Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 113
Lạc Vân Dã vừa điều khiển thuyền đi qua biển lửa, vừa nghe Tiểu Ngư kế câu chuyện vương tử Bạch Tuyết.
Thuyền nhỏ linh bảo đi không được bao lâu, rốt cuộc dơi yêu với đôi mắt đỏ thẫm điên cuồng đuổi theo đã tìm được biển lửa.
Nó ở trên biển giang cái cánh dơi đen nhánh che khuất bầu trời, bay thật cao, trực tiếp từ trên xông xuống con thuyền nhỏ đang dũng mãnh vượt qua biển lửa.
Dơi yêu thét một tiếng chói tai, lấp mất tiếng kể chuyện của Ngu Tri Dao. Lạc Vân Dã hơi nhíu mày, hắn ngẩng đầu lên, bàn tay nằm Cổ Phù bút, nhanh chóng vẽ phù ấn màu vàng hai tầng trên không trung, cuối cùng dùng sức vung đầu bút lên, phù ấn màu vàng hai tầng đánh tới dơi yêu đang bay đến kia.
Dơi yêu này chỉ còn một bước là đến cảnh giới Quy Nhất cảnh, nó giang đôi cánh dơi màu đen ra, dùng cánh đánh về phía phù ấn màu vàng.
Tiếng vỡ vụn rắc rắc vang lên, khoảng sau mười hơi thở, phù ấn màu vàng hai tầng xoay tròn hoàn toàn vỡ vụn ra.
Trong con ngươi màu đỏ như m.á.u của dơi yêu lóe lên sự điên cuồng, rít lên một tiếng, sau khi không có trở ngại, nhanh chóng lao xuống thuyền nhỏ, lộ ra móng vuốt vô cùng sắc bén.
Đối mặt ngắn ngủi như vậy, Lạc Vân Dã đã đại khái đoán ra được thực lực của dơi yêu này. Hắn quyết định thật nhanh, dùng linh khí còn lại truyền vào trong tất cả phù triện diệt yêu, tạo thành một trận pháp kim quang nhỏ nhỏ xung quanh dơi yêu, vây khốn nó trong thời gian ngắn.
Nếu phá trận, phù triện Diệt yêu cũng sẽ liên tiếp nổ ầm ầm.
Cùng lúc đó, Lạc Vân Dã dùng linh khí khởi động thuyền nhỏ linh bảo, nhanh chóng vượt qua biển lửa mãnh liệt.
Mới vừa rồi bởi vì hai phe đánh nhau biển lửa xem như là bình tĩnh, lúc này đột nhiên sôi trào lên, dâng lên một ngọn lửa cao mười mấy trượng, giống như lúc nào cũng có thể tiêu diệt thuyền nhỏ linh bảo này.
Lạc Vân Dã tập trung dùng linh khí khống chế thuyền nhỏ linh bảo, hoàn toàn không quan tâm đến mu bàn tay đã bị dính lửa của biển lửa. Ngọn lửa nhiệt độ cao kia rơi xuống da thịt trắng như tuyết, nóng đến mức đốt chảy da, m.á.u tươi chảy ra.
Ngu Tri Dao dọc theo con đường duy nhất đi xuống núi, vẫn là hoàng hôn sáng ngời dẫn đường cho nàng. Lúc Ngu Tri Dao đi đến chân núi, không biết đạp phải chỗ nào, đột nhiên không gian truyền đến cảm giác vặn vẹo cùng với tia sáng trói mắt.
Nàng giơ tay che mắt lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, Ngu Tri Dao phát hiện mình vẫn ở chân núi mới vừa rồi. Chẳng qua cách chỗ nàng không xa, xuất hiện một cái cây trái cây dài hơn hai mét mà lúc nãy không có, đang lóe lên ánh sáng màu xanh biếc.
Nhìn một cái cũng biết là bảo bối!
Trên cây kết quả ra một loại trái cây màu đỏ tím, ẩn núp bên trong phiến lá xanh um. Mà chỗ đất bùn trồng cây này không phải là đất bùn màu đen là mà là một loại đất màu xanh lá cây hiếm thấy.
Ngu Tri Dao hơi liếc cái cây này, sau đó cách mấy chục mét, xuất hiện màu trắng độc nhất của Huyễn sơn
Nếu dọc theo phương hướng này tiếp tục đi về phía trước, vòng qua cổng hình vòm, hai hàng lều đủ loại màu sắc quen thuộc xuất hiện, sau đó cứ một đường bằng phẳng đi về phía trước.
Ngu Tri Dao: ?
Đây là nàng sắp đi ra khỏi Huyễn sơn?
Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, Ngu Tri Dao tiếp tục kể chuyện vương tử Bạch Tuyệt và công chúa Ngư Ngư quốc cho Lạc Vân Dã.
Nàng vừa kể vừa đi lên hai trái cây chừng quả đ.ấ.m của người trưởng thành trên cây kia, trái cây này một nửa là màu tím một nửa là màu đỏ, có chút giống trứng màu rút thưởng.
Ngu Tri Dao cắn thử một miếng thịt quả, trong miệng tràn đầy mùi thơm ngát, từng sợi linh khí chảy vào trong đan điền.
Mùi vị quen thuộc làm cho nàng có chút khiếp sợ, trứng trái cây này có chút giống với Yêu sâm quả, nhưng linh khí bên trong lại nhiều hơn.
Ngu Tri Dao lập tức không nhịn được chia sẻ chuyện này cho Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân, Tiểu Vân, ta gần đi ra Huyễn sơn rồi, nơi này có một loại trái cây giống Yêu sâm quả! Hơn nữa quả này rất lớn, linh khí bên trong nhiều hơn ăn Yên sâm quả!"
Lạc Vân Dã hơi tằng hắng một tiếng, cười nói: "Vậy Tiểu Ngư ăn nhiều một chút, tăng tu vi."
"Chúng ta ra ngoài cùng ăn." Ngu Tri Dao rút đại đao trong nhẫn trữ vậy: "Chẳng qua trước tiên đào cái cây này đã, để tránh cho những tu sĩ đi ra khác giành trái cây của ta."
Lạc Vân Dã: "Được."
Bên này Ngu Tri Dao hì hục hái hết hơn hai mươi mấy quả trái cây trứng màu đỏ tím trên cây, sau đó không chút lưu tình ngay cả đất và cây cũng toàn bộ dọn vào trong nhẫn trữ vật của mình, nhận tiện còn mò được hai cái hộp đựng đan trị thương dưới gốc cây.
Cảnh tượng quá đáng này làm cho chưởng quỷ Bạch Hạc ở bên ngoài huyền kính cảm thấy trái tim đã rơi vào hầm băng của mình đang rỉ máu.
Sau khi Yêu tộc bọn họ rèn luyện tiểu bối, sẽ có truyền thống khen thưởng.
Vì vậy ba ngàn năm trước, lúc đại trận Huyễn sơn xuất hiện, y để lại một cây Huyền Thiên quả trân quý, cùng với hai hộp đan trị thương bát phẩm.
Hôm nay đều bị nhóc con tham ăn kia lấy được, ngay cả đất cũng không để lại cho y.
Cây Huyền Thiên quả mà y trồng nhiều năm, còn có Tước Linh thổ... Còn có đan dược trị thương mà y dành cho hai người mang Thiên mệnh.
Chưởng quỹ Bạch Hạc run rẩy liếc nhìn, suýt chút nữa ngất xỉu.
*
Bạn cần đăng nhập để bình luận