Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 307
Từ lo lắng vấn đề Ma vương sẽ gây chuyện, mọi người cố gắng miễn cưỡng kéo dài đến trước một ngày khi Thiên Bảng sắp công bố vị trí chính xác, bị lão nhân tóc trắng liên tục thúc giục, mới bất đắc dĩ dọn dẹp một chút sau đi theo lão vào Ma vương cung.
Thời Việt tiễn bọn họ rời đi, trên mặt mỗi người của tiểu đội trừ ma Thiên Bảng đều lưu luyến cuộc sống an nhàn trước mắt, lão nhân tóc trắng nhìn thấy, hơi cạn lời.
Quá kỳ cục.
Rõ ràng Nhân tộc Yêu tộc chiếm được địa giới tốt nhất của Vân giới, nhưng đám Nhân tộc tinh quái này lại còn nhớ thương cuộc sống ở Ma vực của bọn họ, nói ra chỉ sợ không ai dám tin.
Cửa ra Ma vực ở bên trong Ma vương cung, là mấy ngày năm trước Thời Lưu đặt biệt xây dựng, không để cho người ngoại tộc có thể tùy tiện ra vào Ma vực.
Cửa ra được xây dựng ở vị trí vô cùng bí mật, sau người đi theo lão nhân đến một toàn cung điện dưới lòng đất vô cùng tầm thường rồi lại vòng vo một hồi lâu.
Ở phía sau, Ngu Tri Dao vừa đi, vừa than ngắn thở dài: "Ai, một năm tiếp theo phải sống như thế nào đây? Thời gia gia, chúng ta thật sự không thể ở lại Ma vực sao?"
Lão nhân tóc trắng: "..."
Mặt mũi của lão nghiêm túc, kiên định từ chối: "Không thể, các ngươi phải trở về."
Ngu Tri Dao lập tức phát ra một tiếng thở dài.
Ngay sau đó, từng tiếng thở dài khác nhau vang lên sau lưng lão nhân.
Lão nhân tóc trắng: "..."
Mấy Nhân tộc Yêu tộc các ngươi c.h.ế.t sống nương nhờ Ma vực của bọn họ là xảy ra chuyện gì vậy!
Vì vậy lão tăng nhanh bước chân, muốn vội vàng tiễn đám Nhân tộc Yêu tộc muốn ở lại Ma vực của bọn họ.
Mọi người vòng tới vòng lui, cuối cùng đi tới trước một cửa đá, lão nhân tóc trắng vươn tay phải ấn vào một cái lõm bên cạnh cửa đá, trong miệng đọc một thần chú ma văn vô cùng phức tạp.
Đợi lúc thần chú dừng lại, cửa đá nặng nề từ từ mở ra hai bên, lộ ra vòng xoáy màu đen cuồn cuồng không ngừng sau cửa.
"Bước qua cánh cửa này, các ngươi có thể ngẫu nhiên được truyền tống đến địa giới không thuộc về Ma vực của ta." Lão nhân tóc trắng nói, chậm rãi lui sang một bên, nhường vị trí cho bọn họ.
Ngu Tri Dao nhìn vòng xoáy màu đen không ngừng xoay tròn, tò mò nói: "Cửa này đã lợi hại như vậy, đây chẳng phải là có thể vận chuyển số lượng Ma tộc vào nơi của Nhân tộc Yêu tộc sao?"
Lão nhân tóc trắng run rẩy nói: "Chuyện này nhất định không được. Cửa này được vô số ma khí uẩn dưỡng, một năm chỉ có thể mở một lần, một lần chỉ có thể ngẫn nhiên truyền tống nhiều nhất là mười người."
"Đã hiểu, cảm ơn Thời gia gia." Ngu Tri Dao vừa nhìn về phía Thời Việt, cười híp mắt nói: "Tiểu Bạch Vũ, thường liên lạc nhé."
Thời Việt gật đầu: "Sẽ thương xuyên liên lạc với ca ca và mọi người, chúng ta năm sau gặp."
"Chăm sóc mình cho tốt, sang năm dẫn ngươi đến tết Nguyên Tiêu của Nhân tộc chúng ta tham quan." Kỳ Phù kín đáo đưa cho hắn ta một hũ kẹo mà nàng ấy dày công bọc một lớp ngoài như hũ bánh trôi.
"Cảm ơn." Thời Việt sờ nhẫn trừ vật, lấy ra một cây sáo làm bằng xương màu đen không biết là xương gì, đưa tới, "Đàn tương đối nặng, cái này dễ đập người hơn."
Kỷ Phù cầm lấy sáo xương lạnh như băng có kích cỡ như một cánh tay, gõ vào lòng bàn tay một cái, thuận miệng hỏi: "Thật nặng, đây là xương gì vậy?"
"Của ta."
Nhất thời Kỳ Phù không kịp phản ứng: "A?"
"Xương của ta." Thời Việt lập lại lần nữa: "Là xương tách ra lúc ta bị thương."
Kỳ Phù: "..."
Nàng ấy cúi đầu nhìn sáo xương màu đen lóe lên ánh sáng, nuốt nước miếng hỏi: "Ngươi tặng ta xương của ngươi?"
"Ừ?" Thời Việt không hiểu phản ứng này của nàng ấy, "Không thích sao? Dùng nó làm đồ gõ, đánh tốt lắm."
Linh Tu và tổ võ công đang xem kịch vui: "..."
Hoa Hoa đang định tiến lên làm nóng bầu không khí, đòi quà: "..."
Lão nhân tóc trắng cho rằng rốt cuộc tiểu điện hạ cũng đã thông suốt: "..."
Hết thuốc chữa rồi hết thuốc chữa rồi.
Chẳng qua lý do chất phát không màu mè, trái lại để cho Kỳ Phù nhận lấy không có gánh nặng gì.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng không đập hư nó!" Kỳ Phù vô cùng trịnh trọng bỏ cây sáo xương màu đen của bên trong nhẫn trữ vật.
"Ừ..." Minh Lê nhìn bàn tay trắng nõn cầm xương của mình, trầm ngâm nói: "Cứ đập, đập không hư."
"Được rồi!" Kỳ Phù đi về phía trước, vẫy tay với hắn ta: "Sang năm gặp."
Thời Việt nở nụ cười chân thành, đôi mắt lấp lánh ý cười, ừ một tiếng: "Sang năm gặp, mọi người."
Mọi người tạm biệt xong, từng người đi về phía trước vòng xoay màu đen kia.
Ngu Tri Dao giống như món đồ trang sức lớn, cả người trực tiếp treo trên người Lạc Vân Dã, tay ôm chặt thiếu niên.
"Tiểu Vân, không thể buôn ra nha." Ngu Tri Dao nói: "Dẫn ngươi hạ xuống nơi tốt."
Lạc Vân Dã sợ nàng rớt xuống, dùng hai tay đỡ nàng, đáp một tiếng được, sau đó ôm nàng bước vào vòng xoáy màu đen.
Cửa đá nhỏ hẹp, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ôm nhau đi vào.
Linh Tu, Kỳ Phù và Hoa Hoa dùng dây linh khí cột vào cổ tay của Ngu Tri Dao, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Không ai muốn bị truyền tống ngẫu nhiên, mọi người trắng trợn đi theo cọ may mắn của người có thể chất may mắn.
Thời Việt cười nhìn hành động rối loạn của đồng đội mình, ông lão thu lại ma khí ở cửa đá, cửa ra Ma vực lại chậm rãi đóng lại.
Đợi khi hai cánh cửa đá nặng nề khép lại hoàn toàn, Thời Việt mới dần không cười nữa, gọi lão nhân tóc trứng đứng chờ ở một bên: "Thời gia gia, chúng ta đi thôi."
"Vâng, tiểu điện hạ."
Sau khi năm người xuyên qua vòng xoáy đen sâu, mượn dùng dây linh khí nắm kéo lẫn nhau, đề phòng bị lạc đội.
Không biết qua bao lâu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đoàn ánh sáng trắng chói mắt, mọi người đồng loạt nhắm mắt lại.
Trong thoáng chốc, hình như phía sau có một cổ lực hút, làm cho mọi người khi rơi xuống không đứng vững, sau khi lắc lư, mới vững vàng tiếp đất.
Ngu Tri Dao còn chưa mở mắt, cảm giác thay đổi rõ ràng nhất chính là linh khí trở nên nhiều hơn.
Kỳ Phù lập tức hiện ra vẻ thán phục: "Không hổ là thể chất may mắn vạn năm khó gặp, chúng ta trở về quê nhà rồi! Vỗ tay cho Tiểu Ngư!"
Sau khi Linh Tu thu hồi dây linh khí, nhìn kiến trúc màu trắng quen thuộc sừng sững trước mặt, cũng hơi chút kinh ngạc.
Lại vừa khéo rơi xuống ngoài cửa lớn Học phủ Thánh địa, ngay cả đi đường cũng không cần.
Trịình độ may mắn chính xác này...
Linh Tu đã suy nghĩ đến sau này dọn nhà, mỗi ngày làm hàng xóm của Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, để cho tỷ tỷ đại Ma vương cọ cọ vận may của Tiểu Ngư.
"Ôi! Đã về rồi! Rốt cuộc Hoa Hoa ta đã về rồi!" Cả người Hoa Hoa khôi phục sức sống, gần như lệ nóng doanh trào chạy đến muốn ôm hộ vệ trông cửa trước mắt.
Linh Tu kịp thời kéo Hoa Hoa lại, mới không để cho hắn ta dọa sợ người ta.
Kiến trúc quen thuộc trước mặt, rốt cuộc năm người hoàn toàn thả lỏng, mỗi người cầm lệnh bài học phủ, sau khi kiểm tra thân phận, không trở ngại gì tiến vào Học phủ Thánh địa.
Dọc theo đường mòn lát đá, bước qua rừng trúc xanh tươi, có thể nhìn thấy viện ở của các tu sĩ học phủ.
Ngu Tri Dao chú ý đến, các tu sĩ hạ xuống từ Phù Không lâu gần như là toàn là khuôn mặt mới, trong đó chỉ thỉnh thoảng xuất hiện khuôn mặt quen thuộc.
Mới vừa rồi tâm trạng Hoa Hoa còn rất vui vẻ, nhưng lúc này mắt thường có thể thấy đang từ từ hạ xuống.
Năm người cùng trầm mặt.
Trên đường đi đến tiểu viện, mọi người còn phát hiện rất nhiều tu sĩ mới đã vào ở tiểu viện của học phủ.
Kỳ Phù hơi trọn tròn mắt: "Chúng ta mới vừa trở về, sẽ không lưu lại đến mức không có nhà để về chứ?"
Linh Tu: "Không phải không có khả năng này."
Ngu Tri Dao lễ phép hỏi một chút: "Chờ một lát có phải ta nên gõ cửa trước khi vào tiểu viện của mình không?"
Lạc Vân Dã: "Hình như... Là vậy."
Ngu Tri Dao: "..."
Năm người trở lại tiểu viện 88 và 89 quen thuộc, mấy tiểu viện bên cạnh toàn là gương mặt mới, tổ võ công và tổ cuồng tu luyện tạm biệt thấp thỏm đứng trước tiểu viện gõ cửa.
Hai người tu vi cao thâm, cách một cánh cửa, có thể nghe tiếng bước chân mơ hồ truyền từ trong tiểu viện.
Tổ võ công: "..."
Xong đời, thật sự không có nhà để về.
*
Bạn cần đăng nhập để bình luận