiêu Thần.”
Trong mắt Lữ Mặc Bạch Có một tia hy vọng.
Kiếp trước hắn ta từng thấy y thuật của thần y Tiêu Thần, có thể nói là vô cùng kỳ diệu, hóa mục nát thành thần kỳ. Vì vậy phải tìm ra hắn ta và nhờ hắn ta giúp đỡ mới có cơ hội phục hồi. Như vậy mối quan hệ của hắn ta với Thanh Nguyệt vẫn còn cơ hội tiếp tục.
“Ông chủ yên tâm đi. Bất kể như thế nào ta nhất định cũng sẽ tìm được người này.”
“Đi đi, đi sớm về sớm.”
Không lâu sau trợ lý của Lữ Mặc Bạch đã tìm thấy Tiêu Thần. Tiêu Thần rất bối rối:
“Siêu sao quốc tế Lữ Mặc Bạch nhờ ta chữa trị vết thương cho hắn ta sao?”
“Vâng, Tiêu thần y.”
Trợ lý của Lữ Mặc Bạch chân thành nói:
“Ông chủ của ta trước đó đã bị long vương Triệu Thiên đánh trọng thương phải nhập viện. Hắn ta bị biến dạng và suýt nữa thì mất mạng. Qua hai tuần hắn ta mới qua khỏi nguy hiểm. Hắn ta nói nhất trên đời này người duy có thể cứu hắn ta chính là ngươi. Vì vậy hy vọng ngươi có thể giang tay cứu giúp. Please!”
“Ta là bác sĩ, nhiệm vụ của ta là chữa bệnh cứu người. Nhưng điều khiến ta thắc mắc là tại sao Lữ Mặc Bạch biết y thuật của ta? Hình như ta cũng không nổi tiếng như vậy nha.”
Tiêu Thần nghi ngờ hỏi.
“Cái này ta không biết.”
Người trợ lý lắc đầu.
“Được. Nếu ngươi đã đến cầu xin ta giúp đỡ thì ta cũng đi xem một chút. Nhưng có thể chữa khỏi hay không ta cũng không dám đảm bảo. Đợi ta điều dưỡng thân thể một chút, ngày mai sẽ tới cho ngươi.”
Tiêu Thần nói.
“Cảm ơn Tiêu thần y.”
Người trợ lý vui mừng khôn xiết. Thấy đối phương rời đi, trên mặt Tiêu Thần lộ ra nụ cười vui vẻ. Vốn tưởng rằng nằm viện nửa năm thấy Lâm Bắc Phàm càng ngày càng mạnh mẽ, bản thân sẽ không có cơ hội báo thù nữa. Kết quả là “sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn(*). Không ngờ có người biết hắn ta nên đến cầu xin hắn ta.
(*) Trích hai câu thơ trong bài thơ Du Sơn Tây thôn của Lục Du:
Trùng điệp núi sông ngờ hết lối,
Âm u hoa liễu lại một thôn.
Có nghĩa là đang lúc tưởng như hết cách thì lại có cách bày ra trước mặt.
Đây là cơ hội đối với Lữ Mặc Bạch, cũng chẳng phải là cơ hội đối với hắn ta sao?
Lữ Mặc Bạch khỏi bệnh hắn ta sẽ nổi tiếng toàn cầu. Chỉ cần hắn ta trở nên nổi tiếng quốc tế, những người nổi tiếng và giàu có trên toàn thế giới sẽ tìm đến hắn ta, các mối quan hệ của hắn ta có thể nhanh chóng được thiết lập, hắn ta lại có hy vọng báo thù một lần nữa.
“Trời không tuyệt đường của ta. Trời không tuyệt đường của ta!”
Hắn ta thực sự muốn ngửa đầu lên trời cười ba lần.
Lúc này Lâm Bắc Phàm lại đến thăm Tiêu Thần.
“Lão đệ, có chuyện gì xảy ra mà cười đến như vậy?”
Lâm Bắc Phàm cười nói.
Tiêu Thần lập tức thu hồi bộ mặt đắc ý nói:
“Không có việc gì. Ta chuẩn bị xuất viện nên không khỏi vui mừng.”
“Ừ nằm bệnh viện nửa năm rồi, sắp khỏi bệnh có thể xuất viện chắc là ngươi vui lắm.”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Trong lòng thầm nghĩ, ngươi vui sớm quá đấy!
“Vừa rồi hình như ta nhìn thấy người quen.”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói:
“Người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng của ngươi hình như là trợ lý của siêu sao quốc tế Lữ Mặc Bạch. Tại sao hắn ta lại tìm đến ngươi?”
“Không có gì.”
Tiêu Thần cười và nói:
“Ngươi biết đấy, Lữ Mặc Bạch hiện đang bị thương nằm viện. Không biết hắn ta đã nghe ở đâu về y thuật của ta, vì vậy mà hắn ta đã cử người mời ta đến khám một chút.”
Lâm Bắc Phàm giơ ngón tay cái lên:
“Lão đệ ngươi thật lợi hại, ngay cả siêu sao quốc tế cũng mời ngươi đi khám bệnh nha.”
“Đâu có đâu có!”
Tiêu Thần đắc chí ngẩng đầu lên.
“Vậy là tốt rồi. Nếu ngươi chữa khỏi bệnh cho Lữ Mặc Bạch, ta sẽ rất vui.”
Lâm Bắc Phàm cười nói.
Tiêu Thần hơi bối rối:
“A? Tại sao thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận