Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 435. Đôi khi hư hỏng cũng được

Chương 435. Đôi khi hư hỏng cũng được
Chương 435: Đôi khi hư hỏng cũng được
Lâm Bắc Phàm ở đầu kia wechat kinh hãi.
Chắc chắn ta không ngờ Lữ Mặc Bạch sẽ đem người trong lòng mình đẩy lên người một đại cừu nhân như hắn ta.
“Rốt cuộc là lương tâm trỗi dậy hay là người sắp chết lời nói cũng tốt?”
Thanh Nguyệt: Tại sao lại là hắn? Ngươi rõ ràng biết ta rất ghét hắn.
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt nghe ta nói.
Mặc Bạch: Mặc dù Lâm Bắc Phàm là một tên đê tiện.
Lâm Bắc Phàm: “...”
Mặc Bạch: Rất lăng nhăng.
Lâm Bắc Phàm: “...”
Mặc Bạch: thối đến mức không thể nào thối hơn.
Lâm Bắc Phàm: “...”
Mặc Bạch: Một tiện nhân hèn hạ vô sỉ lại hạ lưu hơn nữa còn không có nhân phẩm.
Lâm Bắc Phàm: “...”
Mặc Bạch: Nói hắn ta là cầm thú còn sỉ nhục cầm thú.
Lâm Bắc Phàm: “...”
Mặc Bạch: Có điều hắn ta thật sự sẽ đối xử tốt với ngươi.
Mặc Bạch: hắn ta đa tình nhưng không lạm dụng tình cảm, hắn ta đối với mỗi người phụ nữ của mình đều rất tốt, kể cả ngươi. Vì vậy ngươi sẽ rất hạnh phúc với hắn ta, ngươi sẽ rất hạnh phúc cho đến cuối đời.
Gõ những dòng chữ này xong Lữ Mặc Bạch lại nhắm mắt lại đau đớn. Nếu hắn ta có lựa chọn khác thì sao có thể đẩy Lãnh Thanh Nguyệt vào vòng tay của kẻ thù? Nhưng hắn ta biết Lãnh Thanh Nguyệt là thiên kim của gia chủ gia tộc ẩn thế Lãnh gia, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ kết hôn. Đối với thân phận của nàng, hôn nhân không tự chủ được.
Cuối cùng có thể vì lợi ích thông gia mà lấy người mình không thích, cả đời buồn bực không vui. Mình đã bị biến dạng mặt mũi, không có cách nào mang lại hạnh phúc cho Lãnh Thanh Nguyệt. Cho nên còn không bằng để cho nàng lấy Lâm Bắc Phàm.
Tuy Lâm Bắc Phàm rất cặn bã, rất lăng nhăng, hèn hạ vô sỉ lại hạ lưu nhưng đối xử với người phụ nữ của mình lại vô cùng tốt.
Ít nhất kiếp trước chứng kiến Lãnh Thanh Nguyệt sống bên cạnh Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ. Vì vậy sau khi cân nhắc rất nhiều, hắn sẽ sẽ yên tâm hơn khi Thanh Nguyệt kết hôn với Lâm Bắc Phàm. Thật ra hắn ta còn có một ý nghĩ nhỏ, hắn ta không muốn đội hai cái mũ xanh khác nhau, không bằng cùng một cái mũ xanh đội ít nhất hắn ta cũng quen thuộc hơn cũng không khó xử như vậy.
Lữ Mặc Bạch bật khóc:
“Ta không ngờ lại được sống lại một cuộc đời mới mà lại đẩy người yêu của mình vào vòng tay của kẻ thù. Nhưng chỉ cần Thanh Nguyệt hạnh phúc hy sinh của ta là gì? Vì vậy Thanh Nguyệt ngươi phải hạnh phúc.”
Thanh Nguyệt: Mặc Bạch thực ra ta có một chuyện không biết có nên nói hay không.
Mặc Bạch: Nói đi còn có chuyện gì giấu ta?
Thanh Nguyệt: Lâm Bắc Phàm thực sự rất đáng ghét...
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt đừng để bị vẻ ngoài của hắn ta lừa. Mặc dù hắn ta có nhiều khuyết điểm nhưng hắn ta có một ưu điểm lớn nhất đó là hắn ta rất tốt với những người xung quanh đặc biệt là người phụ nữ của mình.
Mặc Bạch: Vậy nên ngươi lấy hắn ta là đúng.
Thanh Nguyệt: Mặc Bạch ngươi đã hiểu lầm ta. Ý ta là mặc dù Lâm Bắc Phàm rất đáng ghét nhưng đôi khi hắn ta không đáng ghét như vậy. Ta phát hiện ta có chút thích hắn.
Lữ Mặc Bạch tim rắc rắc một tiếng rồi tan vỡ.
“Thanh Nguyệt đã thích Lâm Bắc Phàm rồi sao? Chuyện đó xảy ra khi nào?”
Tuy rằng hắn ta đã định đẩy Lãnh Thanh Nguyệt vào lòng Lâm Bắc Phàm nhưng không có nghĩa là hắn ta thờ ơ. Tâm tình của hắn ta rất phức tạp, loại cảm giác này nên nói như thế nào đây? Giống như một đôi vợ chồng yêu nhau nhiều năm, bản thân hắn ta mắc bệnh nan y, vì lợi ích của đối phương mà lựa chọn buông tay, không ngờ đối phương đã lừa dối ngoại tình, còn tìm được người mới từ lâu!”
Có cảm giác bị phản bội.
Mặc Bạch: Bắt đầu từ khi nào?
Thanh Nguyệt: Ngay sau khi xem buổi biểu diễn lần trước.
Mặc Bạch: ???
Mặc Bạch: Buổi biểu diễn của siêu sao quốc tế Lữ Mặc Bạch?
Thanh Nguyệt: Vâng. Vốn dĩ ta có phải cần cảm tình với Lữ Mặc Bạch nên ta đến buổi biểu diễn của hắn ta. Hóa ra nghe danh không bằng gặp mặt, hắn ta hát tệ đến mức không thể tệ hơn.
Lữ Mặc Bạch: “Ọc.”
Thanh Nguyệt: Chỉ hát vài bài thôi đã tốn nhiều công sức như vậy rồi người đàn ông này thật là yếu nhược nha.”
Lữ Mặc Bạch: “Ọc.”
Thanh Nguyệt: Một người đàn ông giống hắn ta chắc chắn là đêm đêm sênh ca nên mới yếu nhược như vậy.
Lữ Mặc Bạch: “Ọc.”
Thanh Nguyệt: hắn ta hát không hay cũng không sao mà còn hát nhép nữa, hắn ta không có đạo đức nghề nghiệp gì cả.
Lữ Mặc Bạch: “Ọc.”
Thanh Nguyệt. Hát nhép cũng không sao, thậm chí diễn cũng không biết diễn, bị người ta nhìn thấu. Ngươi nói xem đầu óc hắn ta có bệnh không kia chứ?
Lữ Mặc Bạch: “Ọc.”
Thanh Nguyệt: Ôi. Sao lúc đầu ta có thể mù loà mà xem trọng một người không phẩm không đức và không có đầu óc như vậy chứ.
Lữ Mặc Bạch: “Ọc.”
Thanh Nguyệt: May mắn thay ta đã không yêu Lữ Mặc Bạch, nếu không thì hối hận đã quá muộn.
Lữ Mặc Bạch: “Ọc ọc ọc”
Lữ Mặc Bạch bị phá vỡ phòng thủ. Hắn không ngờ hình ảnh của mình lại mục nát như vậy trong tâm trí của Lãnh Thanh Nguyệt. Đau quá, tim hắn ta đau quá.
Thanh Nguyệt: So ra thì Lâm Bắc Phàm tốt hơn nhiều.
Thanh Nguyệt: Ít nhất hắn ta không đạo đức giả như Lữ Mặc Bạch. Người ta là thật lòng thật dạ hư hỏng, xấu đến mức cởi mở và thẳng thắn. Để ta nói rõ cho ngươi biết ta là một tên cặn bã ta muốn lừa dối ngươi.
Thanh Nguyệt: Đôi khi hư hỏng cũng có điểm đáng yêu, có thể chịu đựng được sự bướng bỉnh và bạo ngược dã man của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận