Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng

Chương 293


 
Lão nhân mỉm cười: "Đương nhiên không phải. Khi đó Ma vương bệ hạ đã sớm thu phục đa số thế lực ở Ma vực. Nếu ngài thật sự không muốn, thì không ai có thể ép ngài ấy được.
Ma vương Bệ hạ một lòng tu luyện, thống trị Ma vực. Tuy ngài cảm thấy chuyện cưới thê tử có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng cũng cho rằng hoàng tộc cần có huyết mạch lưu lại. Sau đó suy nghĩ kỹ lưỡng, liền cưới nữ nhi Bạch gia huyết mạch phản tổ kia, muốn cùng hạ sinh con nối dõi huyết mạch cường đại nhất, cũng chính là tiểu điện hạ."
Bỗng chốc biết được một bí mật, vẻ mặt mọi người sửng sốt kinh ngạc.
Ngu Tri Dao hóng chuyện thiếu chút nữa bị nghẹt thở.
Khá lắm, không hổ là Ma vương coi trọng sự nghiệp, đến cả lấy vợ cũng lựa chọn tối đại hóa lợi ích.
Nàng móc mấy nắm hạt dưa từ trong nhẫn trữ vật ra, thả trước mặt mỗi người một nắm, ngay cả lão nhân kế bên cũng không bỏ sót.
Lão nhân nhìn thấy liền cười ngây ngốc, lão sớm đã không ăn ngũ cốc nhiều năm, chưa nếm thử qua thứ gì. Ngón tay tựa như cây khô tùy ý cắn hạt dưa vị bơ, bỏ vào trong miệng, khẽ cau mày, rồi sau đó từ từ thả lỏng.
Lão cắn lách tách liên tiếp hết mấy hạt mới dừng lại.
Tựa như ý thức được mình đang thất thố, lão nhân nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, ho khan một tiếng: "Nói tiếp, nói tiếp. Từ khi Ma vương bệ hạ cưới nữ nhi Bạch thị, địa vị của Bạch thị bỗng chốc liền áp đảo hai đại tộc khác.
Hai đại tộc kia bèn xúi giục huyết mạch Ma long đã sớm an phận còn sót lại, muốn nâng đỡ bọn họ.
Để dập tắt nội loạn, lần đầu tiên Ma vương bệ hạ tự tay c.h.é.m tất cả huynh đệ tỷ muội của mình đã liên hiệp lại, sau khi đè ép hai đại tộc, rồi bị trọng thương rơi vào địa giới Nhân tộc Yêu tộc. Khi đó, tiểu điện hạ mới ra đời chưa bao lâu."
"Lúc tiểu điện hạ khoảng chừng một tuổi, Ma vương bệ hạ trở về Ma tộc diệt phản loạn tàn dư là hai đại tộc." Nói tới đây, lão nhân nhíu mày một cái: "Bệ hạ bình định phản loạn xong, thì âm thầm hứa hẹn cám dỗ mấy thứ để Bạch thị không cách nào cự tuyệt, có lẽ bồi thường đầy đủ cho Ma vương Hậu, muốn tách ra."
"Bệ hạ từng nói với ta, ngài đã tìm được nữ tử ngài ấy thích thật lòng. Đó là lần đầu tiên ta nghe thấy Bệ hạ nói muốn thứ gì đó." Lão nhân buông tiếng thở dài: "Nhưng Bệ hạ chỉ đề cập tách ra với Ma vương Hậu một lần, sau đó chẳng biết tại sao lại không nhắc lại nữa, bắt đầu thường xuyên bế quan tu luyện, không gặp ai cả."
Lòng bàn tay ấm áp của Ngu Tri Dao lặng lẽ phủ lên trên mu bàn tay trắng nõn của Lạc Vân Dã đang dùng sức nắm lại, vỗ nhẹ hết lần này đến lần khác như để trấn an.
Lạc Vân Dã bừng tỉnh lại.
Hắn khẽ mím đôi môi mỏng, phun ra những lời lạnh lùng: "Không nhắc đến nữa, là vì cho rằng trả giá nhiều như vậy cũng vô dụng, không bằng âm thầm g.i.ế.c c.h.ế.t còn tiện hơn."
Lão nhân nghe vậy lắc đầu: "Sao ngài lại nghĩ cha mình như vậy chứ? Nếu nói là người không liên quan, Bệ hạ g.i.ế.c liền giết. Nhưng lúc ngài ấy leo lên vị trí Ma vương, đối với huyết mạch lão Ma long cũng lưu lại đường sống, vậy tại sao lại g.i.ế.c ngài và nương ngài?"
"Bệ hạ và tiểu điện hạ đều là ta nhìn hai người lớn lên. Ngay cả ta cũng không biết nữ tử kia ở đâu, có thể tưởng tượng được Bệ hạ bảo vệ bà ấy tốt thế nào." Lão nhân than thở: "Ngài hiểu lầm ngài ấy quá rồi."
Lạc Vân Dã không lên tiếng.
Có điều mi mắt rũ xuống kia, nói rõ rằng hắn không tin.
Chính vì hắn thân mang huyết mạch Ma long, mới biết được thanh loan đao cướp đi mạng sống của nương chỉ đến từ trong tay Ma long.
Ngu Tri Dao nhận ra cảm xúc của Lạc Vân Dã bất ổn, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Tiền bối, Thời Việt khi còn bé là do người chăm sóc. Nếu hắn có mong muốn gì, người cũng không cách nào thỏa mãn sao?"
Lão nhân biết mình vừa rồi nói ngày càng nhiều, đã lâu không có người nghe lão nói nhiều như vậy, cho nên lúc tâm sự khó tránh khỏi không kiềm chế được.
Lão nhịn xuống, lắc đầu một cái: "Ta không cách nào cho tiểu điện hạ thứ mà ngài ấy mong muốn. Thật ra khi còn bé tiểu điện hạ rất khổ, Bệ hạ đối với ngài ấy lãnh đạm. Ma vương Hậu lại bởi vì khi đó Bệ hạ nhắc tới việc tách ra và sự thờ ơ sau đó, oán hận Bệ hạ, ngay cả tiểu điện hạ cũng bị oán hận theo."
Vì vậy, lão nhân lại nói cho bọn họ đại khái chuyện có liên quan tới Thời Việt.
Tổng kết lại, đây chính là câu chuyện về một đứa bé đáng thương cha không xót mẹ không yêu, còn bị người nhà bên ngoại bức ép tu luyện.
Mặc dù Ma vương không có cảm tình đối với Ma vương Hậu, nhưng từ lâu Ma vương Hậu còn là thiếu nữ đã cảm mến Ma vương rồi, sau đó vì yêu mà sinh hận với gã, liên lụy đến tình thương đối với Thời Việt một hai tuổi, càng về sau càng sinh ra sự chán ghét.
Nhưng nếu nói không hề yêu thương hắn ta, thì cũng không phải.
Mặc dù thường ngày không thích hắn ta, nhưng sinh nhật mỗi năm, Ma vương Hậu đều sẽ triệu Thời Việt đến bên cạnh, làm cho hắn ta một bát mì trường thọ.
Chờ hắn ta ăn xong, lại đuổi hắn ta về.
Còn về vì sao Thời Việt cố chấp với mình mười sáu tuổi như thế, đó là bởi lúc hắn ta mười sáu tuổi Ma vương Hậu buồn rầu lâu ngày thành bệnh, không còn cách cứu được nữa.
Một năm đó, Thời Việt bị ông ngoại đưa đến một nơi lịch luyện, sau khi vào cần phải ở trong đó tròn một năm. Cho dù nhận được tin tức Ma vương Hậu bệnh nặng, cũng không cho phép hắn ta ra ngoài.
Lão nhân ném một hạt dưa vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: "Tiểu điện hạ đợi tròn một năm trong đó, lúc đi ra bị thương nặng, sinh ra tâm ma. Mà Ma vương Hậu đã qua đời một tháng trước, tiểu điện hạ ngay cả được gặp mặt bà lần cuối cũng không thể."
Lão nói xong vỗ trán một cái, luôn cảm thấy hình như mình càng nói càng nhiều.
Rõ ràng biết mình nói nhiều nhưng nhiều năm không tâm sự với người khác, lão nhân liếc nhìn Ngu Tri Dao, luôn cảm thấy trên người nàng có điểm gì đó kỳ quái khiến lão nói nhiều!
Không được không được, phải mau mau cách xa nhóc con Nhân tộc tà môn này!
Liên tiếp nhiều lời về chuyện Ma vương và tiểu điện hạ, lão nhân nhanh chóng lảng tránh: "Không nói nữa không nói nữa, có việc quan trọng!"
Vừa khẽ lẩm bẩm, lão vừa vét nốt số hạt dưa còn sót lại, sải chân linh hoạt lao ra ngoài, không có dấu hiệu nào là sắp đối mặt với đại hạn chung thọ ba nghìn tuổi.
Lão nhân đi ra ngoài không lâu, Thời Việt rất sợ trong phủ xảy ra chuyện, sau khi chuyện Ma vương cung kết thúc, thì vội vã chạy về, ngay cả triều phục tiến cung cũng không kịp thay.
Câu đầu tiên sau khi hắn ta trở về chính là: "Thời gia gia không làm khó các ngươi chứ?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Giờ phút này tầm mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, khiến cho Thời Việt cảm thấy có chút kỳ quái.
Hắn ta cúi đầu nhìn nhìn quần áo huyền sắc long rồng trên người, lại nhớ tới hôm nay mình khôi phục khuôn mặt nguyên trạng, như đã nhìn ra sự thật, hắn ta đột nhiên nói: "Đây là diện mạo ban đầu của ta cùng y phục phải mặc để gặp Phụ vương."
Mọi người gật đầu một cái, hết sức ăn ý không nhắc đến quá khứ của hắn ta.
Kỷ Phù dẫn đầu hỏi: "Một mình Ma vương triệu ngươi đến, có tiết lộ muốn làm gì chúng ta không?"
"Phụ vương nói với ta một số chuyện, còn nói muốn gặp ca ca." Thời Việt nói: "Ca ca, ngươi muốn đi gặp không?"
Con ngươi đen nhánh của Lạc Vân Dã khẽ động, hắn không chút suy nghĩ, đồng ý nói: "Ta đi."
Ngu Tri Dao nắm chặt bàn tay hắn, hắn cũng yên lặng nắm lấy tay Ngu Tri Dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận