Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 401. Nếu không mở cửa chúng ta sẽ thông vào

Chương 401. Nếu không mở cửa chúng ta sẽ thông vào
Chương 401: Nếu không mở cửa chúng ta sẽ thông vào
Lâm Bắc Phàm cười vỗ vỗ vai Diệp Tinh Thần:
“Lão đệ, lại đến phiên ngươi.”
Diệp Tinh Thần hoảng sợ:
“Thần ... Thần ... Thần thiếp làm không được ...”
“Uống đi.”
Mọi người đồng thanh. Diệp Tinh Thần lại uống một ly. Không phục lại hỏi Lâm Bắc Phàm thêm vài câu nhưng Lâm Bắc Phàm luôn đáp đúng và khiến hắn ta uống rượu. Trong lòng Diệp Tinh Thần hối hận gần chết, muốn tự tát mình hai cái.
Vừa rồi uống quá nhiều suýt chút nữa đã quên mất Lâm Bắc Phàm bác học đa tài, so văn hóa với hắn thật sự là tự chịu tội nha. Do đó hắn ta chỉ có thể tìm mục tiêu tiếp theo. Ngô Ca đang mỉm cười hạnh phúc nhất lọt vào tầm mắt của hắn ta.
Thù mới hận cũ cùng tính đi nào!
“Chủ đề của ta là ... Lẫm nhiên bất cụ (Hào hùng bất khuất). Ngô lão đệ, đến tiếp thành ngữ tiếp theo đi. Ha ha…”
Ngô Ca choáng, sao lại tìm đến trên đầu hắn rồi. Vấn đề là ta không biết nha.
“Không biết thì uống cho ta. Uống, uống ...”
Diệp Tinh Thần kích động kêu lên. Sẵn sàng thừa nhận thất bại, Ngô Ca cầm rượu lên uống cạn.
“Đến lượt ta đưa ra một câu hỏi, câu hỏi của ta là ... Tương nhu dĩ mạt (Tương cứu trong lúc hoạn nạn).”
Ngô Ca cười xấu xa:
“Diệp sư huynh tới tiếp thành ngữ của ta đi. Tiếp không được thì uống cho ta.”
Đến lượt Diệp Tinh Thần choáng váng. Hắn không biết thành ngữ này. Sau khi uống rượu, hắn ta lập tức quay lại và hỏi Ngô Ca những câu khó. Ngô Ca đã dùng cách của mình để trả lại cho hắn. Vì vậy, hai người bắt đầu chiến đấu, ngươi uống ta uống, không nhường nhịn nhau. Bạn gái dì Lưu và thím Lý ngồi cạnh đều khuyên bọn hắn:
“Đừng uống nữa, uống nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”
Lâm Bắc Phàm lặng lẽ đi tới nhẹ giọng nói:
“Thật ra uống nhiều mới tốt. Uống nhiều mới có thể muốn làm gì thì làm.”
Hai thím mắt sáng lên, đề nghị giúp rót rượu.
“Chơi tiếp đi, đừng dừng lại.”
“Là đàn ông thì không nên sợ hãi, cho hắn ta uống chết!”
Vương Bàng Tử cùng Đại Xuân cũng sợ thiên hạ không loạn nên ở bên cạnh la ó. Vì vậy, hai nhân vật chính ngày càng uống nhiều hơn. Dù tửu lượng có tốt đến đâu cũng hơi say.
“Không uống. Ta không thể uống nữa.”
“Lát nữa còn phải về nhà.”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói:
“Hai vị lão đệ đừng lo lắng về vấn đề này. Du thuyền của ta có rất nhiều phòng, nếu say thì chỉ cần nghỉ ngơi ở đây. Nên hãy tiếp tục uống cho ta.”
“Uống đi.”
Mọi người đồng thanh lên tiếng. Dưới sự phối hợp nỗ lực, hai nhân vật chính đều say khướt được dìu về phòng du thuyền nghỉ ngơi. Mọi người cũng tìm phòng nghỉ ngơi. Lâm Bắc Phàm và Tống Vũ Tinh là lão phu lão thê, vì vậy ở cùng một phòng.
Nhìn Tống Vũ Tinh quyến rũ, nhớ tới hai vị lão đệ khác, Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười và thầm ước một điều ước.
“Ta có một điều ước: làm cho ta ý loạn tình mê đêm nay.”
“Đinh! Điều ước thành công.”
Lâm Bắc Phàm ôm Tống Vũ Tinh từ phía sau và lao đến chiếc giường lớn. Ở phía bên kia, cả Diệp Tinh Thần và Ngô Ca đều đã quá say và đi không vững nên bọn họ được dìu vào phòng. Trong đó, Diệp Tinh Thần được thím Lý đỡ vào phòng. Trên đường đi bị thím Lý chân tay lóng ngóng ăn hết đậu hũ. Đây là kiểu cảm giác gì? Giống như một cô gái mới lớn xinh đẹp bị một gã to con dùng bàn tay vừa ngoáy chân xong chạm vào cơ thể mỏng manh của mình. Lúc này Diệp Tinh Thần cảm thấy như vậy nên vô cùng buồn nôn. Vừa bước vào phòng, hắn ta đã vẫy tay:
“Được rồi, ngươi không cần lo cho ta. Về nghỉ ngơi đi, ta tự lo được.”
“Ngươi còn nói có thể tự lo cho mình? Có thể đi thẳng là tốt rồi, ta đỡ ngươi đi ngủ trước đi.”
Thím Lý mỉm cười.
“Ngươi thật không cần lo lắng cho ta, ta ngủ một giấc, ngươi đi đi, đừng quấy rầy ta.”
Diệp Tinh Thần không kiên nhẫn.
“Được rồi, ta mặc kệ ngươi.”
Thím Lý cũng hơi tức giận. Lúc này Diệp Tinh Thần đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Lại mở to mắt nhìn thím Lý trước mặt, thật giống như mở ra mỹ nhân trăm vạn lần vậy, nhìn thế nào cũng thấy đẹp. Ngay cả tình nhân trong mộng Sở Nhã Tuyết, mỹ mạo cũng không bằng một phần trăm của thím Lý. Trái tim của Diệp Tinh Thần lỡ một nhịp, rất muốn ôm lấy người trước mặt mình vào lòng. Rượu vào thêm can đảm, hắn ta đột nhiên đưa tay kéo thím Lý lại:
“Đừng, đừng đi.”
“Ngươi ... Ngươi định làm gì?”
Thím Lý choáng. Diệp Tinh Thần đóng cửa lại, một tay vây thím Lý trong bức tường một cách tràn đầy xâm lược, giọng điệu từ tính nói:
“Đừng đi, ở lại với ta. Không có ngươi cả đêm ta ngủ không được.”
Đây không phải là tình tiết nam chính chống tường vây nữ chính kinh điển trong các bộ phim thần tượng lãng mạn sao? Mộng tưởng nhiều năm cuối cùng đêm nay cũng đã trở thành sự thật. Lý Đa Yến ta cũng có ngày hôm nay. Giờ khắc này thím Lý say rồi. Nàng kích động gật đầu:
“Được. Ta không đi. Có gì cứ xông vào ta, đừng thương tiếc ta.”
Diệp Tinh Thần ôm thím Lý kiểu công chúa cười gian xảo:
“Từ đêm nay trở đi, ngươi sẽ là người phụ nữ của chiến thần ta.”
Đêm đó, Lâm Bắc Phàm cả đêm không ngủ được, Diệp Tinh Thần cũng trắng đêm.
Nhưng ngày thứ hai có một tiếng hét thảm thiết từ chiếc du thuyền sang trọng đã đánh thức mọi người.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?
“Giọng của ai đây?” Sao kêu thê thảm thế?
“Hình như là của Diệp sư huynh.”
“Chuyện gì đã xảy ra với hắn ta vậy?”
Mọi người vội vàng chạy tới, đi tới cửa phòng của Diệp Tinh Thần, gõ gõ.
“Diệp lão đệ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Ngươi mở cửa trước đi.”
“Nếu ngươi không mở cửa, chúng ta sẽ xông vào.”
Cánh cửa mở ra nhưng mở cửa không phải Diệp Tinh Thần mà là thím Lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận