Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng
Chương 201
Sau khi Minh Lê rời đi, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã thu vũ khí về, một người luyện đan, một người vẽ bùa, chuẩn bị cho việc rèn luyện thẻ lệnh xanh sắp tới.
Kỹ thuật luyện đan tự học của Ngu Tri Dao, sau khi ở Học phủ Thánh địa học một phen, cùng với rất nhiều kiến thức Đan đạo mà Minh Tiêu tôn giả đăng ở trên kính Linh thông, bây giờ luyện đan dược tứ phẩm đã rất thông thạo rồi.
Cũng không phải là gà mờ luyện đan dược tam tứ phẩm thất bại như hồi đó rồi.
Linh Tu chuẩn bị đan dược và binh khí, Kỷ Phù đang khổ luyện năng lực cổ cầm, Hoa Hoa đang luyện trị liệu thuật cao cấp, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã luyện đan vẽ bùa, Thời Việt...
Bởi vì đã quá lâu không đụng tới đao, không nhịn được mài đao ba ngày.
Sáu người không biết độ khó của nhiệm vụ như thế nào, cẩn thận đối xử với nhiệm vụ thẻ lệnh xanh.
Vào ngày thứ 4 sau khi rút được lệnh bài, tiểu đội trừ ma Thiên Bảng khóa kỹ cửa viện, đồng loạt bay lên Phù Không lâu, đứng ở trước mặt kính trừ ma đang liên tục xoay tròn vòng xoáy tím đen kia.
Sáu người sớm đã nhỏ m.á.u lên trên lệnh bài xanh, không biết sau khi vào trong kính sẽ xuất hiện tình huống gì, cho nên cẩn thận dùng dây nhân duyên mà Ngu Tri Dao cung cấp, buộc ở cổ tay.
Sáu người kéo dây nhân duyên của nhau, cẩn thận từng bước đi vào trong kính trừ ma.
Vòng xoáy màu tím rất nhanh liền nuốt lấy người đi vào.
Lúc này, xa trên lầu cao nhất của Thiên lâu, Minh Lê và Minh Tiêu tôn giả ngồi đối diện nhau. Trên cái bàn thấp giữa hai người, đổ đầy hạt dưa, quà vặt và trái cây.
Ở trên vách tường đối diện bọn họ, khảm một khối thủy kính to lớn, hình ảnh hiện lên là hình chiếu chân thực bên trong kính trừ ma.
Vị trí phía dưới của Minh Lê và Minh Tiêu tôn giả, từng vị tiên sinh dạy học ở Học phủ Thánh địa đều tự chuẩn bị ghế đẩu và mấy chiếc bàn thấp để dưa và trái cây cùng quà vặt, trong miệng từng người đều cắn hạt dưa, nhìn thủy kính không chớp mắt.
Mọi người cũng muốn xem thử, ba vị tu sĩ Thiên Bảng ẩn núp trong học phủ rốt cuộc là ai?
Nhìn ba ngày rồi, cũng không tìm được đầu mối.
Đúng vào lúc này, trưởng lão của Thần Loan cung dạy luyện đan nhổ vỏ dưa ra, phát ra một tiếng: "Trời! Mầm non lười biếng mà ta coi trọng tiến vào rồi!"
Phong chủ Kiếm Hoa phong dạy Kiếm đạo nói: "Mầm non lười biếng mà ta coi trọng cũng tiến vào rồi!"
"Mầm non ta thích và mầm non lười biếng cũng vừa đi vào rồi." Đây là cung chủ của Hỏa Tiếu cung dạy Đao tu.
Phong chủ của Thổ Linh phong dạy Phù tu vỗ đùi: "Mầm non duy nhất lười biếng mà ta coi trọng mới vừa đi vào, đợi một lát nhường một mảnh thủy kính để cho ta xem hắn!"
Ngày thường Minh Lê không quản lý công việc, gần đây bận luyện vũ khí bận đến đầu óc mê muội. Vừa nãy lại bận lựa mâm bánh ngọt, không có chú ý đến thủy kính, bây giờ nghe bọn họ đều nói, thuận miệng hỏi một câu: "Mầm non lười biếng mà các ngươi nói là ai?"
Trưởng lão của Thần Loan cung, phong chủ của Kiếm Hoa phong, cung chủ của Hỏa Tiếu cung đồng thanh nói: "Tiểu Ngư."
Phong chủ của Thổ Linh phong giọng ồm ồm: "Tiểu Vân!"
Minh Lê: "..."
À, đồ đệ ngoan và tiểu đạo lữ của đồ đệ ngoan của y đã lười đến mức mọi người đều biết rồi sao?
Không thể nào đi?
Minh Tiêu tôn giả ý vị sâu xa nhìn y một cái, nói: "Có sư tôn ắt có đồ đệ."
Minh Lê: "...À! Cha nào con nấy!"
Minh Tiêu tôn giả: "..."
Nghịch tử!
Lần này Minh Lê thắng được một ván, tâm trạng rất tốt muốn làm đồ đệ ngoan danh xứng với thực, vì vậy y hỏi: "Thế nào? Là hai vị tiểu tu sĩ này không nghiêm túc nghe giảng sao?"
"Sao có thể! Rất nghiêm túc. Chỉ là không chăm chỉ tu luyện, vội c.h.ế.t ta rồi."
"Ta cũng nóng lòng! Làm ta cũng muốn xuyên hồn vào mầm non lười biếng, cho hắn thành công tu luyện lên. Ta thật không nỡ lãng phí thiên phú tốt đó!" Phong chủ của Thổ Linh phong gấp đến độ cũng sắp đập bắp đùi sưng rồi.
Phong chủ Kiếm Hoa phong nghiêm túc nói: "Chờ một năm sau, Kiếm Hoa phong của ta muốn mầm non lười biếng Tiểu Ngư này, trải qua một phen huấn luyện điên cuồng dưới tay ta, ít nhất cũng đạt tới Quy Nhất Cảnh."
Cung chủ của Hỏa Tiếu cung là một người có tính khí nóng nảy: "Lão Kiếm! Ta đây còn chưa lên tiếng, ngươi lại muốn rồi? Bạch Vũ và Tiểu Ngư ta đều muốn!"
Cung chủ Thần Loan cũng tính tình ôn hòa, ho khan một cái: "Hai vị chớ có làm lỡ thiên phú Đan đạo của Tiểu Ngư."
Phong chủ Thổ Linh phong cười hì hì: "Vậy đứa trẻ Tiểu Vân này liền vào Thổ Linh phong của ta đi."
Minh Lê: "..."
Mắt thấy đồ đệ nhà mình bị tranh qua tranh lại, cùng với tiểu đạo lữ của đồ đệ đều bị người ta đặt trước, y chậm rãi lộ ra một nụ cười hồ ly.
Bây giờ cứ tha hồ tranh đi, dù sao thì sau này cũng phải vào Vô Tình phong của y.
Minh Lê im lặng không lên tiếng ném hoa quả vào trong miệng, khóe môi cong ra một độ cong, tâm trạng vô cùng vui sướng nhìn mặt kính phía trước.
Thủy kính lớn như vậy có thể chuyển đổi tùy lúc theo ý muốn của mọi người, nhiều nhất có thể hiện ra bốn phần hình ảnh không giống nhau.
Lúc này bốn phần trong màn hình của thủy kính, chỗ dưới góc phải kia chính là 6 người của tiểu đội trừ ma Thiên Bảng.
Đợi sau khi nhìn thấy rõ điểm dừng chân của 6 người, phong chủ Thổ Linh phong đang cắn hạt dưa cười to nói: "Ha ha, thì ra đội này rút được là chỗ này! Nơi này không đơn giản!"
Ông ta nhướng mày với Minh Lê nói: "Minh Lê, ba trăm năm trước, ta và ngươi, còn có lão Kim và lão Thuẫn, chúng ta từng đi trừ ma ở đây."
Minh Lê thật vui mừng Vô Tình phong của mình được đưa vào Vân Cảnh thánh địa không lâu, nếu không thì đã có thể bị ông ta kêu thành "lão Vô" rồi.
Vì vậy, Minh Lê mở miệng: "Lão Thổ, ngươi nói đúng."
"Ta biết ngươi còn nhớ!" Phong chủ Thổ Linh phong cười ha ha: "Năm đó nếu không phải là ngươi, mấy người chúng ta đoán chừng đã phải c.h.ế.t ở trong đó."
Phong chủ Thổ Linh phong và Minh Lê nói xong dăm ba câu, những cung chủ phong chủ và trưởng lão không trải qua nhiệm vụ của thẻ lệnh xanh này cũng rất tò mò, từng người nhìn chằm chằm vào màn hình dưới góc phải không chớp mắt.
Sáu người của tiểu đội trừ ma Thiên Bảng kéo dây nhân duyên của nhau, lúc bước vào kính trừ ma, giống như là xuyên qua tầng tầng thời không.
Lúc rơi xuống đất, mọi người cảm giác được một trận mát mẻ không nói ra được, còn ngửi được một cổ hương thơm thoang thoảng của cây trúc sau cơn mưa.
Trước mặt là một rừng trúc lớn, cây trúc xanh biếc ướt át đ.â.m thẳng lên trời, lúc này là sáng sớm, trong rừng trúc màu xanh biếc nhuộm một tầng hơi nước m.ô.n.g lung.
Sáu người không có vội vàng đi tới trước, đầu tiên là nhìn nhau một cái, đếm số người, không thiếu một người. Sau khi chắc chắn thành viên của tiểu đội xong, Ngu Tri Dao cầm thẻ lệnh xanh kia lên.
Chỉ cần đi theo thẻ lệnh xanh, liền có thể đi đến địa điểm làm nhiệm vụ lần này của bọn họ.
Cầm thẻ lệnh xanh lên, [Sâu trong rừng trúc] lại xuất hiện ba cái chữ nhỏ.
Có, nhà
[Sâu trong rừng trúc có nhà.]
Hoa Hoa lại gần sờ cánh tay nổi da gà: "Tại sao thẻ lệnh xanh này nói đổi là đổi? Sâu trong rừng trúc có người ở thì có người ở, còn thần thần bí bí ẩn núp, rất dọa người."
Linh Tu nhìn thẻ lệnh xanh, nói: "Ta từng nghe sư huynh nói, trên lệnh bài sẽ hiện ra nhiệm vụ mà chúng ta phải hoàn thành. Bây giờ chúng ta hoàn toàn đã kích hoạt tên nhiệm vụ, nhưng vẫn chưa thể kích hoạt nhiệm vụ cụ thể."
Hắn ta ngẩng mặt lên, nhìn về phía xa xa của rừng trúc mờ mịt hơi nước: "Xem ra sau chúng ta cần tiến vào, mới có thể kích hoạt nhiệm vụ."
Kỷ Phù hưng phấn vẫy tay: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau vào xem một chút. Tới mộtt con ma g.i.ế.c một con!"
Vì vậy, sáu người cởi dây nhân duyên ra, dọc theo phương hướng thẻ lệnh xanh chỉ dẫn, đám người chui vào rừng trúc màu xanh biếc, một đường đi vào nơi sâu trong rừng trúc.*
Bạn cần đăng nhập để bình luận