Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 327


 
Mọi người: "..."
Trời ơi! Trừ quyển cuối cùng có chút liên quan đến cái tên, những quyển tiểu thuyết khác đều không có quan hệ gì với tu luyện cả?
Còn nữa, ngươi ở bên trong lịch luyện len lén xem tiểu thuyết? Cung chủ Hỏa Tiếu cung thấy con trai nhà mình vì đuổi kịp Tần Thuật, mắt cũng sắp lệch, không đành lòng nhìn nữa, giow tay che mặt.
Thật là đứa nhỏ ngốc!
Lịch luyện bên trong tầng ba mươi, lại đột phá nhận thức của bọn họ. Mọi người cũng không dùng thần niệm lật đến các tầng khác, cứ ở lại tầng ba mười, muốn nhìn thử xem đám nhóc này có thể làm ra chuyện rối loạn nào nữa.
Dưới tàng cây Hộ Linh thụ, Cận Hỏa đọc nhanh như gió, liên tiếp nhìn ba bốn quyển, choáng váng hoa mắt, quả thật không chịu nổi nữa.
Hắn ta khép sách lại, thấy Tần Thuật lại đổi quyển mới, bộ dạng vẫn tràn đầy ý chí học hỏi, lần đầu tiên chân thành nói: "Tần Thuật, trước kia ta không phục ngươi, bây giờ thật sự phục rồi. Chỉ với chuyện đọc sách tu luyện này, ta thật sự không bằng ngươi."
Tần Thuật không căng thẳng chút nào, bĩnh tĩnh mỉm cười: "Quá khen."
Mặt của Cận Hỏa vô cùng mệt mỏi, thấy Tần Thuật vẫn còn tinh thần như thế, trong lòng bộc phát kính nể, dụa vào thân cây phía sau, nửa nằm nghỉ ngơi.
Từ trận pháp cùng với thân phận Ma tu mạnh mẽ của Lạc Vân Dã, tổ võ công thành công nói chuyện với Tuân Vực.
Tất nhiên Tuân Vực tín nhiệm Ma tu mạnh mẽ, lúc nói chuyện với bọn họ, đại khái là biết gì nói nấy.
Ví dụ như, cách thời gian tiễn tộc nhân cuối cùng rời sa mạc, y đã một thân một mình ở chỗ này hơn năm trăm năm rồi.
Ví dụ, y trồng hoa dưới cát vàng, mặc dù sống được mấy gốc, nở ra đóa hoa vô cùng rực rỡ.
Tuân Vực còn muốn dời hoa mình trồng trong nhà ra ngoài cho bọn họ nhìn, nhìn chậu gỗ tràn đầy cát vàng, bên trong lại có mấy gốc hoa dại mới trồng.
Nhưng không thể nghi ngờ, bọn nó nở hoa bên trong cát vàng.
Lạc Vân Dã dừng trên đóa hoa một chốc lát, ngay sau đó dời mắt đi, rơi vào cát vàng bên trong chậu hoa.
Hình như hắn nhìn ra cái gì, vẻ mặt hơi thay đổi.
"Tiểu Ngư, rất kỳ quái, cát vàng trong chậu kia, lại có sinh cơ." Lạc Vân Dã truyền âm qua.
Ngu Tri Dao dừng lại động tác sờ cánh hoa, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng sờ, sau đó ngón tay tự nhiên dời xuống cát vàng ở dưới.
Ngón tay vừa chạm vào cát vàng, Ngu Tri Dao lập tức thu tay về.
Nàng cười nói: "Tuân Vực, ngươi thật thành công."
Tuân Vực hơi mím môi, hơi mỉm cười: "Chỉ được xem như thành công bước đầu, hy vọng lúc nào đó có thể thay đổi cả mảnh sa mạch này.”
Lạc Vân Dã kiên định nhìn y: "Ngươi có thể."
Lần đầu tiên Tuân Vực được Ma tu mạnh mẽ thừa nhận, bởi vì kích động sắc mặt của y ửng đỏ, gật đầu nói: "Đại nhân, ta sẽ cố gắng."
Hai người Cận Hỏa và Tần Thuật đứng ở ngoài cũng lại gần như hoa nở trồng trong cát vàng, sau đó lại đi vòng quanh chậu gỗ mấy vòng.
Trong cát vàng chứa sinh cơ, làm cho Cận Hỏa không nhịn được khen ngợi: "Lợi hại nha! Tuân Vực ngươi là một thiên tài, Ma vực có ngươi lo gì thổ địa không đủ."
Tuân Vực hơi run lông mi: "Cảm ơn."
Một mình kiên trì nhiều năm như thế, trừ người nhà, Tuân Vực chưa từng được người khác thừa nhận. Lúc trước tộc nhân cười nhạo y mộng tưởng hão huyền, sau đó lúc y bước vào con đường tu hành, cũng chỉ khuyên y buôn tha ảo tưởng không thực tế.
Nương và tỷ tỷ đi sớm, sớm đến mức y cũng sắp quên bọn họ đã đi bao nhiêu năm rồi.
"Lợi hại! Thật lợi hại!" Cận Hỏa vươn tay sờ cát vàng có sinh cơ, chân chính biến thành đất cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Lúc Cận Hỏa bội phục người ta, lời khen đều xuất pháp từ tận đáy lòng: "Ngươi thật sự là Ma tu thiên tài nhất mà ta từng gặp! Thật lợi hại.”
Từng câu khen ngợi phun ra, làm cho Tuân Vực hơi choáng váng.
"Tiếp tục kiên trì, ngươi sẽ có thể thay đổi cuộc sống của vô số Ma tộc trong Ma vực." Cận Hỏa dùng sức vỗ vai Tuân Vực, khích lệ nói: "Không nên từ bỏ!"
Tuân Vực dùng sức gật đầu.
Hiển nhiên Tần Thuật không nghĩ đến một Ma tu bình thường có thể làm đến trình độ này, đưa sinh cơ cho vật c.h.ế.t như cát vàng, nói ra chính là một chuyện cực kỳ khó tin.
Phiên bản mơ ước chiếu vào thực tế mạnh nhất.jpg
Vì vậy, Tần Thuật cũng kính nể nói mấy câu khen ngợi thật lòng: "Có lẽ tương lai không lâu, ngươi có thể sáng tạo một cuộc sống tốt hơn vì Ma tộc."
Tuân Vực không nói gì, chẳng qua nắm chặt bàn tay bên người, chốc lát sau, y mở mắt ra, kiên định nói: "Ta sẽ thử."
Cho tới bây giờ không có nhiều người như vậy tin tưởng y.
Tuân Vực cũng chỉ kiên trì chuyện mình đã nhận định. Cho đến giờ phút này, y mới phát hiện, được người ta thừa nhận và tín nhiệm, cũng là một lực lượng ủng hộ kiên trì phía trước.
Ngu Tri Dao thấy đội hữu phun rắm cầu vòng đang kéo gần khoảng cách với Tuân Vực, nghiên đầu truyền âm với Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân, chờ Tuân Vực thay đổi Ma vực, chính là vấn đề thời gian thôi."
Lạc Vân Dã gật đầu, cũng truyền âm qua: "Lấy tính cách của hắn, không nên bởi vì làm chuyện ác mà bị Chấp Pháp môn giam lại."
Lại tiếp tục suy đoán, thì phải bàn đến âm mưu.
Hai người nhanh chóng dừng lại câu chuyện, tiếp tục chờ xem diễn biến.
Hôm nay tộc địa chỉ còn lại một thanh niên Tuân Vực và một Hộ Linh thụ sắp chết, bốn người tiến vào cuộc sống dưỡng lão trước thời hạn.
Hai người cuồng tu luyện Cận Hỏa và Tần Thuật không quen lắm, nhưng thấy tổ võ công thích ứng tốt như thế, cũng dần thích ứng.
Tầng 30, mọi người xem từ trò chơi sinh tồn làm ruộng thời thơ ấu biến thành trò chơi dưỡng lão lúc thanh niên.
Những người khác đều là trong trò chơi bên bờ sinh tử.
Trước kính trừ ma yên tĩnh một mảnh.
Các Phong chủ Cung chủ đã mất hết ý chí, cũng không muốn thảo luận về mấy đứa không làm việc chính đáng này, đồng loạt quay đầu hỏi Minh Tiêu tôn giả: "Tôn giả, đại ma tầng ba mươi, thật sự có thể biến cát vàng thành đất đai sao?"
Trong mắt Minh Tiêu tôn giả lóe qua ánh sáng nhàn nhạt, tránh đi đề tài này, chỉ nói: "Tiếp tục xem."
Mọi người lại quay đầu nhìn lại.
Minh Lê nhẹ nhàng tiến đến: "Tôn giả, có thể không?"
Minh Tiêu tôn giả nhìn bộ dạnh tò mò của nghịch tử nhà mình, nhẹ nhàng mở miệng: "Có thể..."
Nhất thời mắt Minh Lê sáng lên.
"Có thể... hoặc không thể..." Minh Tiêu tôn giả liếc nhìn y, trong giọng nói lãnh đạm có chút nghiền ngẫm: "Ngươi đoán đi?"
Minh Lê: "..."
Tôn giả, ngài không phải là tôn giả đứng đắn nữa rồi!
Không lấy được câu trả lời từ chỗ Minh Tiêu tôn giả, Minh Lê bất mãn cách xa ngài, chen vào đám người ở phía trước nhìn xem.
Minh Tiêu tôn giả hơi nhíu mày, trực tiếp nhìn vào Tuân Vực trong kính trừ ma, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.
Tuân Vực có thể, nhưng không ai tin tưởng.
Minh Tiêu tôn giả còn nhớ một ngàn năm trước, lúc mình còn là đệ tử, vì phá cảnh, lựa chọn đánh nát chấp niệm của Tuân Vực, hoàn toàn đứng về phía đối lập của Tuân Vực.
Đó là chuyện mà ngài hối hận nhất mình đã làm trong cuộc đời này.
Gốc Hộ Linh thụ khổng lồ chống đỡ đến thời gian cuối cùng của mình. Trong khoảng thời gian này, tổ bốn người cùng nhau trồng hoa làm vườn với Tuân Vực.
Nhưng dù bọn họ sử dụng linh khí thục giục, cũng không có cách nào để cho hoa sống được bên trong cát vàng.
Tuân Vực thì dùng cách trồng nguyên thủy nhất, trồng hạt giống của hoa vào bên trong cát vàng, mỗi ngày đều tỉ mỉ tưới nước cho nó, chờ đợi nó nảy mầm lớn lên.
Bốn người chú ý đến, lúc Tuân Vực trồng hoa làm vườn, sẽ có một cổ lực lượng vô hình tản ra.
Không ai biết lực lượng này là gì, chỉ biết hoa Tuân Vực trồng, có tỷ lệ sống rất lớn.
Thậm chí hạt giống hoa mà bọn họ dùng linh khí thúc giục nảy mầm thất bại đều được y trồng lại.
Tuân Vực không trách bọn họ làm bậy, chẳng qua là nghiêm túc dạy bọn họ trồng hoa làm vườn. Mỗi ngày đều là năm người cùng nhau, gieo hạt giống hoa lên mảnh đất ở ven bờ tộc địa.*
Bạn cần đăng nhập để bình luận